Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 657: Cảnh giới và thọ nguyên

"Chẳng lẽ là lão tổ Nguyên Anh? !"

Sắc mặt của đại hán đại biến, hai chân mềm nhũng, xém chút y đã quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Nếu không phải Nguyên Anh lão quái thì sao có thể khiến bọn chúng hoàn toàn không phát hiện được chút manh mối nào?

"Không được tự loạn trận cước, nếu là lão tổ Nguyên Anh thì ngươi và ta đã mất mạng từ lâu, nói không chừng chỉ là thuật ẩn nấp thần diệu hoặc nhờ bảo vật, bí phù gì đó mà giả thần giả quỷ ở đây thôi!"

Trong mắt Ngụy Khuynh Phong liên tục lóe lên quang mang, gã liên tục thi triển nhiều loại thuật linh nhãn nhưng vẫn không phát hiện được bóng dáng người đến thì trên mặt không khỏi hiện ra vẻ hung ác, tự đấm vào ngực của mình.

Gã há miệng phun ra, trong một đạo thanh quang có một cái ô giấy dầu màu xanh cổ xưa mở ra, từng đạo linh lực màu xanh trong đó hóa thành là tùng, rơi xuống như mưa.

Rất rõ ràng, nếu người đến thi triển độn thuật hoặc phù lục thần diệu gì đó thì dưới công kích phạm vi lớn này sẽ lộ sơ hở.

Đáng tiếc, Ngụy Khuynh Phong thất vọng phát hiện, Thanh Tùng Tán của gã bao phủ phạm vi mấy dặm không có tì gì khác thường.

"Không tệ, không tệ... Có quyết tâm, sự quyết đoán cũng không tệ!"

Tiếng của Phương Tịch vang lên, sau đó trong hư không hiện ra một sợi tơ óng ánh.

Phốc!

Sợi tơ này nhìn như óng ánh nhưng thật sự như không có gì cả, nó trực tiếp xuyên qua gió lốc, đánh lên người của Ngụy Khuynh Phong.

Phốc!

Lúc này Ngụy Khuynh Phong biến sắc, gã phun ra một ngụm tinh huyết, thậm chí còn cảm thấy viên một viên Kim Đan mình đã khổ tu trăm năm lại cắt đứt liên hệ với mình, pháp lực và thần thức bình thường điều khiển như cánh tay cũng yên lặng, gã ngã trên mặt đất như con rối.

Trong đôi mắt của gã còn lưu lại sự sợ hãi: 'Thần Niệm Hóa Thực... Vậy mà là Hóa Thần Tôn Giả? !'.

Ngụy Khuynh Phong khó tin, gã chỉ là một cướp tu Kết Đan, có tài đức gì mà khiến một vị Hóa Thần Tôn Giả tự hạ thấp địa vị mà ra tay với gã chứ?

Ầm!

Đồng bọn bên cạnh gã cũng ngã quỵ xuống với vẻ mặt khó tin, miệng không thể nói, thân không thể động, chỉ có trong đôi mắt còn mang theo sự hoảng sợ.

Một lúc sau, gió nhẹ thổi qua.

Phương Tịch đạp ánh trăng đến.

Hắn ở trong doanh địa đi ngủ, sau đó thi triển một đạo huyễn thuật ngụy trang bản thân, còn chân thân thì lặng lẽ ra ngoài.

Với cảnh giới Hóa Thần của hắn thì chỉ là mấy tên võ giả có thể so với Trúc Cơ, Kết Đan, đương nhiên sẽ không thể phát hiện được hắn xuất thủ.

Lúc này hắn đi đến trước mặt hai tu sĩ Kết Đan, trong lúc suy nghĩ vừa động, hai đại thủ ma đạo đỏ thẫm xuất hiện, túm hai người này mang đến trước mặt hắn.

Ngụy Khuynh Phong nhìn thấy tướng mạo của Phương Tịch thì mắt chợt trợn tròn.

Mặc dù lúc đó gã chỉ đảo qua một chút nhưng gã cũng nhận ra Phương Tịch chính là người trong đội xe kia.

Tu sĩ đều có trí nhơ đã gặp sẽ không quên nên lúc này trong lòng Ngụy Khuynh Phong đầy sự hối hận.

Khí vận của y suy yếu bao nhiêu, mốc meo đầy đầu mới có thể đụng phải Hóa Thần Tôn Giả hóa thân phàm nhân xuất hành trong truyền thuyết chứ?

Tiếc là bầy giờ gã đã không thể nào mở miệng xin tha, chỉ có thể dùng ánh mắt không ngừng ra dấu.

Nhưng Phương Tịch lại không nói nhảm với người này, hắn đặt một tay lên đầu gã.

Trong khoảnh khắc, rất nhiều ký ức xuất hiện trước mặt hắn như cưỡi ngựa xem hoa.

Ngụy Khuynh Phong gặp phải thuật sưu hồn, hai mắt trực tiếp trắng dã, chờ sau khi Phương Tịch bỏ gã ra thì gã mềm oặt ngã trên mặt đất như bị rút hết xương cốt rồi vậy.

Phương Tịch sưu hồn người này xong, lại chụp lấy tên Kết Đan còn lại, làm y như vậy.

Một lát sau, hai người nằm song song, hơi thở yếu ớt.

Hắn thì ngồi khoanh chân, so sánh, tiêu hóa ký ức mấy trăm năm của hai tu sĩ Kết Đan.

'Không thể không nói, không hổ là tu sĩ Kết Đan mà? Chuyện chúng biết nhiều hơn phàm nhân...'.

Đôi mắt Phương Tịch hơi sáng lên.

Dựa theo ký ức của hai người này, nơi đây thật sự là Địa Tiên giới, còn là một nơi vắng vẻ ở Địa Tiên giới, về phần địa lý lớn hơn, thậm chí chuyện liên quan đến tu sĩ phi thăng?

Kiến thức của tu sĩ Kết Đan có hạn nên chỉ biết một ít.

"Nhưng mà tốt xấu gì cũng là người tu hành nên hiểu biết với cảnh giới sau Phản Hư cũng rất phong phú..."

Hắn thì thào.

"Tu sĩ khởi đầu tu luyện từ Luyện Khí, tiếp theo là Trúc Cơ, Kết Đan, Kết Anh, Hóa Thần... Đây là cực hạn ở hạ giới."

"Mà ở trong Địa Tiên giới, sau Hóa Thần, chính là các cảnh giới như Phản Hư, Hợp Thể, Đại Thừa... Đến cảnh giới Đại Thừa thì gần như đã tu tiên viên mãn, chỉ chờ độ kiếp tốt đẹp rồi phi thăng đến Chân Tiên giới, bởi vậy cũng được gọi là Tán Tiên, Đại Thừa Tán Tiên!"

Đương nhiên hai người này cũng chỉ là từng nghe miêu tả liên quan, về phần tu sĩ đại thần thông sau Phản Hư có uy năng thế nào? Đều là suy nghĩ chủ quan của chúng...

Dù sao bình thường bọn chúng có thể tiếp xúc với tu sĩ Nguyên Anh cũng đã là phúc vận không tệ rồi.

"Ở Địa Tiên giới có phàm nhân, có võ giả, có tu sĩ... Mà ở trong tu sĩ, số lượng nhiều nhất vẫn là Luyện Khí, Trúc Cơ... Tu sĩ Hóa Thần đã có thể khai tông lập phái, uy chấn một phương... Về phần tu sĩ Phản Hư, Hợp Thể cao hơn thù uy danh càng vang vọng cả nhân tộc, thật sư là tầng cao nhất... Đại Thừa Tán Tiên cuối cùng, chính là lãnh tụ của nhân tộc, uy chấn Địa Tiên giới, có thể chi phối thế cục của nhân, yêu, ma, là tồn tại có thể trấn áp số mệnh của tộc đàn..."

"Dù trên ngàn vạn quốc gia trên Lạc Nhật Bình Nguyên cũng chỉ bị một đám Nguyên Anh thống trị, tông môn Hóa Thần đã cao cao tại thượng..."

"Xem ra, tu vi của ta cũng xem như không kém sao? Nhưng mà vẫn không thể đắc ý, phải khiêm tốn, điệu thấp..."

Phương Tịch hồi tưởng lại một số chi tiết, trên mặt lập tức hiện ra sự vui vẻ.

Kiến thức của hai tu sĩ Kết Đan này có hạn nên hiểu biết với trên Phản hư đã mơ mơ hồ hồ nhưng mà chúng vẫn có một số thường thức cơ bản, xem như đã bù đắp được rất nhiều nhược điểm của Phương Tịch.

"Ở Địa Tiên giới, bởi vì thiên địa nguyên khí dồi dào nên dù người thường nếu không bị đao binh, tật bệnh, tai ương vậy thì sống đến một trăm hai mươi tuổi cũng khá dễ dàng..."

"Đổi thành tu sĩ thì thọ nguyên càng dài hơn, đặc biệt là tu sĩ Hóa Thần, thọ nguyên đã gần như gấp bội... Ở hạ giới, thọ nguyên khoảng hai ngàn năm nhưng ở Địa Tiên giới đã có thể sống đến bốn, năm ngàn năm!"

Bốn, năm ngàn năm!

Những Hóa Thần ở hạ giới điên cuồng muốn đến Địa Tiên giới như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.

Mà sau khi đến cảnh giới Phản Hư thì có thể dễ dàng sống hơn vạn năm.

"Phản Hư thọ vạn năm... Vạn Cổ Trường Thanh Thể, gia tăng vạn năm thọ nguyên... Giữa hai thứ này, cũng không biết có liên quan gì không nhưng có le Vạn Cổ Trường Thanh Thể có trợ giúp khi đột phá Phản Hư... ".

"Về phần tu sĩ Hợp Thể thì có thể sống mấy vạn năm..."

"Nhìn như vậy thì Khô Vinh Huyền Quang của ta vẫn rất hữu dụng, dù ta không lấy được đại thần thông Thái Thượng Tư Mệnh nhưng chờ sau khi ta tấn thăng đến Phản Hư thì nó vẫn là đòn sát thủ."

Khóe miệng của Phương Tịch hiện ra sự vui vẻ, sau đó lại chuyển thành ngưng trọng.

Địa Tiên giới có nhiều chỗ tốt như vậy thì đương nhiên cũng có chỗ xấu.

"Trước Phản Hư còn tốt nhưng sau khi đột phá cảnh giới Phản Hư thì mỗi khi đột phá tu vi một lần đều phải độ kiếp sao?"

"Từ Phản Hư sơ kỳ đột phá Phản Hư trung kỳ, lại từ Phản Hư trung kỳ đột phá Phản Hư hậu kỳ... Phải độ thiên kiếp hai lần, gọi là tiểu thiên kiếp... Không biết bao nhiêu đại năng Phản Hư vì vạy mà vẫn lạc."

"Mà Phản Hư đột phá Hợp Thể thì phải độ đại thiên kiếp... Mỗi lần tu sĩ đột phá đều chắc chắn sẽ dẫn động lực lượng thiên địa, đây là chuyện không thể trốn tránh."

"Tính như vậy, không tính Hóa Thần đột phá Phản Hư thì mỗi tu sĩ Phản Hư sơ kỳ đều nhất định phải vượt qua bốn lần tiểu thiên kiếp, hai lần đại thiên kiếp mới có thể tu luyện đến cảnh giới Đại Thừa sao?"

Phương Tịch tính thử, từ tu vi của mình bây giờ đến Đại Thừa, ít nhất cần phải vượt qua ba lần đại thiên kiếp, bốn lần tiểu thiên kiếp.

Tiểu thiên kiếp đã khiến những tu sĩ cấp cao kia sợ như sợ cọp rồi thì sự khủng bố của đại thiên kiếp càng không cần nói đến!

Thông thường thì những tu sĩ Phản Hư kia đều có thể kéo dài thì sẽ kéo dài, đến khi thọ nguyên sắp hết mới không thể không nghênh đón tiểu thiên kiếp, dù sao sau khi đột phá tiểu cảnh giới thì thọ nguyên cũng tăng lên một chút.

Nếu đột phá đại cảnh giới thì thọ nguyên tăng gấp đôi cũng chỉ là bình thường.

Đây cũng là động lực cho vô số tu sĩ tu luyện và độ kiếp.

'Ở Địa Tiên giới, kiếp số lại đáng sợ như thế... May mà ở hạ giới ta đã tập hợp đủ Tứ Thánh Thú Giáp, nếu không thì thật sự không có được bao nhiêu thủ đoạn đối phó lôi kiếp...'.

Phương Tịch nhìn hai tu sĩ Kết Đan ở dưới đất, hắn đang định phun một ngụm ma hỏa ra tiễn chúng lên đường thì thần sắc chợt động, hắn lấy một cái bình ngọc ra.

"Ngụy Khuynh Phong có lưu lại hồn đăng... Muốn ngụy tranh thành người này sẽ rất phiền phức nhưng mà tên Thi Định Phong này lại là một tán tu, không có môn phái nào..."

Nếu Phương Tịch dùng thân phận Ngụy Khuynh Phong mà giam giữ hoặc diệt người này thì hồn đăng của gã chắc chắn có phản ứng, hoặc là quang mang ảm đạm, hoặc lập tức bị tắt.

Đến lúc đó tông môn điều tra ra thì hắn sẽ có chút phiền toái.

Tên Thi Định Phong này thì ngược lại, y là một người cô độc nên không có bao nhiêu vấn đề.

Hôm sau, đội xe Thành Phi Nhật lại lên đường.

"Phương giáo tập, hôm nay thần sắc của người không tệ, chẳng lẽ có chuyện gì vui sao?"

Lý Quảng Kim nhìn Phương Tịch, có chút tò mò hỏi.

"Cũng không phải, chỉ là nghĩ đã sắp đến Cơ Quan Thành rồi nên kỳ vọng trong lòng mà thôi."

Phương Tịch cười ha ha.

Người trong đội xe cũng không biết, bởi vì người nào đó xuất thủ mà bọn họ lặng yên không một tiếng động đã thoát khỏi một trận tai bay vạ gió.

Hơn nữa, ngoài trừ Ngụy Khuynh Phong kia ra thì trên đường đi họ cũng không gặp thêm chuyện gì khác, rất bình an, hay nói cách khác là bình thản!

Chuyện này khiến Phương Tịch có chút oán thầm trong lòng, nếu theo tiểu thuyết thì trong đoạn xuất hành như vậy, ít nhất cũng đụng phải một trận trốn giết, sau đó cơ duyên xảo hợp mà cứu được một vị thần thể, thánh thể nào đó, không phải thánh nữ đại tông môn thì cũng là tiểu công chúa của thế gia nào đó, sau đó vì vậy mà dính líu đến những chuyện vén màn âm mưu to lớn ở Địa Tiên giới...

Sao đến bản thân mình lại bình thản như vậy chứ?

Thật ra Địa Tiên giới quá lớn, dù có cướp giết cũng là số ít thương đội quá xui xẻo.

Xuất hành mười lần gặp phải một lần đã xem như gặp vận rủi lớn rồi.

Nếu mười lần gặp phải ba, bốn lần, vậy thì sẽ không còn thương đội.

Cũng may đường đi dài đăng đẳng vẫn có điểm cuối.

Sau khi tiến vào nội địa Định Quốc thì quan đạo đã bằng phẳng, ngay ngắn, lại rộng, lớn hơn không ít, khắp nơi trên đường đi đều có thể thấy được những đội xe khác.

Mà ở bên ngoài đô thành Định Quốc, cuối cùng Phương Tịch cũng nhìn thấy được Cơ Quan Thành Mặc gia trong truyền thuyết.

Bên ngoài đô thành của Định Quốc có một hồ nước có phạm vi vạn dặm.

Hồ nước chỗ này sóng khói mênh mông, còn nuôi sống không biết bao nhiêu ngư dân ở gần đây, nước trong đô thành dùng cũng nhờ hồ này.

Nhưng lúc này, trên hồ nước có một tòa thành trì lơ lửng giữa không trung, gần như che kín mặt hồ.

Từng cự tượng nham thạch cao trăm trượng sừng sững dọc theo tường thành, gần như hòa làm một thể với tường thành.

Mỗi người Lam Thành đến đây đều bị cảnh tượng này chấn động, rất lâu không nói nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận