Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 93: Năm bước Tông Sư (1)

Tối nay Thành Tam Nguyên chẳng hề yên bình.

Đặc biệt là phụ cận Hoàng gia, từng nhánh đội ngũ cầm đuốc dốc toàn bộ lực lượng, giống như có từng con hỏa long đang tản ra bốn phương tám hướng.

Dưới chân Phương Tịch như có gió, tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng lại có một người gắt gao theo sát phía sau hắn, chính là Hoàng Nguyên Vật.

Nguyên bản chỉ cần hắn toàn lực ứng phó thì hoàn toàn có thể vứt bỏ truy binh, lại dùng Mê Thải Y ẩn giấu, lập tức có thể biến mất không còn tăm tích.

Dùng thủ đoạn của tu tiên giả cho dù là Cửu Mệnh Ngao cũng không thể tìm được hắn.

Đây chính là nguyên nhân mà hắn dám đại náo Thành Tam Nguyên.

Nhưng mà mục tiêu lần này của hắn chính là Hoàng Nguyên Vật, đương nhiên sẽ không đào tẩu.

Hai người một đuổi một chạy, trong nháy mắt đã đến hậu hoa viên của một căn hoang trạch.

Trong vườn hoa này có rất nhiều hòn non bộ, cỏ dại khô héo, một chỗ vốn là hồ nước đã bị mất đi dòng chảy tỏa ra đầy mùi hôi thối.

Dưới ánh trăng, Phương Tịch xoay người, lạnh nhạt nhìn qua Hoàng Nguyên Vật: "Lá gan của ngươi rất lớn, lại dám đuổi theo ta đến đây!"

"A... Một tiểu gia hỏa mới bước vào Võ Sư lại dám khoe khoang khoác lác!"

Lúc này, Hoàng Nguyên Vật tay vượn eo ong, đứng yên bất động, có cảm giác như núi cao sừng sững.

Mà Cửu Mệnh Ngao ở bên cạnh y thì đang cúi đầu gầm gừ.

"Có Cửu Mệnh ở đây, ta có thể xác nhận xung quanh cũng không có mai phục... Mà ngươi!" Ánh mắt Hoàng Nguyên Vật mang theo vẻ ngưng trọng: "Lúc nãy giao thủ với ngươi, ta đã biết được ngươi vẫn chưa cô đọng quyền ý nhưng thực lực lại có thể so với Võ Sư hai bước, quả là một thiên tài! Nhưng ngươi lại dám chọc vào Hoàng gia ta, dù ngươi là thiên tài của đại thế lực cũng phải chết!"

Xem ra, y đã nhìn nhầm thân phận của Phương Tịch.

Nhưng mà cũng đúng, với cảnh giới vừa đột phá Võ Sư của Phương Tịch mà thực lực lại có thể so với Võ Sư hai bước, hoàn toàn giống như thiên tài của đại thế lực có thiên phú dị bẩm lại được danh sư chỉ bảo.

Nếu y biết được Phương Tịch rất nghèo trên võ đạo, lần này hắn xuất thủ là vì nghèo đến điên nên muốn cướp bí tịch của Hoàng gia, không biết y sẽ chết lặng cỡ nào.

"Ngươi bớt sàm ngôn đi... Phải có thời gian một khắc nữa thủ hạ của ngươi mới đến được."

Trong lúc Phương Tịch cười nói, hắn vận chuyển Hỗn Nguyên Kình, thân hình bất chợt cao lên.

Sau một khắc, dường như đại địa rung động, một cỗ lực lượng kinh khủng của hắn bắt đầu từ lòng bàn chân, di chuyển lên hông, lương, cánh tay... Cuối cùng hợp lại thành một đường hóa thành một quyền tuyệt sát!

"Hôm nay ta sẽ để chỏ ngươi biết, thiên tài vẫn chưa trưởng thành, căn bản không tính là thiên tài gì cả!"

Hoàng Nguyên Vật gầm thét, hai tay của y như đẩy núi ra.

Rầm rầm!

Nắm đấm của Phương Tịch đánh vào lòng bàn tay của y, giống như kinh đào hải lãng đập vào đá ngầm, mặc cho Hỗn Nguyên Kình cuồng bạo như thế nào cuối cùng vẫn bị đánh tan, hóa thành từng mảnh bọt nước bay ra.

Hoàng Nguyên Vật chính là Võ Sư ba bước, đỉnh tiêm cao thủ của Thành Tam Nguyên, đương nhiên thực lực của y sẽ vượt xa Phương Tịch.

Y cười nhe răng, Chân kình kinh khủng sắp phản kích.

Sau một khắc, y lại bất chợt có cảm giác không đúng!

Một cỗ lực lượng xuyên thấu kinh khủng như châm nhọn đâm lên tay của y, thậm chí đâm đến xương cốt của y!

Hóa ra vừa rồi lúc nắm đấm của Phương Tịch tản ra, một cây châm nhỏ đen nhánh chợt bạo phát.

Pháp khí sử dụng một lần - Thấu Cốt Đinh!

"Ngươi... Hèn hạ!"

Hoàng Nguyên Vật lui ra sau ba bước, nhìn thấy một lỗ máu đen nhánh trong lòng ban tay của mình.

"Mẹ nó, thể tu đúng là phiền phức!"

Thật tình y cũng không biết, lúc này Phương Tịch cũng đang chửi bậy trong lòng.

Nếu như tu tiên giả gặp phải thủ đoạn này, Thấu Cốt Đinh đã xuyên thủng bàn tay của đối phương từ lâu, lại tiếp tục đâm thủng trái tim của đối phương.

Thế nhưng thể phách của Võ Sư ba bước quả thật kinh người, dù là uy lực của Thấu Cốt Đinh tiếp cận đến cực hạn của pháp khí hạ phẩm nhưng cũng bị một thân thiết cốt ngăn lại.

"Vậy mà ngươi lại sử dụng thủ đoạn bỉ ổi bực này, hèn hạ!"

Hoàng Nguyên Vật nhướng mày, Chân kình liền muốn liền muốn đè ép vết thương nhưng y lại phát hiện căn bản là không thể cầm máu.

Thậm chí, toàn bộ cánh tay của y cũng bắt đầu đau nhức, không khỏi tức giận mắng.

"Ha ha... Cùng người bại hoại như ngươi, cũng không cần nói đạo lý giang hồ gì."

Phương Tịch xoay người lại xuất ra một chưởng, đúng lúc đập vào đầu của Cửu Mệnh Ngao.

Thì ra con bán yêu này thừa dịp hắn cùng Hoàng Nguyên Vật đối quyền, đã lén lút chạy ra sau lưng của hắn định đánh lén.

Nhưng lúc này, nó lại bị Phương Tịch giận dữ vặn đầu chó!

Chân kình khủng bố bộc phát, đánh Cửu Mệnh Ngao bay ra ngoài, rơi vào trong hồ nước, mảng lớn bọt nước văng lên.

Vẻ mặt Hoàng Nguyên Vật không chút biến hóa, bất chợt y xoay người bỏ chạy!

Một cánh tay của y đã mềm nhũn rủ xuống, hiển nhiên trong thời gian ngắn y sẽ không thể sử dụng.

Mặc dù y là Võ Sư ba bước, muốn chấp Võ Sư khác một ta để đánh nhau vẫn sẽ rất thua thiệt.

Nhưng mà, Hoàng Nguyên Vật còn chưa kịp nhảy lên đầu tường, bất chợt cảm thấy có một cỗ gió tanh bay đến trước mặt.

Phốc!

Một tia ô quang đánh tới hóa thành một thanh quỷ đầu đại đao, mạnh mẽ chém lên người y.

"A!"

Hoàng Nguyên Vật hét thảm, rơi lại trong sân, trên ngực của y thình lình có thêm một vết thương sâu tới xương.

"Ngươi... Rốt cuộc là ai!"

Trong mắt của y tràn đầy tuyệt vọng, nhưng như thế nào y cũng không nhớ nỗi, lúc nào Hoàng gia lại đắc tội người có thủ đoạn thông thiên này!

"Người đòi mạng ngươi!"

Phương Tịch lại móc ra mấy tấm phù lục, cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận