Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 311: Bái phỏng

Một đạo quang hoa từ xa bay đến, hạ xuống bên ngoài Long Ngư Đảo, một người trung niên tướng mạo nho nhã xuất hiện.

Người trung nhiên nhìn đại trận của Long Ngư Đảo, cũng không cưỡng ép xâm nhập mà phóng ra một đạo Truyền Âm Phù.

Một lúc sau, quang hoa lóe lên trên Huyền Mộc Đại Trận, một thông đạo xuất hiện.

Người trung niên bay thẳng vào thông đạo, dường như rất quen thuộc với Long Ngư Đảo, đi thẳng vào Trường Thanh Các.

"Ngôn Đông Thanh cầu kiến đảo chủ!"

Y đến bên ngoài Trường Thanh Các, đầu tiên là thi lễ với khoảng không trước mặt rồi cất giọng.

"Ngôn đạo hữu đã Trúc Cơ, chính là người trong đồng đạo, sao phải khách khí như vậy?"

Thần thức truyền âm của Phương Tịch như vang lên bên tai của Ngôn Đông Thanh, khiến sắc mặt người này hơi đổi.

"Lên đây đi!"

Nghe Phương Tịch phân phó, Ngôn Đông Thanh chỉnh sửa y quan lại rồi đi thẳng lên phía trên Trường Thanh Các.

Đến đỉnh Trường Thanh Các, Ngôn Đông Thanh đang định nói gì đó nhưng khi thấy Phương Tịch lại giật mình.

Chỉ thấy lúc này Phương Tịch không những gương mặt gầy gò, thậm chí thân thể còn gầy như que củi như một bộ thây khô.

"Đạo hữu mời... Ta đang suy tư một môn bí thuật, có chút tâm đắc, hình tượng này lại hơi dọa người, xin tha lỗi..."

Phương Tịch mỉm cười, pháp lực hai màu xanh vàng phun trào toàn thân, từ khô chuyển vinh, thân thể huyết nhục nhanh chóng tràn đầy, khôi phục lại mỹ thiếu niên phiên phiên.

Thật sự hắn không gạt người, trước đó lòng có cảm giác, lại luyện thành một môn bí thuật trong Khô Vinh Quyết - Nhẫn Tử Thuật!

Bí thuật này như Quy Tức công, đặc biệt để lúc tu sĩ bị trọng thương sử dụng.

Nghe nói sau khi thân hóa gỗ mục thì bất luận là thương thế nạng bao nhiêu đều có thể kéo lại được chút hi vọng sống, đồng thời khí tức thu liễm đến gần như không, chờ thương thế từ từ hồi phục.

"Đối với tu sĩ như chúng ta, túi da chỉ là hình tượng, ngược lại phải chúc mừng thần công của đảo chủ đại thành..."

Ngôn Đông Thanh chỉ hơi kinh ngạc rồi lập tức cười rạng rỡ lấy lòng.

Y hiểu rõ, dù mình đã Trúc Cơ nhưng chỉ mới là Trúc Cơ sơ kỳ, đương nhiên phải tìm một cái đùi để ôm rồi.

Mà ở Hồ Vạn Đảo cái đùi to nhất đương nhiên là vị Long Ngư đảo chủ này.

Một thân thần thông của đối phương phải trên cả Trúc Cơ hậu kỳ, tuyệt đối là chỗ dựa hiếm có trong Việt Quốc.

Huống chi... Bây giờ tuy tu sĩ ở Hồ Vạn Đảo rất nhiều nhưng sau khi độ nóng của di tích tán đi thì cuối cùng họ cũng sẽ đi.

Còn vị Long Ngư đảo chủ này lại chính là Tọa Địa Hổ của Hồ Vạn Đảo, lại thêm quan hệ của Ngôn Doanh và phường thị, không bái bến tàu này thì có thể bái cái nào?

"Đúng rồi, còn chưa chúc mừng Đông Thanh ngươi Trúc Cơ thành công đó nha."

Phương Tịch vỗ tay, để thị nữ dâng linh trà lên.

"Đông Thanh có thể Trúc Cơ cũng nhờ có tài nguyên của phường thị, nếu năm đó không có đảo chủ mở miệng thì Ngôn gia ta tuyệt đối không thể có được tài nguyên như vậy... Đại ân đại đức, Đông Thanh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, đã cố ý chuẩn bị lễ vật, xin đảo chủ phải nhận!"

Ngôn Đông Thanh hành lễ lần nữa, đưa lên một hộp quà bằng cao ngọc.

Phương Tịch khẽ động suy nghĩ, hai đại thủ bằng pháp lực dễ dàng tiến nhận, đưa đến trước mặt mình.

Sau khi mở ra, một vầng sáng tử sắc tỏa sáng rực rỡ.

Trong hộp cao ngọc ra ràng là một đoạn linh mộc màu tím, vỏ cây còn rất mới, dường như vừa chặt không lâu.

Vỏ của linh mộc nào có đường vân như vảy, vòng tuổi trong thân cây rất nhiều, gần như đến mấy ngàn năm.

"Tử Long Mộc cấp ba, ngươi đã có lòng rồi!"

Phương Tịch thấy vậy, sắc mặt cũng hơi biến đổi.

Tử Long Mộc này chính là linh mộc cấp ba hạ phẩm, cũng là một trong những loại tài liệu gỗ thích hợp luyện chế phù chỉ cấp ba nhất.

Dù bây giờ trong di tích Phỉ Thúy Đảo có thì giá trị của nó cũng không kém hơn một viên Trúc Cơ Đan chính phẩm.

Vì vậy có thể nói Ngôn gia đã móc vốn gốc.

"Ngôn gia ta vẫn luôn theo sát đảo chủ, bây giờ Đông Thanh Trúc Cơ cũng nhận đại ân rất lớn của đảo chủ, nguyện theo sau, ra sức trâu ngựa!"

Ngôn Đông Thanh nghiêm mặt nói.

"Đạo hữu quá khách khí rồi, chỉ là tu sĩ Trúc Cơ bản địa Hồ Vạn Đảo ta bảo vệ lẫn nhau, ta luôn tán đồng."

Phương Tịch mỉm cười, nhận Tử Long Mộc, đồng thời cũng xem như đã đáp ứng Ngôn Đông Thanh thần phục.

Ngôn Đông Thanh nghe vậy thì trên mặt lặp tức vui mừng.

Tiếp theo hai người lại nói chút chuyện của phường thị Linh Không, chuyện mà Phương Tịch hỏi nhiều nhất không thể nghi ngờ gì vẫn là di tích Phỉ Thúy Đảo.

Lúc này, hắn mới biết, trải qua đám tu sĩ Trúc Cơ không ngừng thăm dò, bài trừ cấm chế... Linh dược viên của Cửu Diệp Phái xem như đã lật cả đáy lên trời, trước đây không lâu cấm chế bị công phá đã hiện ra một mảnh linh mộc đều có mấy ngàn năm tuổi, khiến rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ lại ra tay đánh nhau lần nữa.

Đoạn Tử Long Mộc này cũng là một thu hoạch trong đó.

'Thừa cơ hội tốt này, cũng có thể thu mua thêm một số linh mộc cấp ba...'.

Ngay cả Phương Tịch nghe vậy thì cũng rất động tâm.

Một số linh dược thường có niên hạn sinh trưởng, tỉ như Kim Ngọc Linh Chi, chu kỳ của nó là ngàn năm, đến ngàn năm nếu vẫn chưa ngắt thì cây này sẽ từ từ chết héo, để lại rất nhiều hạt giống ở chỗ cũ.

Rất nhiều linh dược trong linh dược viên của Phỉ Thúy Đảo chính là vì vậy mà chết héo, hoặc là đã trải qua mấy lần luân hồi, bây giờ số năm còn thấp khiến nhiều tu sĩ bóp cổ tay thở dài.

So ra thì đa phần linh mọc có thể phát triển vô hạn, linh mộc mấy ngàn năm, thậm chí vạn năm cũng không hiếm.

Vốn trong linh dược viên của Cửu Diệp Phái, đương nhiên là linh dược có giá trị cao hơn.

Nhưng sau mấy ngàn năm, linh thụ năm xưa tùy tiện trồng lại có giá trị vượt qua linh dược, cũng là chuyện mà tu sĩ Cửu Diệp Phái trước kia không thể ngờ.

Linh mộc cấp ba có thể phát triển đến ngoài ngàn năm thì đều rất hấp dẫn Phương Tịch.

Bất luận là lấy bột giấy ra để chế tác phù chỉ cao giai hay là tế luyện vào trong Thanh Hòa Kiếm để gia tăng uy lực của thanh kiếm này đều rất tốt.

"Nói như vậy... Cấm chế bên trong Phỉ Thúy Đảo đã phá giải gần hết, bây giờ chỉ còn lại mấy chỗ hạch tâm sao?"

Phương Tịch nghe Ngôn Đông Thanh nói xong thì vẻ mặt như đang nghĩ đến gì đó.

"Đúng vậy..."

Ngôn Đông Thanh không biết không nói, biết gì nói nấy: "Bởi vì thu hoạch trong linh dược viên tương đối khá nên lần này rất nhiều tu sĩ đầy tự tin, thậm chí còn mời không ít Trận Pháp Sư từ hai nước Mộc, Võ đến, chắc chắn cấm chế khu hạch tâm không lâu sau cũng sẽ bị công phá... Đến lúc đó, e là ngay cả Kết Đan lão tổ của Huyền Thiên Tông và Bạch Trạch Tiên Thành cũng nhịn không được mà xuất thủ!" Hắn thở dài: "Khi đó sẽ không còn thứ gì cho tu sĩ Trúc Cơ chúng ta... Cũng may là sau khi khai thác xong thì Hồ Vạn Đảo ta cũng có thể từ từ khôi phục lại sự yên bình."

Thời gian này, mặc dù Ngôn gia kiếm được đầy bồn đầy bát nhưng cảm giác như ngồi trên núi lửa.

Dù Ngôn Đông Thanh Trúc Cơ thành công thì lo nghĩ như vậy cũng chưa từng dịu đi.

"Kết Đan lão tổ..."

Không biết vì sao Phương Tịch lại chợt nhớ đến vị nữ tu váy lục yên thị mị hành kia, hay nói cách khác... Người hắn nghi là Tư Đồ Thanh Thanh!

'Tư Đồ gia cũng có đại thù với Huyền Thiên Tông...'.

'Nếu bây giờ nàng tiềm ẩn trở về thì nói không chừng còn có chút âm mưu...'.

'Nhưng mà chuyện này không liên quan đến ta, dù chết sống gì ta cũng không đến di tích Phỉ Thúy Đảo.'.

'Ngược lại phải tìm cơ hội nhắc nhỏ Nguyễn Tinh Linh và Lưu Tam Thất, còn có Hồng Ngọc... Giai đoạn sau này mặc dù rất nhiều bảo vật nhưng nguy hiểm cũng tăng lên trăm ngàn lần...'.

...

Bởi vì trong lòng bất an nên Phương Tịch sai Ngôn Đông Thanh tiến thẳng về di tích Phỉ Thúy Đảo, gọi Chung Hồng Ngọc trở về.

"Đảo chủ đại nhân..."

Chung Hồng Ngọc mặc một bộ pháp y màu đỏ, nhìn tư thế có chút hiên ngang.

"Nguyễn Tinh Linh Nguyễn đạo hữu cũng không trở về cùng ngươi sao?"

Phương Tịch thấy chỉ có một mình Chung Hồng Ngọc thì không khỏi thở dài.

Bây giờ đến phiên Lưu Tam Thất tọa trấn ở Linh Không Đảo, Nguyễn Tinh Linh và Chung Hồng Ngọc đều đang thăm dò di tích Phỉ Thúy Đảo.

"Nguyễn tỷ tỷ nói di tích đang ở giai đoạn quan trọng, thông qua những ngọc giàn mà di hài của cổ tu sĩ mang theo đã có thể xác định trong di tích có linh vật Kết Đan... Bây giờ rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ đều điên rồi..."

Chung Hồng Ngọc le lưỡi, lại đưa qua một ngọc giản: "Ngọc giản này là cấm chế của một khu hạch tâm, Nguyễn tỷ tỷ bất lực, muốn đảo chủ xem thử..."

Phương Tịch tiếp nhận ngọc giản, dùng thần thức chui vào trong đó, đã thấy từng đạo hoa văn cấm chế huyền ảo phức tạp, cùng tạo thành mê tỏa to lớn.

Đây là Nguyễn Tinh Linh lạc ấn cấm chế bên ngoài vào trong ngọc giản.

Loại cấm chế có ngoại hình như hoa sen này khiến Phương Tịch cũng cảm thấy lạ lẫm.

Hắn trầm ngâm một phen, mới mở miệng: "Loại cấm chế này... Có chút phong cách giống với Phật môn... Đa phần cấm chế của Phật môn nổi tiếng là kiên cố, khó mà thông qua phương thức mưu lợi để giải quyết, chỉ có thể mài từ từ... Ta thấy cấm chế này chắc chẵn đã đạt đến cấp ba, nếu không có Kết Đan lão tổ công kích quanh năm suốt tháng thì e là khó phá..."

"Đảo chủ thật sự lợi hại... Trước đó có một Trận Pháp Sư của Võ Quốc kiêu ngạo ngút trời nhưng đối với cấm chế này cũng không biết gì."

Đôi mắt Chung Hồng Ngọc sáng lên: "Nhất định phải do Kết Đan lão tổ đích thân xuất thủ sao?"

"Nếu có vài vị Trúc Cơ hậu kỳ liên thủ tạo thành trận thế thì có lẽ cũng được nhưng tiêu hao sẽ lớn... Ở nơi nguy hiểm như Phỉ Thúy Đảo này thì được không bù mất."

Phương Tịch lắc đầu: "Cấm chế này ta cũng chỉ thấy được hình tượng bên ngoài, thâm ý trong đó còn cần lĩnh hội... Ngươi đến rất đúng lúc, mang theo hai lá thư trở về giao cho Lưu Tam Thất và Nguyễn Tinh Linh... Bây giờ Phỉ Thúy Đảo vô cùng nguy hiểm có thể trở về thì vẫn nên cố gắng trở về mới tốt."

Mặc dù hắn biết hai người kia đạo tâm kiên định, chưa chắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời nhưng dù sao hắn cũng phải tận tình bằng hữu.

"Vậy còn ta thì sao?"

Chung Hồng Ngọc chỉ vào mũi mình.

"Ngươi mới Trúc Cơ sơ kỳ dù thật sự có cơ duyên Kết Đan, chẳng lẽ có thể giành được với người ta sao?"

Phương Tịch trợn mắt.

Nhưng mà trong lòng hắn bất chợt nghĩ đến Triển Đồ.

Người này lần trước giấu đầu lòi đuôi đến Long Ngư Đảo giao dịch, thủ bút khá lớn, dáng vẻ như cơ duyên không cạn.

'Xem ra... Cũng có thể viết thư cho người này, liên lạc một chút tình cảm.'.

"Ta cũng không tham, có chỗ tốt chỉ cần chia chút lãi là được...'.

Chung Hồng Ngọc ngoan ngoãn dạ một tiếng.

Trước đó nàng đến Phỉ Thúy Đảo mạo hiểm, đúng là đã cảm nhận pháp lực của bản thân không đủ để đấu pháp với người khác.

Trong một đống tu sĩ Trúc Cơ, nàng đúng là một trong những người có khả năng vẫn lạc nhất.

Nếu không thể lấy được linh vật Kết Đan, vậy thì chỉ là linh thạch và tài nguyên, dựa vào lợi ích của phường thị Linh Không đúng là hơn xa chuyện đến thượng cổ di tích đánh sống đánh chết...

Mỗi lần suy nghĩ đến đây thì nàng cũng không khỏi bội phục khả năng dự đoán của đảo chủ, năm đó mở lại phường thị Linh Không Đảo đúng là quyết định rất chính xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận