Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 53: Biện pháp (1)

Cách đó vài dặm.

Phương Tịch rút Thanh Hòa Kiếm ra khỏi ngực của một tên võ giả già nua, bắn ra một vũng máu tươi.

"Lão gia hỏa không nói võ đức, cũng may là ta đã quen rồi."

Từ mấy tháng trước, sau khi hắn thu mua lượng lớn vật phẩm, lúc hắn rơi đi không tránh khỏi bị cướp chặn đường.

Cũng may, những tên lưu lạc đến mức phải đi ăn cướp này, thực lực cao nhất cũng chỉ là võ giả chân lực, hắn có thể nhẹ nhàng giải quyết, nhưng mà hắn giết những tên này cũng không thu hoạch được gì nhiều, khiến Phương Tịch cảm thấy tiếc nuối.

Hắn bước vào một gian nhà từ lâu đã không có ai ở, bắt đầu xuyên không.

'Cách để thoát khỏi truy tung tốt nhất chính là hoàn toàn biến mất!'.

'Trước hết ta nên ở lại tu tiên giới một thời gian ngắn, luyện tốt võ công rồi mới trở lại đây...'.

Thành Hắc Thạch.

Bầu trời vẫn u ám, chỉ có ánh sáng quỷ dị xuyên qua tầng tầng hắc vụ hạ xuống.

Ranh giới giữa nội thành và ngoại thành.

Một ngôi nhà lớn.

Vài tên 'Chú nhân' đang tùy ý lắc lư.

Căn cứ vào kinh nghiện của người nhặt rác đang phát triển nhanh chóng, một khi tiến vào phạm vi dưới tán cây bao phủ thì sẽ bị rễ phụ của nó tập kích, còn có lượng lớn Mộc nhân và Chú nhân vây công, hầu như thập tử vô sinh!

Thực lực của Mộc nhân đã vượt qua võ quán chủ bình thường.

Dù chỉ là Chú nhân, Võ Đồ khí huyết tam biến đối đầu với chúng cũng rất phiền phức.

Nhưng rơi vào hoàn cảnh đã từ từ dùng hết vật tư như bây giờ vẫn có rất nhiều người không sợ chết thử nghiệm qua lại giữa nơi ranh giới nguy hiểm này để tìm cơ hội.

Cửa lớn của căn nhà gỗ nhẹ nhàng mở ra, từ trong đó có hai đứa bé chui ra.

cũng không biết chúng là cô nhi lưu lạc ở nơi nào đến đây, cùng nhau tạo thành một tiểu đội, đang mạo hiểm tìm kiếm vật tư.

"Nhanh lên, quái vập sắp đến rồi!"

Đứa bé gái buộc tóc, đè thấp tiếng nói.

"Tiểu Vân cứ yên tâm, Cẩu ca luôn luôn rất nhanh!" Một thiếu niên choai choai từ trong nhà đi ra, trên người nó mặc một cái áo vải rách rưới, trong ngực thì căng phồng lên.

Lúc này, bọn chúng tự cho là đã bước đi rất cẩn thận, nhưng vẫn bị một đầu Chú nhân chú ý đến.

"Không tốt, Tiểu Vân ngươi đi trước đi!"

Câu ca lấy gói đồ trong ngực ra kín đáo đưa cho Tiểu Vân, rồi đẩy bé gái ra xa.

Chú nhân kia quay đầu, Chú nhân này có dáng dấp của nữ nhân, hơn nửa khuôn mặt đều bị phù văn đen nhánh che kín, đôi mắt thất thần của nó nhìn chằm chằm vào hai người sống.

Đột nhiên, nó gia tăng tốc độ chạy qua đây, tốc độ của nó rất nhanh.

"Đi!"

Cẩu ca cầm lên một tảng đá, ném về phía nữ Chú nhân, rồi y chạy ngược hướng với bé gái: "Đến đây, đến bắt ta đi!"

"Cẩu ca!"

Tiểu Vân vừa khóc vừa chạy ra ngoài thành.

Nếu không có lương thực, những đứa bé còn nhỏ hơn chúng nó đang ở trong căn phòng nhỏ rách nát sẽ chết đói.

Ầm!

Đáng tiếc, nó quá đau lòng, lúc chạy trên đường không để ý bị vấp ngã một cái rất mạnh.

Tiểu cô nương không kêu đau, chỉ gắt gao ôm chặc gói đồ trong ngực.

Nhưng vẫn có vài khối thịt khô lăn ra ngoài.

Ba!

Một khối thịt khô lăn vài vòng trên mặt đất rồi dừng lại bên cạnh một đôi giày.

Tiểu Vân ngẩng đầu, nhìn thấy đầu tiên chính là đôi chân như cột sắt, sau đó là một hán tử như tháp sắt.

Trên mặt của nó lập tức nổi lên vẻ hoảng sợ.

Những tiểu hài từ còn sống đến lúc này đều biết, phải tránh xa bất kỳ ai mạnh hơn chúng nó, bởi vì người xa lạ cũng có thể có ác ý!

"Cho... Cho ngươi!"

Tiểu Vân rụt rè nói, giọng nói lại mang theo nghẹn ngào: "Nhưng ngươi có thể để lại cho ta một chút không?"

Đại hán cầm thịt khô, đặt vào trong tay của đứa bé gái, y cười nói: "Trương Tuấn Minh ta từ xưa đến nay đều không lấy tiền tài phi nghĩa!"

Vừa nói xong, đại hán này lách người đã hướng thẳng đến đầu nữ Chú nhân kia.

Lúc y hành động, cơ bắp toàn thân của y nhúc nhích như nước chảy, rõ ràng y là cao thủ ngoại gia đã tiến vào cảnh giới võ quán chủ.

Ầm!

Nữ Chú nhân hét thảm, bị y đánh bay ra ngoài.

Trương Tuấn Minh một tay kẹt một đứa bé, nhanh chóng chạy ra khỏi chỗ nguy hiểm, y chạy thẳng đến ranh giới với ngoại thành mới thả chúng nó xuống.

"Xin đa tạ đại hiệp!"

Thiếu niên Cẩu ca vội vàng nặng ra nụ cười, đôi mắt thì liên tục liếc trái liếc phải.

"Ha ha, ngươi yên tâm, mỗ gia sẽ không động ý đồ xấu gì với các ngươi, ngược lại ngươi thông minh, mạnh mẽ như này, mỗ gia rất thích, nếu là trước đây, chắc đã muốn thu ngươi làm đồ đệ rồi, ai..."

Trương Tuấn Minh thở dài: "Đáng tiếc những tên đệ tử kia của ta, đã chết gần như hết rồi..."

"Đại ca ca, cho ngươi!"

Tiểu Vân cười híp mắt, nó cầm một khối thịt khô đưa cho đại hán.

Trương Tuấn Minh ngây người, chợt cười ha ha, y cầm lên khối thịt khô có chút bẩn mà vài tháng trước tuyệt đối y chẳng thèm nhìn tới, hung hăng cắn một cái: "Ăn ngon, ăn thật là ngon..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận