Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 616: Lật bàn

Sau khi đạo thần thức mờ mịt của đại tu sĩ kia nhìn thấy rõ nội tình của Phương Tịch thì lại truyền âm cho Nguyên Anh Chân Quân tướng mạo trẻ tuổi mấy câu.

Đáng tiếc dù với thần thức của Phương Tịch bây giờ cũng chỉ có thể cảm ứng được bọn họ có trò chuyện nhưng lại không thể nào nghe được đến tột cùng họ nói gì.

Lúc này hắn lập tức rất nhớ đến linh thú Tứ Nhĩ Chỉ Hầu của Nam Cung Ly.

"Vân Kiệt Tử đạo hữu."

Thủy Linh Tâm vui mừng nói: "Đạo hữu thật sự là người đáng tin..."

"Chuyện bản nhân đã hứa đương nhiên sẽ đến đúng hẹn."

Phương Tịch ôn hòa trả lời nhưng lại âm thầm trợn mắt: 'Tên Vân Mão Tử khen phẩm hạnh ta tốt trước đó... Hình như đã bị ta đốt thành tro rồi.'.

"Sư muội, đây chính mà người hộ đạo mà muội đã tìm sao?"

Lúc này, Nguyên Anh Chân Quân tướng mạo trẻ tuổi kia mở miệng: "Giấu đầu lòi đuôi như vậy là có gì khó xử sao?"

"Không có... Chỉ là tại hạ luôn quen làm vậy mà thôi."

Phương Tịch gỡ trúc lạp xuống, một gương mặt bình thường không có gì lạ lộ ra: "Xin hỏi vị đạo hữu này là?"

"Bản nhân... Tử Hà Chân Quân!"

Rõ ràng Tử Hà Chân Quân có tình nghi gây chuyện, cũng không biết có phải là y được vị đại tu sĩ kia phân phó hay không mà lại nói với Thủy Linh Tâm: "Sư muội... Người hộ đạo mà muội tìm này mới chỉ Nguyên Anh sơ kỳ, e là hắn chưa chắc có thể bảo vệ muội chu toàn, hay là để sư huynh đích thân hộ tống, muội thấy thế nào?"

"Chuyện này..." Rõ ràng Thủy Linh Tâm có chút kháng cự.

Tử Hà Chân Quân lập tức nhìn Phương Tịch: "Vân Kiệt Tử đạo hữu... Hi vọng của sư môn tại hạ đều ở trên người tiểu sư muội, thật sự không thể ngồi yên không để ý đến... Hay là dùng ước hẹn mười chiêu, để bản nhân mở mang kiến thức chút thần thông pháp lực của đạo hữu, thế nào?"

Phương Tịch khẽ nhếch khóe miệng: "Không cần... Pháp lực tại hạ nông cạn, tự nguyện nhận thua..."

Hắn nhìn qua Thủy Linh Tâm: "Thủy đạo hữu, ngươi thấy thế nào? Thật ra tại hạ cũng không muốn mạo hiểm xâm nhập bí cảnh, hay là dùng linh vật đền bù lời hứa xuất thủ này đi?"

Câu nói này là lời thật lòng.

Phương Tịch lười xen vào tranh đấu nội bộ của môn hạ Hóa Thần.

Huống chi... Dù muốn kéo hắn hộ đạo thì cũng là bản thân Thủy Linh Tâm quyết định, vội vàng đấu pháp với Tử Hà Chân Quân, bại lộ thực lực... Có tác dụng sao?

Đây là phiền phức của bản thân Thủy Linh Tâm nên do tự cô ta giải quyết mới phải.

Phương Tịch vừa lùi lại thì nhất thời khiến Thủy Linh Tâm rơi vào tình cảnh lúng túng.

Đôi mắt trên khăn che mặt của cô ta u oán liếc Phương Tịch một cái rồi truyền âm cho Tử Hà Chân Quân.

Một lát sau, ngữ khí mới thả lỏng nói: "Đã như vậy... Xin Tử Hà sư huynh và Vân Kiệt Tử đạo hữu cũng theo tiểu muội tiến vào Hãn Hải giới..."

"Như vậy cũng được." Tử Hà Chân Quân gật đầu.

Phương Tịch cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Bốn người bay vào trong vân khuyết, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, yên lặng chờ đợi.

Một tháng sau, một đạo quang trụ xanh thẫm từ Hãn Hải Đảo phóng lên cao, thế giới hoàn toàn hư ảo xuất hiện như hải thị thận lâu vậy, từ từ càng chân thật hơn.

"Hãn Hải giới!"

"Hãn Hải giới đã mở rồi!"

Từng tu sĩ vui mừng không thôi, có người gấp gáp đã khống chế độn quang xông vào trong mảnh hải thị thận lâu kia.

"Được rồi, lối vào bí cảnh Hãi Hải đã mở, dựa theo lệ cũ trước kia thì nó có thể duy trì thời gian ba năm..."

Thủy Linh Tâm ở trên vân khuyết nhìn thấy cảnh này, trong mắt cũng hiện ra một tia vui vẻ, cô ta lấy một tấm lệnh bài xanh thẫm ra: "Đây là Hãn Hải Lệnh, mặc dù tất cả tu sĩ đều có thể thông qua hải thị thận lâu mà tiến vào Hãn Hải giới nhưng Hãn Hải giới mênh mông cỡ nào? Lối vào này truyền tống đến ngoài cùng nhất, cho dù với tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh, muốn đi qua tầng tầng trở ngại mà đến mấy khu vực hạch tâm cũng là chuyện khó."

"Hãn Hải Lệnh này là do tiền bối của Bồng Lai Tiên Đảo mang từ trong Hãn Hải giới ra, một tấm lệnh bài nhiều nhất có thể mang theo ba người, cùng nhau tiến vào Hãn Hải giới, đồng thời đảm bảo xuất hiện ở gần khu hạch tâm."

Sau khi giải thích, toàn thân cô ta phun trào pháp lực, rót vào trong Hãn Hải Lệnh.

Một đạo quang trụ xanh thẫm rơi xuống, bao phủ cô ta, Tử Hà Chân Quân và Phương Tịch.

Quang mang chợt lóe lên, ba người bất chợt biến mất không thấy đâu nữa!

Hãn Hải giới.

Trên một hải đảo, ngân quang lấp lóe.

Phương Tịch, Thủy Linh Tâm và Tử Hà Chân Quân bước ra.

"Quả nhiên... Đã đến Hồng Tảo Hải!"

Thủy Linh Tâm dùng thần thức đảo qua thì đã thất vô số tảo đỏ tươi trong biển thì trên mặt hiện ra vẻ vui mừng.

Phương Tịch cũng hơi chấn kinh.

Dù sao Hồng Tảo Hải cũng đã xem như là hạch tâm của Hãn Hải giới, dù ở đây tìm được tài liệu chính của Hóa Anh Đan cũng có khả năng rất lớn.

"Hư không, linh khí..."

Thần thức của hắn lan ra, rất nhanh đã đảo qua tất cả trong phạm vi mấy trăm dặm.

Ngay sau đó, trên mặt Phương Tịch đã lộ ra sự vui vẻ: "Thủy Linh Tâm đạo hữu, bây giờ ta đã có thể thực hiện chức trách hộ đạo cho ngươi rồi đúng không?"

Thủy Linh Tâm khẽ giật mình, lập tức nói: "Đương nhiên!"

"Như vậy rất tốt!"

Phương Tịch gật đầu, Thanh Hòa Kiếm xuất hiện trong tay, hắn vừa lật tay đã chém một kiếm.

Hưu!

Trên lưỡi kiếm xuất hiện một đạo thanh sắc quang hoa lướt về phía Tử Hà Chân Quân.

Tử Hà Chân Quân vội vàng không kịp chuẩn bị nhưng một khối ngọc bội tử sắc trên người lập tức lóe linh quang, một tử sắc quang tráo tự động hiện ra.

Ba!

Trong nháy mắt tiếp theo, thanh sắc kiếm khí nhỏ như sợi tóc kia, chém quang tráo tử sắc một phân thành hai, thậm chí còn xẹt qua Tử Hà Chân Quân đang khó tin trong đó!

Phốc!

Một đoàn huyết sắc xuất hiện, trong nháy mắt thân hình Tử Hà Chân Quân hóa thành một con rối có tạo hình kỳ lạ.

Con rối này bị chia làm hai, tử sắc quang hà xuất hiện ở cách đó không xa, Tử Hà Chân Quân bước ra.

Y phun trong miệng ra một thanh tử ngọc như ý, nó bộc phát phù văn óng ánh, bảo vệ toàn thân rồi y mới lạnh lùng nhìn Phương Tịch: "Vân Kiệt Tử... Ngươi dám xuất thủ với môn hạ của Hóa Thần sao?"

"Cái gọi là hộ đạo, chẳng lẽ không phải là xử lý tất cả địch nhân có khả năng tổn thương chủ thuê sao?"

Phương Tịch cầm Thanh Hòa Kiếm, không nhanh không chậm nói: "Trước đó các ngươi âm thầm lệnh Xích Long Chân Quân thăm dò ta, thật sự cho rằng bản nhân không biết nóng sao?"

Hắn lười lá mặt lá trái với tên tu sĩ Nguyên Anh này.

Thăm dò trong loại bí cảnh này còn lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, thật sự là chuyện vô cùng phiền phức lại phí đầu óc, không bằng trực tiếp lật bàn!

Về phần Bồng Lai Tiên Đảo?

Sao Phương Tịch có thể sợ?

Dù sao hắn cũng không phải tu sĩ ở đây, đủ đâm thủng trời thì dữ lắm là phủi mông một cái rồi về Tây Mạc, sau đó là chuyện giữa hai đại tông môn Hóa Thần, có lẽ sẽ truy xét đến Thanh Hòa Tử... Về phần kết cục của người bảo đảm Tuyệt Diễm Tử thế nào? Có liên quan gì đến hắn?

Giờ khắc này, dù Thủy Linh Tâm cũng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn những chuyện đang phát sinh, sau đó cô ta ném ra một cái khăn gấm trắng như tuyết, trước tiên bảo vệ bản thân rồi né ra xa.

Dù cô ta có bảo vật giữ mạng của sư tôn ban cho nhưng hai Nguyên Anh quyết đấu thì cô ta vẫn không thể tùy tiện nhúng tay... Quá nguy hiểm mà!

"Tốt! Rất tốt!"

Sắc mặt Tử Hà Chân Quân âm trầm: "Vân Kiệt Tử... Ngươi cũng không cần che giấu nữa, ngươi chính là kiếm tu Nguyên Anh trung kỳ, thảo nào chiến lực vô song, có thể giết được Xích Long và Thanh Tiêu... Nhưng bản tọa không giống bọn chúng."

Y cười lạnh, há miệng phun ra, lại có một mảnh hào quang hiện ra, ở trong hào quang mơ hồ hiện ra một chiếc nhẫn xám đen.

Một cỗ nguyên từ lực chợt bộc phát.

Kiếm tu dùng bản mạng linh kiếm làm chủ, có tiếng là nhất kiếm phá vạn pháp nhưng dễ bị nguyên từ lực khắc chế!

Phốc phốc!

Mà từ lúc Tử Hà Chân Quân thi triển Nguyên Từ Chỉ Hoàn thì ở hư không sau lưng của Phương Tịch chợt hiện ra từng cây trường châm tử sắc, chúng chợt đâm đến!

Ba!

Một đóa ngũ sắc liên hoa từ từ nở ra trên đầu của Phương tịch, nó phóng ra ngoài một mảnh ngũ thải hà quang như tấm thuẫn.

Từng cây tử sắc trường châm kia đâm vào hào quang thì bị ngũ sắc huyền quang xoắn một phát, vậy mà lập tức tan ra rồi biến mất không thấy đâu nữa!

"Tử Hà Châm của ta?"

Thần thức Tử Hà Chân Quân run lên, kinh hô.

Tử Hà Châm của y chính là một bộ linh bảo, vô cùng quý hiếm, hơn nữa lúc phát động gần như vô thanh vô tức, chuyên phá các loại huyền quang hộ thể, cho dù Nguyên Anh lão quái cũng sẽ bị ám toán, giúp y đánh bại không biết bao nhiêu cường địch.

Không ngờ lần này vừa ra tay, không những tốn công vô ích mà ngay cả bản thể của phi châm cũng bị tổn hại.

"Ỷ vào tên Nguyên Anh hậu kỳ kia chỉ điểm đã cho rằng có thể thắng được ta rồi sao?"

Phương Tịch cười ha ha: "Người trẻ tuổi, ngươi quả nhiên một đường quá thuận, chịu thiệt, tổn hại, bất lợi quá ít rồi..."

Ầm ầm!

Một cỗ khí tức kinh khủng từ trên người hắn bộc phát ra, pháp lực Nguyên Anh hậu kỳ mãnh liệt hóa thành từng đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang phô thiên cái địa!

Phốc!

Mười hai đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang hóa thành mười hai thanh phi kiếm xanh biêng biếc, mơ hồ tạo thành một trận thế.

Nguyên Từ Chỉ Hoàn kia còn chưa lập công đã bị một đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang cắt qua, chia làm hai!

"Không! Đường sư huynh sẽ không gạt ta... Ngươi sao lại là Nguyên Anh hậu kỳ được? Bản mạng linh kiếm cũng không phải hệ Kim?"

Vô số kiếm quang bộc phát như một cái cối xay lớn, không ngừng làm hao mòn một tia tử sắc trong đó.

Tử Hà Chân Quân nhìn thấy cảnh này thật sự khó tin.

"Hừ! Đương nhiên là vì Đường sư huynh của ngươi cũng bị mù."

Phương Tịch vẫn có chút tiếc nuối vì tên đại tu sĩ kia không vào cùng, nếu không thì hắn có thể giết luôn!

Lật bàn thì phải lật cho đổ sạch một chút!

Hắn há miệng phun ra, từng đạo pháp lực tràn vào trong thanh sắc kiếm trận kia.

Soạt!

Vô số Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang hợp vào giữa, khiến linh bảo tử ngọc như ý kia hiện ra từng vết nứt... Cuối cùng ầm ầm nổ tung, hóa thành vô số tử sắc quang điểm mà tiêu tán...

Thế đi của kiếm quang không giảm, hắn căn bản không có chú ý hạ thủ lưu tình này mà trực tiếp xoắn một cái!

Phốc!

Thân ảnh Tử Hà Chân Quân bị rất nhiều kiếm quang xuyên thấu, sau đó hóa thành một tấm huyết sắc phù lục tàn tạ.

"Bảo vật giữ mạng nhiều thật... Không hổ là môn hạ Hóa Thần!"

Phương Tịch cảm khái, Tinh La Kỳ Bàn xuất hiện.

Giữa thiên địa có mười chín đường ngang dọc hóa thành một mảnh lĩnh vực đặc thù.

Hư không mơ hồ ba động, một thân ảnh chật vật bị ép ra.

Áo bào của y rách nát, tử ngọc liên hoa quan trên đầu nhuốm máu, quả nhiên là Tử Hà Chân Quân chật vật không chịu nổi!

Lúc này mặc dù Tử Hà Chân Quân chật vật nhưng y lại quát to, tử quang chợt lóe trên đỉnh đầu, Nguyên Anh hiện lên.

Diện mạo của Nguyên Anh kia cũng rất trẻ, giống Tử Hà Chân Quân như đúc, lúc này bàn tay nhỏ đang giơ một tấm phù lục như thủy tinh lên cao!

Phù lục kia toàn thân tỏa ra tử sắc như dùng một khối tử thủy tinh khắc thành, trên đó có một đạo huyết sắc phù văn, khí tức mà nó tản ra khiến Phương Tịch cũng mơ hồ cảm thấy nguy hiểm!

"Nguyên Anh xuất khiếu, không phải chạy trốn thì chính là liều mạng!"

Phương Tịch khẽ cười: "Một phù lục cấp năm, xem ra đây chính là át chủ bài giữ mạng cuối cùng của ngươi rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận