Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 472: Qua chín tầng lôi

Phương Tịch không tự chủ được bắt đầu nhớ lại lúc mình còn nhỏ, tuổi thơ, trưởng thành...

Biết bao nhiêu cố gắng là vì ánh mắt của người ngoài, sự kỳ vọng của phụ mẫu... Mà đang đóng kịch đây chứ?

Cho dù thi công thất bại thì thế nào, cho dù hắn thất bại thảm hại lại thế nào?

Nội tâm của hắn vẫn không có chút gợn sóng nào, thậm chí còn hơi buồn cười.

Dường như ở giữa kinh nghiệm của hắn và nội tâm của hắn có một tầng ngăn cách, hay nói cách khác thân thể của hắn và tâm linh của hắn... Bị thứ gì đó ngăn ra.

"Trừ chết ra thì không có gì là chuyện lớn... Sinh tử tiêu tan mọi chuyện cũng như bọt nước."

Trong chốc lát, Phương Tịch như có ngộ ra, hắn bắt đầu cười ha hả.

"Vị bạn học này, xin tuân thủ kỷ luật trường thi."

Lão sư giám thị lập tức bước đến.

"Thi công?"

Phương Tịch tiện tay xé bài thi đi: "Thi cọng lông... Lão tử muốn tu tiên!"

Rầm rầm!

Một khắc sau, bốn phía ầm ầm vỡ vụn như bọt xà phòng...

Ý thức của Phương Tịch mơ hồ một trận, chờ đến khi hắn tỉnh táo lại thì tu vi đã là Trúc Cơ sơ kỳ, hắn đang khống chế một món linh khí phi độn.

Ở phía sau hắn thì là lão tổ Tống gia.

Người này khí thế hùng hổ, giận dữ hét: "Phương Tịch, ngươi dám giết thiếu chủ của Tống gia ta, ta nhất định không chết không thôi với ngươi..."

"Ta giết... Tống Thanh?"

Phương Tịch hơi khó tin, theo bản năng tiếp tục chạy trốn, trong lòng của hắn càng cảm thấy không đúng: "Đây không phải phong cách của ta mà..."

"Cút..."

Lần này, hắn tỉnh lại còn nhanh hơn huyễn cảnh trước đó, hư không bốn phía vỡ vụn.

...

Các loại huyễn cảnh tâm ma như núi hô biển gầm đến, nhắm vào các chỗ nhược điểm trong lòng của Phương Tịch.

Vốn dĩ trong những ảo cảnh tâm ma này, tu sĩ thường sẽ phải sa vào rất lâu mới có thể cơ duyên xảo hợp phát hiện sơ hở, thậm chí vẫn sa vào tiếp.

Cũng may hắn đã phục dụng Độ Diệt Đan nên trong lòng của hắn có một cỗ suy nghĩ sinh tử tiêu tan.

Bất luận huyễn cảnh chân thật thế nào thì trong lòng của hắn bẩm sinh đã có cảm giác không chân thật, hắn có thể phát hiện sơ hở tương đối nhanh.

Trong nháy mắt, dễ dàng liên phá mấy huyễn cảnh tâm ma.

Quang mang chợt lóe.

Thiên hoa loạn trụy, địa dũng kim liên.

Một Hóa Thần Tôn Giả phiêu nhiên bay đến: "Phương Tịch... Ngươi đức không xứng vị, không thể có được tiên bảo, lấy ra cho bản tôn!"

Thiên địa linh khí kinh khủng hội tụ hóa thành một cái đại thủ kim quang chói mắt.

Cho dù tu vi của Phương Tịch đã là Kết Đan viên mãn thì dưới đại thủ này hắn cũng như sâu kiến!

"Đùa sao, ta cũng chưa từng thấy tu sĩ Hóa Thần xuất thủ... Ngươi diễn hóa dựa theo tưởng tượng của ta, quả thật lựa chọn kém!"

Phương Tịch chỉ một cái, một đạo Ất Mộc Thần Quang phóng lên tận trời, hóa thành thần kiếm trùng thiên, chém đại thủ một phân thành hai...

Trong nháy mắt, thần sắc của hắn lại hoảng hốt một trận, chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần thì đã nằm trong một tửu trì nhục lâm...

Nguyễn Tinh Linh, Tư Đồ Thanh Thanh, Phượng Băng Tiên, Vi Nhất Tịch, Ngôn Hồng Tụ, Chung Hồng Ngọc, Ngôn Doanh, Tông Linh Hô.

Từng nữ tu hắn đã gặp hoặc chưa từng gặp, quen thuộc hoặc chưa quen thuộc xúm lại, yến gầy hoàn mập, phong tình khác nhau.

Ôn nhu hương là mộ anh hùng!

Trên mặt của Phương Tịch nổi lên một tia mê say, hắn cầm lấy một chén Đào Hoa Tửu, lúc này hắn uống một hơi cạn sạch.

"Sinh tử tiêu tan như bọt nước, thế tục như hạt bụi nhỏ!"

Phỉ Thúy Đảo.

Trong phòng tu luyện.

Phương Tịch mở mắt ra, trong mắt của hắn mang theo sự thông minh lão luyện trải qua ba ngàn hồng trần, lại dường như đại triệt đại ngộ.

Ầm ầm!

Lúc này trên không của Phỉ Thúy Đảo lại có điềm xấu kiếp vân hội tụ, ẩn ẩn lôi quang, mang theo khí tức hủy diệt...

Lôi kiếp sắp đến!

Tu tiên giả thu lấy thiên địa linh cơ tu luyện, Nguyên Anh càng là một cánh cửa rất lớn.

Muốn vượt qua ngưỡng cửa này thì đương nhiên sẽ có thiên kiếp chặn đường!

Mây đen đầy trời, mang theo lực lượng hủy diệt khiến tu tiên giả nghe tiếng đã sợ mất mật, nó không ngừng ngưng tụ ra giao long lôi đình màu xanh!

Trong phòng tu luyện, Phương Tịch lại toàn tâm toàn ý ngồi khoanh chân. Quen thuộc pháp lực Nguyên Anh kỳ, hắn cũng không có đề phòng chút nào.

"Đi thôi!"

Hắn nhẹ nhàng nói một câu, Ngoại Đạo Nguyên Anh luôn ở trong góc như không có cảm giác tồn tại, lập tức ôm Tinh La Kỳ Bàn xông lên giữa không trung Phỉ Thúy Đảo như đội cảm tử!

Ngoại Đạo Nguyên Anh của tu sĩ cũng là một thủ đoạn ứng đối lôi kiếp thượng cấp!

Lôi quang lấp lóe!

Dưới thiên uy, Đại Thanh chỉ có thể ôm đầu run cầm cập, Thanh Hỏa Loan cũng bị ép đến mức không thể nào phi hành chỉ có thể phủ phục ở dưới mặt đất, nó lại quật cường ngóc đầu lên, phát ra một tiếng hót trong trẻo.

"Lệ!"

Trong tiếng phượng minh, một tia lôi quang xanh to cỡ thùng nước như mang theo uy của cửu thiên, từ trong đám mây đen đánh thẳng xuống, mục tiêu của nó chính là Trường Thanh Điện chỗ Phương Tịch!

Ong ong!

Cửu U Huyền Mộc Đại Trận khởi động, vô số sương mù màu đen hội tụ, mơ hồ hóa thành hư ảnh một cây đại thụ.

Xoẹt xẹt!

Thiên lôi đánh lên đại trận như bắn ra lôi hỏa vô tận, chỉ một kích đã đánh hư ảnh đại thủ nổ thành phấn vụn.

Vô số lôi quang lập lòe, ngọn lửa không ngừng thiêu đốt sương mù đen nhánh.

Xoẹt xẹt!

Thiên địa trắng nhợt!

Hai tia thanh sắc lôi đình đánh xuống không cho Cửu U Huyền Mộc Đại Trận có thời gian phản ứng.

Phốc phốc!

Sau khi tiếp nhận ba đạo Lôi Kiếp Nguyên Anh thì đại trận cấp bốn này cuối cùng vẫn tán loạn, Phỉ Thúy Đảo linh khí dồi dào và Trường Thanh Điện sừng sững trên cọc gỗ to lớn hiện ra.

Gương mặt nhỏ của Ngoại Đạo Nguyên Anh ngưng trọng, ném Tinh La Kỳ Bàn trong tay ra.

Giữa thiên địa có mười chín đường ngang dọc hóa thành một quang võng to lớn.

Hay tay của nó kháp quyết, lập tức có pháp tướng Diêm La Thiên Tử to lớn hiện lên, sáu cánh tay tự kháp một ấn quyết, con mắt dọc thứ ba ở mi tâm mở ra, từng ngọn lửa đen nhánh súc thế chờ phát động.

Ầm ầm!

Một tiếng vang trầm giữa thiên địa, thanh sắc thiên lôi như một con giao long, giương nanh múa vuốt lao xuống.

Thiên lôi liên hoàn, trong khoảnh khắc lại có ba đạo thiên lôi nháy mắt tiến đến.

Xoẹt xẹt!

Quang võng trắng do Tinh La Kỳ Bàn tạo thành trong khoảnh khắc đã bị con lôi giao đầu tiên xé rách.

Con lôi giao long thứ hai, thứ ba dọc theo vết rách đánh thẳng xuống, mục tiêu rõ ràng là Ngoại Đạo Nguyên Anh!

Dù sao Ngoại Đạo Nguyên Anh cũng là Phương Tịch!

Nhưng đây cũng chính là điều mà Phương Tịch muốn, chỉ cần vượt qua lôi kiếp lần này thì Ngoại Đạo Nguyên Anh cũng xem như đã ra ngoài sáng, không cần mỗi lần xuất khiếu đều phải cẩn thận cẩn thận từng li từng tí dùng khí tức đồng hóa, sợ nó bị sét đánh.

"Thiên Đạo!"

Gương mặt nhỏ của Ngoại Đạo Nguyên Anh vô cùng nghiêm túc, hung hăng thôi động ma quang.

Ma hỏa rào rạt từ giữa mi tâm của Diêm La Thiên Tử ba mắt sáu tay phóng ra như một mũi tên màu đen, đâm trúng một con lôi giao.

Ngọn lửa đen nhánh và lôi quang quấn lấy nhau, vậy mà đồng quy vu tận.

"Nhanh!"

Tiếp theo pháp tướng Diêm La Thiên Tử khổng lồ gầm một tiếng, sáu cánh tay quơ múa, hung hăng đụng vào con lôi giao cuối cùng.

Xoẹt xẹt!

Vô số thanh sắc thiểm điện cuồng vũ, bốn phía dường như đi vào lôi đình luyện ngục.

Ở dưới lôi quang, pháp tướng Diêm La Thiên Tử ba mắt sáu tay chia năm xẻ bảy hóa thành khói đen tiêu tán...

"Phốc!"

Gương mặt nhỏ của Ngoại Đạo Nguyên Anh trắng bệch, thân hình của nó chợt gầy hơn không ít, dáng vẽ rõ ràng là nguyên khí của nó đã trọng thương.

Ầm ầm!

Trên thiên khung, lôi vân vẫn chưa tán đi, cũng chưa đình chỉ biến hóa mà lại càng mãnh liệt hơn.

Xoẹt xẹt!

Một đạo lôi đình màu xanh mang theo điểm điểm kim quang đánh xuống, khí thế của nó còn mạnh hơn sáu lần trước đó.

"Đi!"

Một đạo Ất Mộc Thần Quang vô cùng thô to chợt từ trong Trường Thanh Điện bay ra, hóa thành một cái ô xanh lớn, che Ngoại Đạo Nguyên Anh ở dưới.

Ầm ầm!

Lôi đình đánh lên ô xanh lớn, vô số Ất Mộc Thần Quang đều bị chôn vùi...

Ngay cả như vậy, thanh sắc Ất Mộc Thần Quang dường như sinh sôi không ngừng, cuồn cuộn không tuyệt từ trong Trường Thanh Điện bay ra, đồng quy vu tận với một đạo lôi quang này.

Thanh sắc trường hồng chợt lóe, bản tôn Phương Tịch hiện lên, tay của hắn chỉ vẫy nhẹ đã thu Ngoại Đạo Nguyên Anh vào trong đan điền.

Quanh người hắn quanh quẩn linh lực vô cùng khủng bố, bất ngờ dưới sự kéo dài của Ngoại Đạo Nguyên Anh hắn đã củng cố tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.

Lúc này trong tay của hắn cầm một cái tiểu ấn đen nhánh, đúng là Sinh Tử Ấn, hắn hào hùng không sợ nhìn lên kiếp vân trên bầu trời.

"Cho dù có hàng loạt chuẩn bị ở sau nhưng mấy đạo lôi đình cuối cùng vẫn phải tự ta đến..."

"Huống chi... Lôi kiếp như vậy qua đi sẽ tràn ra tinh khí thiên địa, cũng rất có ích cho củng cố thân thể Nguyên Anh."

Phương Tịch cười ha ha, ném linh bảo trong tay đi.

Sinh Tử Ấn oanh minh một tiếng rồi hóa thành một ngọn núi đen nhỏ, bay lên đỉnh đầu của hắn.

Mà trên trời cao, đạo lôi đình thứ tám âm ầm đánh xuống!

Bên ngoài Phỉ Thúy Đảo.

Một chiếc linh hạm lơ lửng giữa không trung.

Vệ Trường Sinh và các tu sĩ Kết Đan nhìn thiên lôi cuồn cuộn thì sắc mặt đều trắng bệch.

"Thiên uy..."

Thiết sư huynh thì thầm, đối mặt với Lôi Kiếp Nguyên Anh này, thậm chí y... Không dám xuất kiếm!

"Không ngờ, vị tiền bối này không những vượt qua Tâm Ma kiếp mà ngay cả lôi kiếp cũng không có chút dáng vẻ phí sức..."

Sư muội Kết Đan sơ kỳ lẩm bẩm.

Lúc này, cho dù đám người Hỗn Nguyên Tông có chút tiểu tâm tư cũng không dám đến gần.

Dù sao dưới thiên kiếp thì tất cả tu sĩ cũng chỉ là sâu kiến!

Xoẹt xẹt!

Lúc này, bọn họ nhìn thấy hai đạo thanh kim sắc lôi đình ầm ầm đánh xuống, lại bị một ngọn núi như ấn tỉ đen vững vàng tiếp được.

Vù vù!

Cuồng phong thổi qua, trong chốc lát, mây đen vốn như vảy cá đã tiêu tán không thấy đâu, bầu trời xanh thẳm hiện ra.

Mây tan trời trong, có một cầu vòng xuất hiện.

"Qua chín tầng lôi, thành tựu Chân Quân!"

Vệ Trường Sinh thì thào, trên mặt của y hiện lên một tia ao ước mà đắng chát: "Chúng ta cùng đi qua, bai kiến vị Chân Quân này đi..."

Mặc dù thần thức của Phương Tịch phát hiện linh hạm của Hỗn Nguyên Tông và tu sĩ Kết Đan viên mãn kia.

Nhưng sau khi đỡ được đạo thiên lôi thứ chín thì hắn lập tức thả hai Nguyên Anh ra, hấp thu thiên địa tinh khí thiên địa tinh khí sau khi thiên kiếp tán loạn không còn sót gì, sau đó hắn lập tức trở lại phòng tu luyện bắt đầu bế quan, tiếp tục củng cố Nguyên Anh.

Dù sao đối với hắn chẳng có chuyện gì quan trong hơn chuyện đột phá của mình.

Huống hồ dù có xảy ra chuyện thì Thanh Hỏa Loan, các linh sủng và thủ hạ cũng đủ ứng phó.

Dù sao chính mình cũng đã ngưng kết Nguyên Anh, phải ngu cỡ nào mới vào lúc này chủ động đưa đầu vào nồng súng?

Trong phòng tu luyện.

Phương Tịch kháp quyết, Nguyên Anh của bản thân lập tức từ thiên linh nổi lên. trong tay còn cầm một cái tiểu ấn đen nhánh.

Quang mang lại chợt lóe, Ngoại Đạo Nguyên Anh xanh đen hiện ra, so với chủ Nguyên Anh thì hơi gầy hơn một chút, mang theo từng tia ma ý.

Cả hai phân biệt rõ ràng như thái cực.

Hai Nguyên Anh ở bên ngoài chơi đùa vui sướng, chờ sau khi thích ứng thân thể Nguyên Anh thì Phương tịch mới kháp quyết, trở lại trong thân thể của mình.

"Loại cảm giác này, thật sự là kỳ diệu..."

"Đối với tu sĩ Nguyên Anh thì mặc dù nhục thân quan trọng nhưng cũng không tính quá quan trọng..."

"Hạch tâm thật sự chỉ ở Nguyên Anh."

Nguyên Anh Phương Tịch ôm Sinh Tử Ấn lại cảm thấy có chút không đúng: "Hình như bản mạng pháp bảo của ta còn một cái nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận