Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 714: Thăm dò (1)

"Vạn Mộc Mẫu Khí?"
Vân Hi Tiên Tử nghe vậy thì thần sắc lại không khỏi khẽ động: "Chẳng lẽ nó chính là khí bản nguyên của thảo mộc trong truyền thuyết sao?"
"Ồ? Vân Hi Tiên Tử đã từng nghe qua rồi sao?"
Lão tổ Bạch gia hơi ngạc nhiên.
Lão tự nghĩ, bản thân kiến thức uyên bác, Băng Thần Cung lại là môn phái có lịch sử truyền thừa lâu đời, hơn xa Bồng Lai Tiên Đảo.
Mà lão lại không có chút ký ức nào có liên quan với loại khí này.
Nhưng khi nghĩ đến đối phương chính là tu sĩ Hóa Thần thì có thể hiểu được.
Người có thể Hóa Thần ở Nhân Gian giới thì thường thường đều có cơ duyên mà rất nhiều tu sĩ khác không thể nào tưởng tượng được.
"Thiếp thân đã từng nhận được truyền thừa của một vị tu sĩ đại thần thông thượng cổ, trong đó có ghi chép loại khí này..."
Vân Hi Tiên Tử nói: "Nghe nói nếu bất kỳ linh thảo nào ở trong loại hoàn cảnh này đều có thể thu hoạch được mười năm, trăm năm dược hiệu, có thể nói là hiệu quả không thể tưởng tượng nổi... Mà nếu tu sĩ thổ nạp thì vượt qua hiệu quả kéo dài tuổi thọ của đan dược, chỉ là nếu không có phương pháp hoặc công pháp hệ Mộc của bản thân không đủ đỉnh tiêm thì rất dễ bị 'Mộc hóa' biến thành thụ nhân..."
Rất nhiều tu sĩ nhìn qua từng thụ nhân quỷ dị thì trong lòng không khỏi run sợ.
Chỉ mới vừa rồi những thứ này vẫn còn là đồng bạn của họ!
"Hình như bí cảnh này còn nguy hiểm hơn cả hai nơi trước đó..."
Quỷ Phủ Tôn Giả nhìn chăm chú hư ảnh đại thụ.
Lúc này, hư ảnh kia chợt nổ tung hóa thành rất nhiều phù văn đủ mọi màu sắc, rơi xuống lồi vào bí cảnh rồi hóa thành một đền thờ rực rỡ.
Ở hai bên đền thờ đều có một số phù văn.
Một bên trong đó giống như phượng múa, chính là ngân sắc Phượng Triện Văn, bên còn lại thì bút tẩu long xà, chính là tử sắc Long Chương Văn!
Dù tu sĩ không biết hai loại cổ triện văn này nhưng khi nhìn hai hàng cổ triện văn kia thì trước mắt hiện ra cảnh tượng như rồng bay phượng múa.
Một tu sĩ mới tấn thăng Nguyên Anh chợt hét thảm, từ trong mắt chảy ra hai hàng huyết lệ.
Đây là lúc thử dùng thần thức cảm ngộ mà trực tiếp bị khí vận đại đạo bên trong cổ triện văn phản phệ.
"Đây là... Phượng Triện Văn?"
Lão tổ Bạch gia phân biệt một phen rồi tự tin nói với Phương Tịch: "Vừa khéo lão phu lại nhân ra được hàng Phượng Triện Văn này, ý của nó chính là 'tiên phủ trường sinh bất lão'."
Lời này vừa ra thì dù Quỷ Phủ Tôn Giả cũng ghé mắt.
Phượng Triện Văn ẩn chứa đạo hư không, chính là phù văn vận dụng lực lượng hư không tốt nhất.
Thế nhưng trong những tiểu thế giới mà trước đó Cửu Châu giới đã giao lưu thu hoạch được quá ít truyền thừa Phượng Triện Văn, dù rất nhiều tu sĩ cùng trí tuệ nhân tạo liên thủ bù đắp nhưng vẫn cảm thấy vẫn còn thiếu sót.
Lão tổ Bạch gia này cũng là một vị đạo hữu đáng để giao lưu.
"Về phần hàng bên cạnh... Thì lão phu chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra, chính là Long Chương Văn... Về phần ngụ ý trong đó thế nào thì không biết."
Lão tổ Bạch gia chuyển ánh mắt đến tử sắc cổ triện văn, có thút than thở.
"Long Chương Văn viết là - phúc địa thọ cùng trời đất!"
Phương Tịch thở dài, mở miệng nói.
"Thì ra là vậy, không ngờ Đạo Chủ cũng có nghiên cứu với Long Chương Văn..."
Đồ Ma Tôn Giả cảm khái.
"Chủ nhân tuyệt nhất..." Tiểu Thanh tâng bốc, trong mắt như có ngôi sao nhỏ.
'Vô sỉ!' Lão tổ Bạch gia mắng thầm.
Thế nhưng lão không phải tiểu sủng nên dù lão học được thủ đoạn của Tiểu Thanh thì cũng không thể bắt chước bừa mà khiến người khác chê cười.
“Chỉ hiểu sơ... Một chút mà thôi.”
Phương Tịch cũng không nói dối.
Long Chương, Phượng Triện ở Địa Tiên giới được lưu truyền rộng rãi...
Với tư cách là một tu sĩ Hóa Thần, chỉ cần hắn tốn chút tâm tư thì vẫn có thể tìm được truyền thừa này.
Dù sao đạo hư không và thời gian chính là hai loại lực lượng quy tắc cường đại nhất, rất nhiều đại năng ở Địa Tiên giới cũng tham ngộ.
Chỉ là phù lục do Chân Long và Phượng Hoàng tham ngộ ra có danh khí lớn nhất nên mới gọi như vậy.
Bất kể Phường Thị Không Tang hay là Vương gia đều có cất giữ loại tương tự nên đương nhiên Phương Tịch sẽ nhận lấy không chút khách khí.
Hơn nữa hắn còn có những Long Chương Văn trong truyền thừa phù lục lúc trước nên hắn phân biệt được mấy cổ triện văn này cũng không thành vấn đề.
Hắn liếc nhìn Vân Hi Tiên Tử, biết nàng cố ý giấu dốt nên cười thầm trong lòng, hắn cũng mặc kệ nàng.
“Tiên phủ trường sinh bất lão, phúc địa thọ cùng trời đất?”
“ Có Vạn Mộc Mẫu Khí ở đây cũng không thẹn danh tiếng Địa Tiên Linh Cảnh...”
Xích Luyện Ma Tôn mặc một bộ ma giáp nhưng có rất nhiều chỗ hở hang, còn mắt trên quan miệng chuyển động qua lại như rất hứng thú với tiên cảnh này.
“A... Vạn Mộc Mẫu Khí e chỉ là chút đồ vật nhỏ bé không đáng nhắc đến trong lĩnh cảnh này...”
Phương Tịnh giơ một tay lên: “ Bày trận!”
Từng vị tu sĩ Hóa Thần bay ra, mỗi người đều tự kháp pháp quyết giống nhau hóa thành một trận pháp lấp lánh quang mang.
Thu thu!
Trong hư không như có tiếng phượng mình vang lên.
Trên từng cây trận kỳ, trận bàn rõ ràng là các loại phù lục Phượng Triện Văn.
Dùng đạo trận pháp kết hợp với Phượng Triện Văn, đại biểu tạo nghệ của Phương Tịch trên hai đạo này bây giờ đã có thể xưng là tông sư nên mới có thể thử kết hợp như vậy.
Thật ra chuyện này cũng rất bình thường.
Không cần nói nhiều về tạo nghệ trận pháp của Phương Tịch, dù trên phương diện Phượng Triện Văn thì hắn có Chư Thiên Bảo Giảm để thường xuyên quan sát, cảm ngộ nên trên điều kiện vừa bắt đầu thì hắn đã cao hơn những tu sĩ khác không biết bao nhiêu rồi.
Còn có những kiến thức và điển tịch ở Địa Tiên giới, cuối cùng mới giúp Phương Tịch đạt được thành tựu như vậy.
Từng phù văn màu bạc hóa thành Phượng Hoàng chợt vang lên tiếng hót dài.
Rất nhiều tiểu Phượng Hoàng tụ hợp lại một chỗ hình thành hư ảnh Phượng Hoàng khổng lồ giương đôi cánh dài hơn trăm trượng.
Nó phát ra tiếng hót cao vút, từng cây đinh bạc từ hai cánh bay ra.
Phốc phốc!
Từng cây đinh tản ra chấn động hư không khó hiểu rồi bắn đến lối vào bí cảnh.
Ba!
Từng sợi rễ cây sụp đổ, theo đó bí cảnh cũng xuất hiện rồi lại bị những cây đinh đâm vào giữa hư không như cắm rễ vài trong đó.
Nhìn thấy cảnh này thì lão tổ Bạch gia và các tu sĩ đã biết lối vào bí cảnh đã được Phương Tịch cố định lại.
Hay nói đơn giản... Sau khi bí cảnh này mở rộng đại môn thì sẽ không thể nào đóng lại được nữa.
Đây đương nhiên là kế hoạch của Phương Tịch.
Làm tu sĩ đỉnh tiêm ở Nhân Gian lại đầu sắt mà vào linh cảnh mạo hiểm, hoặc là tiếp nhận khảo nghiệm gì đó đều là hành vi của kẻ ngốc.
Phải nắm chặt quyền chủ động ở trong tay mình.
Đồng thời trong tay có tài nguyên thì phải lợi dụng trọn vẹn.
Đối với Phương Tịch, hắn có thủ hạ tu sĩ Hóa Thần làm lao động tay chân, còn có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh làm pháo hôi nên hắn có thể chậm rãi thăm dò thật giả của Địa Tiên Linh Cảnh.
Cuối cùng thậm chí hắn còn có thể luyện hóa Địa Tiên Linh Cảnh từng chút một, ép toàn bộ chỗ tốt ra hết.
Càng quan trọng hơn là cũng không đưa bản thân rơi vào trong tình cảnh nguy hiểm.
"Tiếp theo... Chọn tu sĩ Nguyên Anh mang theo Bí Tinh Phù tiến vào linh cảnh!"
Phương Tịch mở miệng phân phó.
Họa pháp của Bí Tinh Phù chính là bí truyền ở Địa Tiên giới, nó có các tác dụng như giám thị, đánh dấu.
Thật ra đây chính là làm pháo hôi.
Nhưng đa phần tu sĩ đều có máu đánh bạc kinh người.
Đặc biệt là tán tu.
Sau khi thấy Phương Tịch lấy Hóa Thần Linh Cao ra làm phần thưởng thì mỗi tu sĩ Nguyên Anh đều điên cuồng, không ít người còn chủ động xin đi.
Thậm chí còn có người vì một danh ngạch mà còn muốn chủ động thỉnh cầu đấu pháp quyết thắng thua.
Cảnh này khiến Phương Tịch cũng không nhìn nổi: "Phân phó xuống dưới, ưu tiên những người tu luyện công pháp hệ Mộc, tư chất Mộc linh căn ưu việt hoặc thức tỉnh linh thể hệ Mộc đặc thù."
Dù sao cũng là Địa Tiên Linh Cảnh, thượng cổ Thanh Đế Sơn cũng dùng công pháp hệ Mộc vang danh.
Nếu cho Phương Tịch có đủ thời gian thì thậm chí hắn còn muốn bồi dưỡng từng đám tu sĩ Kết Đan, Nguyên Anh Khô Vinh Quyết rồi mới tiến vào Địa Tiên Linh Cảnh thăm dò.
Đương nhiên bản cắt bớt kia sẽ không có Khô Vinh Huyền Quang và rất nhiều thần thông, bí thuật...
Ánh mắt của các tu sĩ Nguyên Anh hừng hực như lửa, tự tiến vào bí cảnh.
Lão tổ Bạch gia và các tu sĩ Hóa Thần thì tụ lại trên Cơ Quan Thành nhìn từng tấm kính thanh đồng.
Ở trong thanh đồng kính vốn dĩ có tinh quang lấp lánh.
Bây giờ lại thoáng mơ hồ một trận rồi có từng bóng người hiện ra trong đó.
Trong đó có ma tu mặc hắc bào, ma khí um tùm, cũng có nữ tu tướng mạo quỷ dị như nữ đồng.
Đương nhiên phần lớn vẫn là các tu sĩ tóc bạc trắng, ăn mặc quái dị - đa số tu sĩ khi tiến cấp Nguyên Anh thì tuổi tác đã không còn nhỏ, bởi vậy bề ngoài đều là lão giả.
Hơn nữa các nam tu cũng không quá quan tâm đến vẻ bền ngoài thế nào, trong một đám có tiên phong đạo cốt, cũng có hèn mọn bỉ ổi, điểm chính là thiên kì bách quái...
Lão tổ Bạch gia nhìn cảnh này thì không khỏi cười một tiếng: "Các vị đạo hữu, hay là chúng ta cược một ván, cược trong những tu sĩ Nguyên Anh này, ai có thể trổ hết tài năng, thế nào?"
"Nếu muốn ký kết đổ ước thì sao không có tiền cược được?" Vân Hi Tiên Tử cười nói.
"Ta muốn chơi, ta muốn chơi!"
Tính tình Tiểu Thanh hoạt bát, lúc này nó đang nhàm chán nhìn Xích Luyện Ma Tôn chằm chằm, nghĩ xem có thể mang nữ ma đầu này ra đốt hay không, nghe vậy thì ánh mắt lập tức sáng lên.
Còn Quỷ Phủ và Đồ Ma thì nhìn nhau, làm tu sĩ thời đại mới ở Cửu Châu giới nên bọn họ không có thói quen đánh bạc.
"Đánh cược một lần sao, cũng thú vị!"
Phương Tịch nghe vậy thì sao cũng được: "Về phần tiền cược... Vậy cược thứ tự xuất thủ tiếp theo của các ngươi là được rồi."
Địa Tiên Linh Cảnh này có thể là một trận ác chiến, đến cuối cùng vẫn không biết có yêu ma, quỷ quái nào nhảy ra hay không.
Tu sĩ Hóa Thần xuất thủ trước nhất cũng chưa chắc sẽ chiếm lợi.
Có thể nói tiền cược lần này cũng đại biểu cho một loại vận khí.
"Nếu đã như vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh." Nhìn thấy Phương Tiên Đạo Chủ dẫn đầu thì Quỷ Phủ và Đồ Ma cũng đồng ý.
Lão tổ Bạch gia nghe vậy thì trong đôi mắt lập tức hiện ra vẻ vui mừng, chỉ vào một thiếu niên mặc thanh sam bình thường trong kính thanh đồng: "Lão phu cược người này."
Vân Hi Tiên Tử phóng mắt nhìn qua thì lại chợt cười: "Cổ Đằng Tử? Nghe nói người này chính là Mộc linh căn thiên phẩm, còn thức tỉnh một loại linh thể đặc thù, lại còn tu luyện công pháp hệ Mộc đỉnh cấp, thiếp thân cũng muốn chọn người này..."
"Khụ khụ..."
Lão tổ Bạch gia ho khan: "Lão phu cảm thấy, để công bằng thì mỗi vị chọn người không thể giống nhau, thế nào?"
"Cũng được..."
Phương Tịch không tỏ rõ ý kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận