Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 345: Kiếm đầu tiên Kết Đan

Trong rừng hoa đào.

Đa phần tân khách của Long Ngư Đảo đã đi, so với náo nhiệt trước đó thì lộ ra vẻ đìu hiu. "Đi hết rồi... Đi cũng tốt."

Phương Tịch tựa dưới gốc một cây dưới Đào Hoa thụ, trong tay cầm một ngọc giản, đang lĩnh hội.

Đây là công pháp Khô Vinh Quyết phần sau của lão quỷ cho hắn, trong đó còn nội dung Trường Sinh Thuật.

Mặc dù trên nguyên tắc thì nó cũng giống với sở học bản thân hắn nhưng có một số chi tiết và mô tả cửa ải trong đó vẫn khiến Phương Tịch thu hoạch không ít.

"Quả nhiên công pháp của đại tông đều có hố, hay nói cách khác quyết khiếu truyền miệng, không dùng chữ viết... Trong công pháp Khô Vinh Quyết mà ta lấy được thì chuyện Ất Mộc Pháp Thân nửa chữ cũng không nhắc tới... Nếu tu sĩ khác không biết nội tình trong đó lại tuy luyện đến Kết Đan hậu kỳ, vậy thì quá thảm rồi..."

"Tiếc là... Dù thượng cổ Thanh Đế Sơn, người có thể luyện thành Vạn Cổ Trường Thanh Thể cũng là phượng mao lân giác, thậm chí còn có khả năng không có ai... Bản phê bình chú giải Trường Sinh Thuật này, cao nhất cũng chỉ đến bộ phận Ất Mộc Pháp Thân!"

"Nhưng dù vậy, một số suy đoán liên quan đến Trường Sinh Đạo Thể cũng đủ cho ta thu hoạch rất nhiều rồi!"

Phương Tịch lặng lẽ thở dài.

Trồng thành Ất Mộc Pháp Thân đã nhiều năm như vậy rồi, dựa theo đạo lý thì dù Vạn Cổ Trường Thanh Thể có khó khăn thế nào thì cũng phải có chút phản hồi mới đúng.

Nhưng đến nay hắn cũng không cảm nhận được gì!

"Nhất định đạo thể thành tiên, đúng là không phải thứ có thể tùy tiện trồng thành..."

"Dựa theo phỏng đoán trong đó, không phải phẩm cấp linh căn không đủ thì chính là linh mạch không đủ..."

"Vạn Cổ Trường Thanh... Cuối cùng vẫn là trăng trong nước, hoa trong gương, nên tỉnh mộng rồi."

Phương Tịch chỉ tay, một đạo thanh sắc lưu quang bay ra, chính là Thanh Hòa Kiếm!

Hắn ôm Thanh Hòa Kiếm, bước từng bước vào trong cấm địa, nhìn Yêu Ma Thụ che trời.

"Kiếm đầu tiên Kết Đan, trảm người một nhà!"

"Không đúng, là trảm chính ta."

Phương Tịch thở dài, tay cầm Thanh Hòa Kiếm, Kim Đan trong cơ thể xoay từng vòng, pháp lực cấp Kết Đan vô cùng khủng bố lập tức mạnh mẽ tuôn ra, rót vào trong Thanh Hòa Kiếm.

Thanh Hòa Kiếm phát ra một tiếng trường ngâm, từng đương văn kim sắc sáng lên trên thân kiếm, bộc phát ra hào quang chói mắt.

Thanh pháp bảo phi kiếm cấp ba này vốn phải ở trong tay tu sĩ Kết Đan mới có thể bổ sung cho nhau.

Vào lúc này trong tay Phương Tịch chợt phát ra kiếm mang càng rực rỡ chói mắt hơn trước đó.

Phương Tịch cầm Thanh Hòa Kiếm, nhẹ nhàng vung lên.

Kiếm quang chói mắt lập tức chém đến hư không phía trên... Yêu Ma Thụ!

Dù sao Yêu Ma Thụ cũng là phân thân của Phương Tịch, hắn ngốc mới tự trảm mình.

Tử quang chợt lóe trong mắt của Phương Tịch, hướng hắn chém chính là trong hư không, Yêu Ma Thụ cùng hắn dùng Trường Sinh Thuật thành lập kết nối.

Ba!

Kiếm quang màu xanh xẹt qua hư không, tiếp theo phóng lên tận trời, xua tan mê vụ đen của Yêu Ma Thụ.

Thậm chí một đường không ngừng, chém thẳng đến tầng mây dày đặc, khiến ánh nắng chói chang chiếu xuống...

trong lòng Phương Tịch trống rỗng, như mất đi thứ quan trọng nào đó.

Hắn biết, đây là cảm giác do đại chu thiên tuần hoàn của mình và Yêu Ma Thụ bị cắt đứt gây ra.

Dù sao song phương cũng đã gắn với nhau gần trăm năm!

"Trường Sinh Thuật lần này, vẫn không thể viên mãn..."

Thì thào một tiếng nhìn Yêu Ma Thụ che khuất bầu trời trước mặt, thu hồi Thanh Hòa Kiếm rồi rơi vào trầm ngâm.

Tiếp theo Phương Tịch há miệng, phun ra một đạo lưu quang đen nhánh.

Lưu quang này bay lên giữa không trung tản ra ba động khô vinh luân chuyển huyền diệu, chính là một pháp bảo mộc ấn đen nhánh, chính là Sinh Tử Ấn!

"Ấn này vốn lấy cành của Thủy tổ Yêu Ma Thụ làm chủ tài chế tạo, lại tế luyện vào Yêu Ma Thụ con, càng bổ sung lẫn nhau, không biết phải tăng thêm bao nhiêu uy năng."

Nương theo tâm niệm Phương Tịch vừa động, Yêu Ma Thụ to lớn bắt đầu run rẩy.

Từng sợ rễ bị nó rút ra khỏi lòng đất, toàn bộ Long Ngư Đảo cũng đang lắc lư.

Không ít phàm nhân thấy mặt đất nứt ra, sợi rễ đen nhánh uốn éo, đều bị dọa đến mức quỳ trên mặt đất, tưởng rằng tai hoạ thiên băng địa liệt gì đó sắp xảy ra!

Dù tu tiên giả Luyện Khí và Trúc Cơ kỳ nhìn từng màn trên toàn đảo cũng há to mồm, không biết làm sao.

Nhưng Phương Tịch không quan tâm.

Thấy Yêu Ma Thụ thu hồi từng sợi rễ, dây leo to lớn và rễ phụ gần như muốn đầy một vùng không gian này, sau đó hai tay của hắn thay đổi liên tục, đánh một đạo ấn quyết vào trong Sinh Tử Ấn.

Pháp bảo Sinh Tử Ấn oanh minh, bay lên ngọn Yêu Ma Thụ, tản ra từng vòng ba động đen nhánh bao phủ Yêu Ma Thụ.

"Lên!"

Dưới sự phối hợp toàn lực của Yêu Ma Thụ, Phương Tịch đánh một pháp quyết vào trong thân cây, thây cây bắt đầu không ngừng thu nhỏ lại, từng sợi rễ cuộn lại đều cắm vào trong Sinh Tử Ấn.

Là pháp bảo, đương nhiên nó cũng có thần thông lớn nhỏ như ý.

Mà Phương Tịch làm vậy chính là hoàn toàn luyện hóa Yêu Ma Thụ, khiến nó mất sức sống hóa thành tài liệu pháp bảo.

Cuối cùng, hoàn toàn dung nhập vào trong Sinh Tử Ấn.

Thấy Sinh Tử Ấn nuốt Yêu Ma Thụ rồi bắt đầu bành trướng nhanh chóng như một ngọn núi đen mấy chục trượng, khóe miệng của Phương Tịch hiện ra một tia vui vẻ, hắn phu ra từng đạo đan hỏa xanh ngắt, xoay quanh dưới đấy và xung quanh Sơn Ấn, bắt đầu tế luyện một lần nữa...

Mấy tháng sau.

Phương Tịch mở mắt ra.

Chỉ thấy kích cỡ Sinh Tử Ấn trong đan hỏa xanh lại một lần nữa bằng nắm tay, màu đen bên ngoài như đậm hơn vài phần, thận chí còn trở nên trơn bóng như ngọc, mang theo cảm giác nặng nề.

Mà vị trí núm ấn vố mơ hồ cũng từ từ trở nên rõ ràng.

Núm ấn cũng được gọi là Núm triện, Ấn thủ, chính là phần điêu khắc trang trí trên đỉnh ấn.

Chỗ này vốn còn rất mơ hồ nhưng trải qua Phương Tịch điêu khắc nó đã từ từ xuất hiện chút phong thái.

Chính là một con Cầu Long do rễ phụ và dây leo của Yêu Ma Thụ quấy lấy nhau, uốn éo mà thành.

"Thật ra... Pháp bảo này gọi là Mộc Long Ấn cũng rất hợp, quên đi, vẫn gọi là Sinh Tử Ấn..."

Phương Tịch chậm rãi thu công, thu pháo bảo vào trong đan điền, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng.

"Bây giờ Sinh Tử Ấn này dù không dùng Khô Vinh Huyền Quang, chỉ cần dựa vào chất liệu bản thân thì uy lực cũng đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi, có thể so với pháp bảo đỉnh cấp mà tu sĩ Kết Đan trung kỳ, hậu kỳ dùng chân nguyên Kim Đan bồi luyện mấy trăm năm rồi chứ?"

"Trong đấu pháp với Kết Đan sơ kỳ, một khi sử dụng thì sẽ có thể nắm chắc phần thắng."

Sau khi tế luyện pháp bảo xong, Phương Tịch thư giãn cơ thể, cảm thấy rất thoải mái.

Mặc dù vẫn chưa rời khỏi Long Ngư Đảo nhưng tinh thần của hắn rất sáng sủa, cảm nhận được cảm giác thư giãn trước nay chưa từng có.

"Ta lại tự do rồi..."

"Chỗ muốn đi nhiều lắm, phải lên kế hoạch đến từng chỗ..."

"Long Ngư Đảo này đã không thích hợp cho ta tu hành."

"Còn có Thái Tuế, trước hết đưa nó về Đại Lương đã..."

Phương Tịch chậm rãi suy tư, đôi mắt từ từ trở nên lạnh lùng.

Nửa tháng sau.

Trước Trường Thanh Các.

"Ngươi nói xem... Đảo chủ bất ngờ triệu tập chúng ta là có chuyện gì?"

Thái Thúc Hồng nhìn qua ba vị tu sĩ Trúc Cơ còn lại, dùng thân thức truyền âm với Chung Hồng Ngọc.

"Tâm tư của đảo chủ sao ta có thể biết được?"

Chung Hồng Ngọc lại tiếp tục mở miệng: "Không biết Hồng khách khanh có cao kiến gì không?"

Viên Phi Hồng nhìn Hải Đại Ngưu đứng trang nghiêm một bên và mấy quản sự Luyện Khí được cho chút thể diện, dửng dưng cười: "Kim Đan khánh điển đã qua, có lẽ các vị Kết Đan lão tổ cũng đã phân chia phạm vi của thế lực, chắc là đảo chủ thu được một linh mạch cấp ba, chuẩn bị sắp xếp chuyện di chuyển... Thậm chí dù khai tông lập phái cũng không phải là không thể?"

Trong lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi thì cửa Trường Thanh Các chợt mở rộng, Ngôn Doanh và mấy thị nữ ra ngoài, trên mặt đều có nước mắt, nói: "Đảo chủ... Bảo các ngươi vào đi!"

Viên Phi Hồng cảm thấy dường như có gì đó không đúng.

Từng thị nữ này đều đeo túi trên lưng, trong tay còn cầm một túi trữ vật, chẳng lẽ là... Nhưng y đã không kịp nghĩ nhiều, cùng Hải Đại Ngưu, Chung Hồng Ngọc, Thái Thúc Hồng tiến vào đại sảnh Trường Thanh Các, nhìn thấy Kim Đan Chân Nhân ngồi ở vị trí đầu.

"Bái kiến chân nhân!"

Mấy Trúc Cơ dẫn đầu hành lễ, sau đó là các quản sự Luyện Khí.

"Ừ, miễn..."

Phương Tịch tùy ý uống một ngụm linh trà rồi mở miệng nói: "Bản tọa sắp đi xa, đến khu vực trung tâm của tu tiên giới Nam Hoang du lịch, lần đi này không biết là mấy năm hay là mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm nên đương nhiên phải an bài một số chuyện cho tốt..."

"Cái gì?"

Lời này vừa ra, Viên Phi Hồng và các Trúc Cơ đều biến sắc.

Đặc biệt là Viên Phi Hồng, có lẽ người này còn ôm mộng đẹp được trở về Bạch Trạch Tiên Thành, lúc này trong lòng đã buồn rầu.

Phương Tịch một tu sĩ sáu mươi đại nạn Trúc Cơ, sắp hai trăm tuổi khó khăn lắm mới Kết Đan.

Không phải sau khi may mắn đột phá Kết Đan đã cảm thấy tiềm lực cạn rồi, bản thân không còn đường tiến lên, từ đó hoàn toàn từ bỉ tu hành, hưởng thụ phong quang của tu sĩ cao giai chứ?

Thế nhưng người này có lòng hướng đạo kiên định như vậy mà?

Như vậy thì trước đó triệu kiến thị nữ là phân phát chi phí sao?

"Đảo chủ... Ta có thể theo ngài hay không?" Chung Hồng Ngọc tiến lên một bước, khẩn cầu.

"Lần đến Nguyên Quốc này, con đường rất nguy hiểm, tu sĩ Trúc Cơ chính là vướng víu!"

Phương Tịch không trực tiếp từ chối, nhưng y thì đã rất rõ ràng.

Mặc dù hắn cũng không chuẩn bị đi xa nhưng muốn lừa được địch nhân có thể tồn tại thì trước hết phải gạt được người một nhà.

Ve mặt Chung Hồng Ngọc thất hồn lạc phách, lui lại mấy bước, trở lại trong đám người.

Ánh mắt của Phương Tịch thì vẫn kiên định: "Bắt đầu từ hôm nay, tất cả công việc trên đảo đều giao cho Hồng Ngọc, khống chế đầu mối Huyền Mộc Đại Trận sau này, ta cũng sẽ giao cho nàng... Còn phải làm phiền Viên tiểu hữu ở bên viện trợ một chút."

"Nghĩa bất dung từ." Kim Đan nhờ, Viên Phi Hồng chỉ có thể không dao động đáp ứng.

Ánh mắt Thái Thúc Hồng tối sầm lại nhưng căn bản không dám phản bác.

Y đã biết tranh đoạt Long Ngư Đảo, cuối cùng vẫn là Chung gia thắng.

"Về phần mọi chuyện của Hồ Vạn Đảo? Các ngươi thương lượng với Lưu Tam Thất và Ngôn Đông Thanh là được..." Sau khi phá Yêu Ma Thụ và đại trận cấp ba, Phương Tịch xử lý mọi chuyện rất nhanh.

Vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, sau khi hắn xử lý xong tất cả chuyện của Long Ngư Đảo.

Mặt trời mọc, tu tiên giả lít nha lít nhít đứng đầy trên một vách đá của Long Ngư Đảo.

"Như vậy đi, không cần tiễn nữa..."

Phương Tịch dặn dò, Thanh Giác Ngư Long lập tức bay ra, hạ xuống dưới chân hắn.

Một người một rồng thừa lúc nắng sáng, trực tiếp tiêu sái bay về phương Nam...

Cũng không để ý rất nhiều tu sĩ sau lưng hành lễ đưa tiễn...

Tốc độ phi hành của Thanh Giác Ngư Long trong tu sĩ Trúc Cơ thì xem như không tệ.

Nhưng trong mắt của Phương Tịch thì nó chính là cái chày gỗ.

Sau khi ra khỏi Hồ Vạn Đảo, hắn vỗ túi linh thú bên hông, thu Thanh Giác Ngư Long lại, độn quang lập tức trở nên như có như không, đánh một vòng giữa không trung rồi lại bay về hướng Hồ Vạn Đảo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận