Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 322: Phá địch

Viên Phi Hồng thi triển bí pháp, độn quang như có như không, theo sau lưng Chung Hồng Ngọc đang cưỡi Thanh Giác Ngư Long.

"Phương huynh vẫn quá cẩn thận, mặc dù tu vi của Chung đạo hữu chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng linh căn huyền diệu, cộng với một con Thanh Giác Ngư Long Trúc Cơ trung kỳ thì có gì phải sợ?"

Trên Hồ Vạn Đảo, sương khói mờ mịt.

Không bao lâu, đã có thể thấy Linh Không Đảo, đúng là đảo đã bị từng tầng quỷ vụ bao phủ, trong đó còn có không ít quỷ vật hình thù kỳ quái như ẩn như hiện.

Chung Hồng Ngọc tuần sát một vòng quanh Linh Không Đảo, chợt vỗ túi trữ vật, lấy ra một món linh khí yêu cổ màu đỏ.

Đây là linh khí trung phẩm Liệt Diễm Cổ, xuất từ tay của Nguyễn Tinh Linh, chính là tinh phẩm trong linh khí hệ sóng âm.

Phối hợp Huyền Âm Công càng có diệu dụng.

Tùng tùng!

Tiếng trống vang dội, từng đạo sóng âm mang theo lửa chui vào trong quỷ vụ, phạm vi nổ tung hơn mười trượng, khiến những tiểu quỷ Luyện Khí trốn không kịp bị nổ thành từng đoàm âm khí.

"Gào gào!"

Trong đôi mắc của một con hầu tử có bốn cánh tay đầy lông xanh phóng ra lệ mang xanh biếc, nhìn chằm chằm Chung Hồng Ngọc rồi chợt gào rống.

Một con dực xà hai canh tàn tạ từ trong quỷ vụ bay ra, cái lưỡi của nó không ngừng phun ra nuốt vào, nó cũng không ngừng phun ra từng đạo quang trụ xám.

Khặc khặc!

Trong tiếng cười quái dị lại có một bộ xương người toàn thân bốc lên Bích Lân Hỏa Diễm xuất hiện, nó phát ra tiếng cười quái dị, khống chế lục sắc quỷ hỏa tấn công.

"Quỷ vật có thể so với Trúc Cơ trung kỳ?"

Sắc mặt Chung Hồng Ngọc hơi đổi: "Khó trách Ngôn Đông Thanh không chống nổi..."

Nàng lắc eo, Liệt Diễm Cổ phát ra âm thanh rung trời, sóng âm và lửa không ngừng quấn lấy quỷ hỏa, quang trụ, sương mù.

Sau khi linh quang chớp động kịch liệt, nàng rên đau đớn, dường như đã ăn thiệt thòi nhỏ, nhanh chóng lui ra sau.

Sưu!

Quỷ xà tàn tạn hai cánh đuổi theo đầu tiên, nó vỗ cánh phi hành, truy kích.

Ngay sau đó khô lâu và quỷ hầu đang định truy kích thì trên đầu chúng chợt có bóng Giao Long lóe lên, Đại Thanh từ trong một đám mây mù bên cạnh xông ra, nó phun ra từng thủy cầu, ngăn cản hai quỷ vật ở phía sau.

Chung Hồng Ngọc thấy chỉ còn một tên địch nhân thì khẽ cười, giơ tay lên phóng ra một tấm phù triện cấp hai.

Ầm ầm!

Tiếng sấm vừa vang lên trong bầu trời thì có một đạo lôi điện xanh đánh xuống, đánh thẳng lên thân của quỷ xà, khiến vảy của nó bị văng ra, quỷ vụ tứ tán.

"Quả nhiên... Quỷ vật cấp thấp cũng không có bao nhiêu linh trí."

Chung Hồng Ngọc khẽ cười đối mặt con quỷ xà bị trúng kế dụ địch, nàng tế lên một viên châu xích hồng, đập xuống.

Trong viên châu này có đám lửa không ngừng thiêu đốt, chính là một món linh khí hệ Hỏa.

Đối phó với quỷ, nếu không có linh khí và phù triện hệ Lôi thì tiếp theo đương nhiên là hệ Dương Hỏa là có hiệu quả tốt nhất.

Ầm!

Linh khí viên châu này hóa thành một đạo lưu quang, đập lên đầu của quỷ xà tạo thành một cái động.

Chung Hồng Ngọc liên tục đánh yêu cổ, từng đạo sóng âm hỏa diễm đao bay ra chém con quỷ xà này thành bảy tám đoạn.

Cách đó không xa, Thanh Giác Ngư Long vẫn đang dây dưa với bộ xương quỷ.

Còn quỷ hầu thì vừa thoát khỏi công kích điên cuồng của Thanh Giác Ngư Long, truy kích đến đây đã thấy cảnh này, nó không khỏi hú lên quái dị rồi lập tức chạy ngược về muốn tụ hợp với bộ xương quỷ.

"Ha ha... Chạy đâu cho thoát?"

Chung Hồng Ngọc khống chế linh khí viên châu hung hăng đập lên lưng của quỷ hầu.

Mà đúng lúc này, nước trong hồ thoáng cái đã trở nên đen như mực, một thanh phi kiếm lục quang ảm đạm chợt bay ra.

Toàn thân phi kiếm này là xương trắng, dường như dùng hài cốt của tu sĩ chế tạo ra, trên đó còn có lân hỏa màu xanh biếc bập bùng.

Nó phát ra ba động không kém hơn linh khí thượng phẩm.

"Không tốt!"

Sắc mặt Chung Hồng Ngọc liên tục biến đổi, bất ngờ bị đánh lén, linh quang hộ tráo trên người trong khoảnh khắc đã bị cốt kiếm xuyên thủng.

Một khắc sau, nàng kháp quyết, linh quang chợt lóe lên Chung Hồng Ngọc đã độn không, sau đó xuất hiện ở cách đó hơn mười trượng.

Từ sau khi Trúc Cơ, pháp thuật Luyện Khí kỳ nàng đã có thể dễ dàng thi triển, hơn nữa tốc độ thi triển còn rất nhanh.

"Ồ?"

Bóng người từ đáy hồ bay ra kinh ngạc hô lên.

Diện mục của người này loáng thoáng có dáng vẻ thư sinh tuấn lãng, thân mặc tạo bào, tướng mạo nho nhả nhưng trên thân lại mang theo một cỗ âm khí.

Nhìn kỹ sẽ phát hiện dưới chân người này phù phiếm dường như không có chân...

"Pháp thuật này của ngươi có chút thú vị, vậy mà lại có thể thoát được một kiếm của bản nhân..."

Ngôn ngữ của quỷ tu thư sinh vô cùng khó nghe, dường như là khẩu âm cổ đại, giọng điệu khác với bây giờ.

Càng đáng sợ hơn là theo quỷ tu thư sinh này xuất hiện, một cỗ ba động pháp lực có thể so với Trúc Cơ viên mãn lập tức mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phía: "Quỷ tu Trúc Cơ viên mãn?"

"Còn có thần trí như vậy?"

Chung Hồng Ngọc cắn răng, độn quang lập tức bay về hướng Thanh Giác Ngư Long, định cùng chui vào Linh Không Đảo, dựa vào đại trận tử thủ, ngay cả linh khí viên châu của mình cũng không cần.

"Hửm, muốn chạy sao?"

Quỷ tu thư sinh khẽ cười: "Đến đây xem thử thần thông Âm Sơn Quyết của Liêu mỗ một phen đi!"

Hai tay của y kháp quyết, miệng lẩm bẩm.

Chẳng biết từ lúc nào trên đầu của Chung Hồng Ngọc lại xuất hiện một ngọn núi đen nhánh, từng đạo âm khí như xiềng xích, từ đáy ngọn núi rì rào hạ xuống.

"Đi!"

Chung Hồng Ngọc vỗ yêu cổ, Hỏa Diễm Âm Ba Đao chém lên âm liên đen nhánh, bộc phát ra từng chuỗi tia lửa mà xiềng xích lại không chút tổn thương.

Bị kinh hãi Chung Hồng Ngọc lại muốn thi triển bí pháp, phá không phi độn.

"Sao lại để ngươi chạy thoát?"

Quỷ tu thư sinh cười ác độc, từ dưới đáy Âm Sơn bộc phát từng vòng quang mang xám trắng, mang theo âm thanh quỷ khóc sói gào.

Thức hải Chung Hồng Ngọc bị chấn động, chóng mặt, pháp lực trong cơ thể tự nhiên lại tán loạn, mặt nàng tái đi, rõ ràng đã bị thiệt thòi.

"Đi!"

Ngay khi nàng sắp bị xích trói lại thì bên tai chợt truyền đến một tiếng nói.

Kim quang liên tục bùng lên, rơi ầm ầm lên Âm Sơn, đánh ngọn núi nhỏ này trở nên hư ảo.

Nàng lập túc bay ra khỏi phạm vi của Âm Sơn, tụ họp lại với Thanh Giác Ngư Long, cảnh giác nhìn qua quỷ tu thư sinh kia.

"Hử? Lại một tên Trúc Cơ hậu kỳ?"

Thư sinh họ Liêu mỉm cười, trong đôi mắt có quang mang màu xanh nhấp nháy nhìn Viên Phi Hồng hiện thân: "Liễm Tức Thuật này không tệ, chẳng lẽ đạo hữu là lão ô quy không rời Long Ngư Đảo?"

"Không phải, Hồng mỗ chỉ là một khách khanh nho nhỏ của Long Ngư Đảo mà thôi."

Viên Phi Hồng đeo mặt nạ đồng xanh, cười to trả lời: "Nhưng mà huynh đài... Dường như khác với quỷ tu bình thường, chẳng lẽ là tàn hồn của một vị tu sĩ nào đó của Cửu Diệp Phái biến thành sao? !"

"Ta đã không còn liên quan với đời trước, nhưng mà hồn phách của đạo hữu nhất định có mùi vị không tệ..."

Nụ cười của quỷ tu thư sinh nhìn rất tà dị, thậm chí còn mang theo vài phần tham lam: "Thôi... Lần này không câu được Long Ngư đảo chủ thì một tên Trúc Cơ hậu kỳ cũng miễn cưỡng đủ vốn rồi."

Y chợt ngửa mặt lên trời thét dài, lập tức có hai cỗ ba động pháp lực mạnh mẽ đang nhanh chóng tiếp cận.

"Không tốt, lại có hai quỷ tu Trúc Cơ hậu kỳ!"

Sắc mặt Viên Phi Hồng liên tục biến đổi, lách mình đến bên cạnh Chung Hồng Ngọc: "Quả nhiên lần này là cạm bẫy... Đối phương hoàn toàn có thể mạnh mẽ đánh tan trận pháp của Linh Không Đảo nhưng lại chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới... Chút nữa ta ngăn chặn thư sinh kia, ngươi và Ngư Long nhanh chóng chạy về Long Ngư Đảo..."

"Chờ chút, trước khi ta đi đảo chủ đã cho một tấm phù triện bảo mạng."

Chung Hồng Ngọc mở hộp ra, lấy từ trong đó ra một tấm phù triện tử quang trầm tĩnh, nhìn quỷ tu thư sinh đang truy kích qua với vẻ thù hận, nàng không ngừng rót pháp lực thể lỏng vào trong phù triện.

Ong!

Tử sắc phù triện bay lên giữa không trung, phát ra âm thanh ong ong!

Tiếp theo có một đạo kiếm quang thông thiên triệt địa xuất hiện!

Tru Tiên kiếm khí!

Tấm phù triện này đương nhiên là Tru Tiên Bảo Phù mà Phương Tịch đã vẽ.

Ầm ầm!

Kiếm quang mở ra, trong vô số sắc xanh của kiếm khí có điểm điểm kim quang đã cuốn quỷ tu thư sinh vào trong, tiếp theo vô số kiếm khí bùng nổ, ma diệt từng chút khí tức của quỷ tu này.

Thậm chí thế đi của kiếm quang không giảm, như bổ một kiếm xé Hồ Vạn Đảo ra, khiến nước hồ tự động tách ra hai bên, tiện thể xé rách những thứ nó đi qua.

Vô tận kiếm khí xông thẳng lên trời, ngay cả đám mây cũng bị xé.

Liệt, ánh mặt trời chói mắt xuất hiện, chiếu xuống từng đám mây đen trong Hồ Vạn Đảo.

Một kiếm khai thiên!

Toàn bộ Hồ Vạn Đảo đã rất lâu rồi không thấy ánh nắng rực rỡ và kiếm khí to lớn như vậy.

Hai quỷ tu khác đến gần thấy vậy thì lập tức kêu quái dị khặc khặc hai tiếng, không quay đầu lại mà dùng tốc độ nhanh trước nay chưng từng có lập tức chạy mất dạng.

"Pháp lực của ta... Cạn rồi... Không thể khống chế phù triện truy kích địch nhân, quá đáng tiếc..."

Sắc mặt Chung Hồng Ngọc tái nhợt, dựa lên thân của Thanh Giác Ngư Long, lẩm bẩm.

"Đây là... Phù triện cấp ba sao?"

Viên Phi Hồng nhìn Chung Hồng Ngọc với vẻ ghen tị: "Ngay cả phù triện cấp ba mà đảo chủ cũng ban cho ngươi phòng thân, thấy rõ hắn rất xem trọng ngươi đó nha..."

Tài nguyên cấp ba như vậy ở Bạch Trạch Tiên Thành cũng rất hiếm, Viên Phi Hồng cũng chưa gặp được mấy tấm.

"Đảo chủ... Dường như đang nghiên cứu Phù đạo..."

Chung Hồng Ngọc để Thanh Giác Ngư Long đuổi bắt quỷ hầu và bộ xương quỷ kia, thì thào trong miệng.

"Cái gì?"

Viên Phi Hồng giật mình, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi: 'Chẳng lẽ... Phương huynh không những có tạo nghệ rất tốt trên Thuật Luyện Đan, thậm chí trên Phù đạo cũng đã đến cấp ba?'.

'Âu Dương sư huynh... Năm xưa, huynh đã bỏ lỡ nhân vật cỡ nào rồi đây?'.

Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu của y, trên mặt không khỏi tối tăm.

...

Không lâu sau, quỷ vật xương người đã bị Thanh Giác Ngư Long đuổi kịp, triền đấu một phen rồi vây nó trong một đám hơi nước.

Mà quỷ hầu thì bị Viên Phi Hồng đuổi kịp, tiện tay giết rồi.

Lúc này, trên Linh Không Đảo, Lục Huyền Quy Giáp Trận mở ra một thông đạo, Ngôn Đông Thanh từ đó bay ra, cũng gia nhập chiến đoàn vây công quỷ vật xương người.

Mấy đại Trúc Cơ liên thủ, dù quỷ vật xương người này có thể so với Trúc Cơ trung kỳ thì cũng chỉ có thể bị diệt sát hóa thành từng đoàn quỷ vụ đậm đặc, lại bị chân hỏa đốt cháy hầu như không còn.

"Đa tạ hai vị đạo hữu đã viện thủ, Ngôn gia ta rất cảm kích!"

Ngôn Đông Thanh nghiêm túc hành lễ với hai người, dáng vẻ cảm kích vô cùng.

Thức tế, y đã sớm muốn đi ra hỗ trợ nhưng hơi chậm một chút đã thấy Chung Hồng Ngọc lọt vào cạm bẫy.

Rồi bất chợt y thấy một kiếm chấn động lòng người kia!

Long Ngư đảo chủ, thật sự thâm bất khả trắc...

Ngôn Đông Thanh lại nhìn qua Thanh Giác Ngư Long đang diễu võ giương oai, thầm cảm khái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận