Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 432: Tự bạo Kim Đan

Di Lăng Cốc.

Lúc này, toàn bộ sơn cốc kéo dài ngang dọc đều bị một tầng kim quang và biển mây chụp lại, như ẩn như hiện, phong cảnh tươi thắm.

Đây là trận pháp cấp ba thượng phẩm - Kim Quang Vân Hải Trận!

Chính là năm đó lão tổ Di Lăng Cốc đã hao phí rất nhiều nhân tình, mời Trận Pháp Sư từ Hỗn Nguyên Tông đến đích thân bố trí, lại trải qua nhiều năm bổ sung và gia cố, có thể tính là đệ nhất trận pháp ở tu tiên giới ba nước.

Còn có Nhan lão quỷ có tu vi cao nhất trong ba nước tọa trấn nên toàn bộ Di Lăng Cốc đều rất yên ổn, trên dưới tràn ngập loại khí tản mạn.

Cũng không có ai phát hiện có một bóng người đến cạnh đại trận, tử quang nhấp nháy trong mắt.

Sau đó hắn đã tìm được một chỗ yếu của trận pháp, tay kháp pháp quyết.

Bất chợt cả người hắn đã dung nhập vào trong trận pháp tiêu thất không thấy nữa, cũng không khiến trận pháp phản kích...

"Di Lăng Cốc... Chỗ này ta vẫn chưa từng đến."

Phương Tịch chắp tay sau lưng, dạo bước trong cốc.

Di Lăng Cốc này chính là tông môn truyền thừa có trật tự nhất trong tu tiên giới ba nước, bố cục kiến trúc, linh điền, dược viên... Đều hơn xa Thanh Mộc Tông và Huyền Thiên Tông.

Mái cong, họa bích, điêu lan ngọc thế bốn phía vô cùng tráng lệ.

"Không tệ không tệ... Dược viên trong cốc này e là có không ít linh dược ngàn năm, thích hợp cho ta luyện đan."

Phương Tịch mặc một bộ thanh bào, tùy ý đi khắp nơi xem xét như chủ của Di Lăng Cốc.

Với thần thức của hắn, chỉ cần không muốn bị người khác phát hiện thì trên dưới Di Lăng Cốc đương nhiên sẽ không ai có thể nhìn thấy hắn.

Lúc này, hắn đang tựa vào một thân cây, rất hứng thú nhìn một màn xung đột nhỏ.

"Du Động, tiểu tử người lúc trước không phải rất vui mừng sao? Cái gì mà Di Lăng Cốc là Di Lăng Cốc của Du gia chứ?"

Mấy tên đệ tử Luyện Khí đang quyền đấm cước đá một đệ tử Du gia đối diện, cầm đầu là một người trẻ tuổi mặc cẩm bào, lộ ra vẻ vô cùng cao ngạo: "Di Lăng Cốc chính là tông môn, há là vật của một nhà, một họ sao? Huống chi... Dù nếu bàn về thuộc thì cũng là Nhan gia ta."

Nhan lão quỷ nhập chủ Di Lăng Cốc đã chèn ép Du gia rất nhiều, đại chính sách đương nhiên là liên hợp tu sĩ, sư đồ, phe phái trong Di Lăng Cốc, cùng nhau ép Du gia nhượng lại lợi ích.

Dù Nhan lão quỷ có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có một người, dù cố gắng khai chi tán diệp... Người một nhà Nhan gia vẫn quá ít.

May mà năm đó Du gia thành lập Di Lăng Cốc áp dụng chế độ tông môn, vậy thì có thể có hội lợi dụng sơ hở và chỗ trống.

Mấy chục năm qua, đầu tiên là Nhan gia nhận đệ tử rộng rãi, liên hợp phe phái sư đồ, bức bách Du gia lui lại từng bước một, lại không ngừng dùng các thủ đoạn lôi kéo, thông gia, phân hóa Du gia, chậm rãi từng bước xâm chiếm.

Đến bây giờ, thế lực của Du gia ở Di Lăng Cốc đã sụt giảm rất nhiều.

Cũng không biết Thái Thượng trưởng lão Du gia năm đó nếu nhìn thấy cảnh này, không biết tâm trạng sẽ thế nào?

Du Động này chính là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi bây giờ của Du gia nhưng ở trong Di Lăng Cốc quả thật sống thành tiểu thụ.

Phương Tịch cứ yên lặng nhìn xem như vậy, cũng không có ý định nhúng tay.

Ngược lại hắn phóng thần thức ra còn có thể nhìn thấy hai tu sĩ Trúc Cơ đang ẩn thân ở một bên.

"Nhan huynh... Làm vậy e là quá rồi?"

Một lão giả Trúc Cơ hậu kỳ mặt lộ vẻ không hài lòng.

"E là Lý huynh không biết... Đây là ta phân phó."

Nhan huynh cười ha hả trả lời: "Du gia trải qua ngàn năm, quan hệ rắc rối khó gỡ, cũng không biết có bao nhiêu nội tình... Bây giờ để người khác mài một phen, cũng là bức chúng lộ ra một số át chủ bài... Bây giờ chèn ép chính là bảo toàn cho sau này, sau này Di Lăng Cốc không thể không có Du gia nhưng Du gia cũng nhất định phải phục tùng đại cục tông môn, đây cũng là nỗi khổ của ta."

"Thì ra là vậy..."

Lý huynh chậm rãi gật đầu, trong lòng thì tự nhủ, các ngươi ngay cả Trúc Cơ Đan cũng nắm giữ, hai mươi năm gần đây cũng không cho Du gia một danh ngạch, quả nhiên là một đạo bảo toàn tốt.

Nhưng mà bây giờ lợi ích của họ gần như giống nhau nên y cũng chỉ thuận miệng qua loa vài câu.

Chờ sau khi Lý sư huynh đi rồi thì Nhan huynh nhìn qua Du Động kia, trong ánh mắt có lãnh sắc hiện lên: "Tiểu bối không đáng để lo... Đại nạn của lão tổ tông sắp đến, chúng ta đã mang hết khả năng thu gom linh vật gia tăng tuổi thọ, cần phải để lão tổ sống qua thú triều lần này, sau đó sẽ được an hưởng Võ Quốc... Nhưng mà Du gia vẫn còn mấy lão bất tử Trúc Cơ, nhất định phải xử lý... Thú triều lần này, có lẽ chính là một cơ hội?"

Phương Tịch vốn định trả thù Du gia một phen nhưng nhìn thấy Du gia đã như vậy thì hắn mất hết cả hứng.

"Nhưng mà... Không thể bỏ qua cho Nhan lão quỷ."

Trong mắt Phương Tịch lấp lánh lãnh quang.

Năm đó, lần đầu tiên hắn tham dự đại hội đấu giá Huyền Không Sơn đã phát hiện người này từng nhờ quan hệ với Hỗn Nguyên Tông mà hạ lệnh truy nã mình.

Nếu không phải hắn thận trọng chờ đến Kết Đan trung kỳ mới đi Nguyên Quốc thì nói không chừng thật đúng là có chút phiền phức.

Chuyện này Phương Tịch đã ghi vào cuốn sổ nhỏ, tất nhiên phải trả lại.

Ma Thiên Động.

Đây chính là động phủ tu hành của Nhan lão tổ, linh khí trong toàn bộ linh mạch cũng tính là tốt nhất.

Mặc dù Nhan gia chiếm cứ Di Lăng Cốc mấy chục năm nhưng cũng chưa bồi dưỡng được một tu sĩ Kết Đan nào.

Bây giờ đại nạn của Nhan lão quỷ sắp đến, hình tượng đã rất già nua.

"Khục khục..."

Lão chợt ho khan vài tiếng, nhìn hộp bạch ngọc trong tay, mắt đầy sự mừng rỡ: "Thú triều này... cũng đồng thời là cơ hội của ta."

Thật ra sau khi phong bế Di Lăng Cốc thì lão đã từng bí mật ra ngoài một lần, dựa vào tu vi Kết Đan trung kỳ, phối hợp bí thuật của Hỗn Nguyên Tông, thành công đánh lén, chém giết một con yêu thú cấp ba, còn lấy được nội đan.

Nếu như không phải thú triều thì lão muốn xâm nhập vào Vạn Thú Sơn Mạch tìm yêu thú cấp ba săn giết, vậy thì thật sự không hề dễ chút nào, ngay cả Bạch Phong Chân Nhân cũng trở về mà không có cọng lông gì.

"Có viên nội đan này... Lại phối hợp linh vật Kết Đan đã gom được... Ít nhất Nhan gia ta có thể ra một Giả Đan, vậy thì cơ nghiệp này đã ổn... Chỉ cần giải quyết người kia..."

Nhắc đến người kia, trong mắt Nhan lão quỷ không khỏi đầy sự hối hận và sợ hãi.

Năm đó nghe nói Thái Thượng trưởng lão Du gia ngã, lão không xem trọng, thậm chí trong lòng còn có một chút mừng thầm.

Dù sao cũng chỉ là một ngoại đan Trúc Cơ lại dám xâm nhập vào trận pháp của Trận Pháp Sư cấp ba, khác gì tự sát chứ?

Bởi vậy lão không chút do dự chiếm cơ nghiệp Di Lăng Cốc.

Lại không ngờ, vị Trận Pháp Sư cấp ba kia cơ duyên xảo hợp lại ngưng kết Kim Đan!

Cũng may lòng hướng đạo của đối phương rất kiên định, sau khi Kết Đan không lâu đã đi đến Nguyên Quốc.

Đương nhiên Nhan lão quỷ sẽ không bỏ qua cơ hội này, lão đã nhờ nhân mạch trong Hỗn Nguyên Tông, để tông môn truy nã người này.

Dựa theo suy nghĩ của lão, một tu sĩ vừa mới Kết Đan bị Hỗn Nguyên Tông để mắt không nói thân tử đạo tiêu thì cũng phải nửa bước khó đi.

Đây cũng là báo thù cho thái thượng Du gia.

Lại không ngờ, người này vừa đi, vậy mà mấy chục năm không có tin tức, cho đến một ngày, mới chợt truyền ra tin tức hắn tham gia đại hội đấu giá Huyền Không Sơn, hơn nữa còn đánh giết hai tu sĩ Kết Đan trung kỳ.

Ngay lúc đó, đối phương đã là Kết Đan trung kỳ, tu vi tương đương với mình.

Lúc ấy Nhan lão quỷ đã hơi hối hận, ai có thể tưởng tượng được, tu sĩ Kết Đan đi ra từ địa phương nhỏ lại có thể lăn lộn xuất đầu ở Nguyên Quốc đây chứ?

Nếu đối phương quay lại báo thù, vậy thì...

"Khục khục..."

Nhan lão quỷ ho khan hai tiếng, cất kỹ hộp ngọc: "Lão phu đã không còn sống được mấy năm nữa, hi vọng người đó có thể trở về sớm... Lão phu cần phải trừ hắn, không để lệnh tử lệnh tôn phải lo!"

"Ồ? Nhan lão quỷ, xem ra ngươi rất sợ ta."

Đúng lúc này, một tiếng nói đầy hứng thú chợt ở bên cạnh lão vang lên, khiến Nhan lão quỷ giật nảy mình.

Lão dùng thần thức quét qua, lại phát hiện chỗ vốn không có vật gì, chẳng biết từ lúc nào lại có một thiếu niên mặc thanh bào, ngũ quan tuấn tú, mang theo sinh cơ bừng bừng, trên thân tràn ngập loại khí chất mâu thuẫn đặc thù nào đó - quả giống với hình ảnh trong ngọc giản như đúc!

"Là ngươi... Phương Tịch!"

Nhan lão quỷ kinh ngạc thốt lên, lão vỗ trán một cái, bản mạng Vô Ảnh Kiếm trong nháy mắt bay ra, vô hình vô ảnh, nhưng bốn phía lại trải rộng kiếm khí.

Còn lão thì chợt cắn chót lưỡi, phun một ngụm tinh huyết ra, toàn thân hiện ra quang mang đỏ thẫm, từ chỗ đan điền của lão có khí tức nguy hiểm tràn ra, dường như lão đã chuẩn bị kỹ càng mọi chuyện!

Dường như vị tu sĩ Kết Đan trung kỳ vì một khắc này mà đã diễn luyện không biết bao nhiêu lần!

Ba!

Nghênh đón lão là một tiếng hạ cờ thanh thúy vang lên.

Ong!

Một quân cờ trắng xuất hiện, đánh lên Vô Ảnh Kiếm, lập tức khiến pháp bảo này rên rỉ, bị vô số xiềng xích trắng tinh trói lại, rơi xuống mặt đất.

Ngoài ra một quân cờ trắng khác đánh lên người của Nhan lão quỷ khiến sắc mặt của lão đọng lại, lão cảm thấy pháp lực sắp cuồng bạo trong cơ thể đã biến thành một đầm nước đọng.

Khí tức linh lực kinh khủng bộc phát khiến con mắt của Nhan lão quỷ lồi ra như nhìn thấy quái thú gì đó không thể tưởng tượng nổi: "Nguyên Anh... Ngươi... Không thể nào!"

"Thế gian này, không có chuyện gì là không thể..."

Phương Tịch nắm cổ Nhan lão quỷ, nhấc cả người lão lên, nhìn chăm chú đường vân huyết sắc ở đan điền sắp hoàn thành: "Tự bạo Kim Đan... Lão quỷ, quả nhiên ngươi đủ tàn nhẫn!"

Một tu sĩ Kết Đan trung kỳ tự bạo Kim Đan nếu là Kết Đan trung kỳ bình thường chắc chắn sẽ bị kéo lên đường.

Cho dù là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, có thể chạy ra hay không thì cũng không thể biết được.

Đương nhiên tự bạo Kim Đan tuyệt đối không phải chuyện đơn giản gì.

Phải học được bí pháp liên quan, thậm chí làm chút chuẩn bị mấy chục năm như một ngày.

Nhan lão quỷ làm như vậy, khẳng định lão biết chắc mình sẽ đến cửa trả thù, sau đó thừa cơ kéo mình cùng lên đường...

"Đáng tiếc... Cho dù bây giờ ngươi tự bạo thì cũng khó mà khiến ta bị thương chút nào."

Phương Tịch nhìn qua Nhan lão quỷ, trên mặt chợt hiện ra một chút vui vẻ: "Nhưng mà ngươi đã thành tâm như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Hắn nắm lấy Nhan lão quỷ, thân ảnh chợt lóe, đã đến nơi nào đó trong Di Lăng Cốc.

Nhan lão quỷ thấy chỗ này thì trong ánh mắt lập tức hiện ra sự sợ hãi và cầu khẩn.

Chỗ bên dưới, rõ ràng là động phủ của gia chủ Nhan gia, đúng lúc người này còn triệu tập một số tu sĩ cao giai nghị sự.

Nhưng Phương Tịch căn bản bất quản bất chấp, hắn trực tiếp ném Nhan lão quỷ xuống, đồng thời triệt bỏ cấm chế...

Một khắc sau.

Ầm ầm!

Kim quang lòe loẹt lóe mắt, chợt từ vị trí động phủ của gia chủ Nhan gia bộc phát... Những nơi vụ nổ lan ra, mặc cho tu sĩ Luyện Khí hay là Trúc Cơ đều hóa thành bụi!

Không những vậy, linh lực Kim Đan kinh khủng tràn ra ngoài như một mặt trời nhỏ, thậm chí còn trùng kích Kim Quang Vân Hải Trận một cơn chấn động...

Dưới trận tự bạo của lão tổ tông, có thể nói tu sĩ dòng chính Nhan gia tổn thất nặng nề.

Thậm chí kinh động toàn bộ Di Lăng Cốc!

Ngay lúc Di Lăng Cốc xôn xao, quang mang chợt lóe, thân ảnh Phương Tịch lại xuất hiện: "Không tệ không tệ... Thuật chạy trốn lưỡng giới này quả thật rất hữu dụng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận