Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 79: Ban tên (1)

Dọc theo hướng đại lộ, có thể thấy được một đứa bé vừa khóc vừa chạy dọc theo đường, chính là Cẩu Nhi.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Trong lúc tay áo tung bay, ba người Phương Tịch đã vây quanh Cẩu Nhi.

"Ô ô ô... Các vị nhanh đi cứu lão đại đi! Lão đại bị quái vật quấn lấy rồi!" Cẩu nhi nhìn thấy ba người Phương Tịch giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nhào lên.

"Cái gì? Lại có quái vật sao?" Mộ Thương Long đau cả đầu: "Quái vật gì vật?"

"Ô ô... Không... Không biết... Căn bản không nhìn thấy, trên người lão đại đã chảy máu, còn có Tiểu Vân, Tiểu Thù..."

Cẩu Nhi khóc đến thở không ra hơi.

"Chẳng lẽ... Lại là một đầu Ma!"

Thần sắc Mộ Thương Long ngưng trọng.

"Không! Tuyệt đối không phải ma!" Hàn mập mạp tỉnh táo phân tích: "Lão Hàn ta từng xem qua một bản cổ tịch, trên đó nói là 'lưỡng ma bất kiến' ý là trong một khu vực sẽ chỉ xuất hiện một đầu ma! Mà thành Hắc Thạch đã có Yêu ma thụ, thứ mà Trương Tuấn Minh gặp phải chắc là một loại yêu tương đối đặc thù."

"Yêu sao?"

Phương Tịch sờ cằm.

Nếu như thứ mà Trương Tuấn Minh gặp phải là ma, tuyệt đối hắn sẽ không nói hai lời, quay người rời đi.

Nhưng nếu là yêu thì khác.

Vốn là hắn đã có dự định đi săn yêu thú để lấy thịt bán.

Tu vi Trường Xuân Quyết của hắn vẫn chậm chạp không tiến triển, xem ra là thời điểm hắn nên đi mua đan dược, mượn nhờ lực lượng của đan dược để tu luyện.

Mà nếu như vậy thì hắn cần có linh thạch, rất nhiều rất nhiều linh thạch.

"Mộ sư phụ, ngươi mang Cẩu Nhi về đội xe, ta cùng Hàn mập mạp đi xem một chút." Phương Tịch nghĩ nghĩ, sau đó đưa ra quyết định.

"Vì sao là lão Hàn ta?" Trên mặt Hàn mập mạp hơi buồn bực.

"Đương nhiên là vì thực lực của ngươi cao hơn." Phương Tịch cười ha ha, hắn thầm nghĩ nếu gặp nguy hiểm, tòa núi thịt này có thể ngăn cản tai họa, mục tiêu cũng lớn hơn hắn, không chọn y chẳng lẽ lại chọn Mộ Thương Long sao?

...

Trong rừng rậm.

Trên rễ cây cổ thụ có nút thắt trải rộng vết máu.

Phương Tịch nhíu mày, hắn giật một mảnh vải trên cành cây xuống.

"Là của Trương Tuấn Minh."

Hàn mập mạp lấy ra một cái khăn tay, lau sạch mồ hôi trên mặt: "Xem ra Trương Tuấn Minh đã không may rồi, Phương huynh, hay là chúng ta đi trước đi, ở đây khiến cho người ta sợ hãi."

"Đúng vậy... Không nhìn thấy yêu, thật có ý tứ."

Phương Tịch trầm tư: "Có lẽ... Sau khi nó đi săn, vẫn chưa rời khỏi đây sao?"

Nghĩ như vậy, hắn âm thầm vận chuyển Trường Xuân Quyết, để hai tia pháp lực tiến vào hai mắt của hắn.

Đây là thuật linh nhãn của tu tiên giả.

Đương nhiên, hắn không có tu luyện linh nhãn đặc biệt, tác dụng của thuật này ở tu tiên giới cũng không lớn, chủ yếu chỉ là dùng để tìm kiếm vật phẩm có linh khí ở phàm tục.

Nhưng mà ở Đại Lương thì sao?

Các loại như thịt yêu ma, cũng có thể xem là thứ dồi dào linh khí.

Trong mắt Phương Tịch léo lên một tầng thanh mang, hắn nhìn quanh bốn phía.

Bất chợt, hắn mạnh mẽ dừng lại.

Chỉ thấy giữa cây cổ thụ bên cạnh Hàn mập mạp đang nằm sấp một con quái vật trong suốt.

Dường như thân thể của nó là tạo thành từ thủy tinh, vô tung vô ảnh trong rừng rậm, một cái lưỡi đã chậm rãi hạ xuống đến bên cạnh Hàn mập mạp.

"Nghiệt súc!"

Phương Tịch quát như sấm mùa xuân, hắn xuất ra một quyền hướng Hàn mập mạp.

"A!"

Bất ngờ không đề phòng, Hàn mập mạp vô ý thức toàn lực vận chuyển Thôn Thiên Công phòng ngự, chợt y cảm giác có một đồ vật thật dài đang lượn quanh eo của y, còn mang theo chất nhầy và mùi hôi thối.

"Đậu đen rau muống, đây là thứ gì?"

Y nổi giận gầm lên một tiếng, bành trướng toàn thân thịt mỡ, giống như một quả cầu, vậy mà có thể cứng rắn chống đỡ được đầu lưỡi của con quái vật kia.

Cùng lúc đó, Phương Tịch bộc phát Hỗn Nguyên Kình nện một quyền lên thân của quái vật.

Ầm!

Mấy tầng kình đạo liên tục nổ tung khiến cho máu màu xanh bắn tung tóe.

Vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

Lúc này, Hàn mập mạp mới phát hiện có một con quái thú như được làm từ lưu ly ngã trên mặt đất, nó lại đang khôi phục lại màu xanh sẫm...

Con quái vật này dài một trượng, cũng chính là dài hơn ba mét, tứ chi sắc bén, mang theo lân phiến, một đôi mắt lồi ra, rất linh động xoay tròn, trên cổ của nó còn có một màng da xòe ra như chiếc ô, từ xa nhìn đến rất uy vũ.

"Tốt một con Biến Sắc Long yêu thú!"

Không biết tại sao khi Phương Tịch nhìn thấy một vòng vây da của nó lại liên tưởng đến cái vòng bảo vệ được đeo trên cổ chó, bất chợt buồn cười: "Ha ha ha... Hàn mập mạp, vừa nãy xém chút nữa ngươi đã đưa thịt tới cửa rồi."

Không thể không nói, cái tên mập mạp này làm khiên thịt vẫn rất thích hợp.

Mà trong tầm mắt của hắn, phần lưng của con yêu thú Biến Sắc Long đang có một lỗ máu, xung quanh là vảy màu xanh lục bị tán loạn.

"Đáng chết, hôm nay xém chút đã ngã xuống."

Trên mặt Hàn mập mạp cũng mang theo sát khí: "Đêm nay lão Hàn muốn ăn thịt con yêu thú này!"

Trong lúc gầm thét, thân thể khổng lồ của y mạnh mẽ nhảy lên, rơi xuống như Thái Sơn áp đỉnh: "Thôn Thiên Chưởng!"

Phương Tịch lắc đầu: "Sợ là ngươi không ăn được!"

Kỳ thật thực lực của con yêu thú này cũng không quá mạnh, chỉ là nó có thể ẩn giấu thân hình, vô tung vô ảnh, cho nên rất khó giải quyết.

Nhưng mà sau khi bị Phương Tịch phá đi Ẩn Thân Thuật thì nó đã trở thành bình thường rồi.

Không qua bao lâu nó đã ngửa bụng lên trời, ngã trên mặt đất đã biến thành một cỗ thi thể.

Phương Tịch không khách khí lấy ra một cây chủy thủ, trực tiếp mở ngực, mổ bụng con yêu thú này, hắn đã tìm được thi thể không trọn vẹn của Trương Tuấn Minh.

"Ây... Xem ra đúng là không thể ăn..."

Hàn mập mạp lắc đầu hơi tiếc nuối.

"Ai... Thật không ngờ, cáo biệt hôm nay lại chính là vĩnh biệt! Nhưng mà không thấy được thi thể của Tiểu Vân, có phải nó đã trốn được rồi không?"

Bất chợt Phương Tịch cảm thấy nhân sinh vô thường.

Dù sao cũng xem như đã từng quen biết, hắn và Hàn mập mạp an táng thi thể của Trương Tuấn Minh, sau đó hắn đuổi Hàn mập mạp đi trước.

Sau khi xác định Hàn mập mạp đã đi khỏi, Phương Tịch vỗ túi trữ vật lấy ra Quỷ Đầu Đao, trên mặt hắn mang theo vẻ hưng phấn: "Da của con yêu thú này có thể chế thành vài loại pháp khí đặc biệt... Còn có thịt và xương cốt, không tệ không tệ, có thể mang đi bán kiếm chút linh thạch."

Vào thời khắc này, trong lòng của hắn lại cảm tạ vị Tống Bảo Đồng Tử kia một câu.

Nếu không có túi trữ vật mà lão Thiết tài trợ hắn muốn giấu thi thể của con Biến Sắc Long này đúng là hơi phiền toái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận