Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 499: Thần Anh Kiếm xuất

"Chia ra đi!"

Phương Tịch cùng Hắc Sa Chân Quân liếc nhau rồi hóa thành hai đạo độn quang màu sắc khác nhau, đột phá vòng vây từ phương hướng khác nhau.

Sưu!

Hai tay của hắn kháp quyết, một đạo huyết quang đỏ sậm bao phủ thân thể hắn, lướt qua giữa không trung như một đạo trường hồng.

Sau khi bay ra mấy trăm dặm, Phương Tịch dùng thần thức quét qua, đã nhìn thấy tên yêu tộc thanh lân cấp bốn hạ phẩm kia đuổi theo hắn thì trong lòng không khỏi vui mừng: "Vận khí không tệ... Là bọn chúng không thấy đấu pháp trước đó, hay là định bóp quả hồng mềm Hắc Sa Chân Quân kia trước? Hoặc chỉ đơn giản là tự đại?"

Yêu tộc thanh lân ở phía sau thấy không đuổi kịp Phương Tịch thì gã không khỏi sầm mặt lại, sau lưng gã nhô lên hai cái bao lớn.

Xoẹt xẹt!

Một đôi vũ dực thanh sắc hư ảo hiện ra, trên mỗi một sợi lông vũ đều lóe lên phù văn huyền ảo phức tạp.

Ba!

Trong nháy mắt, yêu tu này dường như hóa thành một thanh sắc cuồng phong, tốc độ tăng vọt.

"Phong Độn Thuật? !"

Phương Tịch thở dài, thần thức của hắn đảo qua xung quanh thì xác nhận trước khi mình bay đến thành Thiên Vệ, chắc chắn sẽ bị tên yêu tu này đuổi kịp.

"Quả nhiên... Vẫn phải đánh một trận."

Vừa nghĩ đến đây, hắn dừng độn quang lại, trên thân hiện ra một ma giáp đen nhánh.

Ma giáp dữ tợn này có phong cách cổ xưa, chính là bản mạng linh bảo của Thất Sát Ma Quân, sau đó bị Phương Tịch cởi ra cho Ngoại Đạo Nguyên Anh của mình mặc vào, cũng đặt tên là Thất Sát Ma Giáp!

Phòng ngự của Thất Sát Ma Giáp này rất kinh người, lúc Phương Tịch đối chiến với Hắc Sa Chân Quân trước đó vẫn còn giấu một tay, cũng không thi triển ra.

Có ba món chí bảo ma đạo trên người thì dù tu vi của Ngoại Đạo Nguyên Anh hơi kém một chút nhưng cũng dám tranh phong với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.

Huống chi chỉ là một con yêu thú cấp bốn hạ phẩm!

"Không trốn sao?"

Yêu tộc thanh lân thu cánh, thần thức của gã cũng đảo qua xung quanh, dường như gã đang xác nhận xem có mai phục hay không.

"Vị đạo hữu yêu tộc này..."

Phương Tịch thấy vậy thì trên mặt hiện ra một nụ cười: "Thật ra thù hận của hai tộc nhân yêu chúng ta đều là thời đại thượng cổ, bây giờ không có bất kỳ mối thù truyền kiếp nào, không bằng đến đây dừng tay, thế nào?"

"Dừng tay? Hừ... Ngây thơ, năm đó cường giả nhân tộc giết vào Yêu giới, tế luyện biết bao nhiêu yêu tộc? Cho dù Ngũ Hành Lân Tộc ta, Thiên Phượng và Giao Long Nhất Tộc cũng không thể may mắn thoát khỏi... Còn phóng thích Tiên Nguyên Khí, nhiễu loạn pháp tắc của Yêu giới ta, khiến đời sau như chúng ta tu luyện rất gian nan, đại thù như vậy, không thể không báo..."

Yêu tộc thanh lân còn chưa nói xong thì sau lưng gã bất ngờ xuất hiện một đạo huyết sắc đao quang!

Ba!

Phương Tịch ở đối diện gã tiêu tán như ảo ảnh trong mơ, vậy mà là một hóa thân do ma công tạo thành!

Mà chân thân của Phương Tịch đã sớm âm thầm ẩn nấp, người khoác Thất Sát Ma Giáp, tay cầm Hóa Huyết Ma Đao, thiêu đốt toàn bộ tinh huyết bên trong, hung hăng chém một đao!

Phốc!

Một huyết sắc đao quang dùng tốc độ cực nhanh chém xuống, phần rìa của đao quang rất sắc bén, dường như có thể cắt đứt hư không, khiến hư không cũng nổi lên từng gợn sóng.

'Hèn hạ!'.

Yêu tộc thanh lân chỉ kịp tức giận mắng ở trong lòng một câu rồi há miệng ra, một đạo thanh sắc lôi đình xuất hiện, bổ thẳng vào huyết sắc đao mang.

"Trảm!"

Huyết sắc chợt lóe trong đôi mắt của Phương Tịch, hắn lạnh lùng quát.

Trên thân Hóa Huyết Ma Đao có từng huyết sắc phù văn liên tục sáng lên, xích hồng đao quang chói mắt lại chém đứt thanh sắc thiểm điện, rơi thẳng đến đầu của yêu tộc thanh lân!

Thời khắc quan trọng, trong mắt yêu tộc thanh lần đầy tơ máu, đầu của gã cố gắng né qua, đồng thời một bàn tay của gã hóa thành thanh sắc lợi trảo, cố sức giơ tay lên phía trước.

Phốc!

Hóa Huyết Ma Đao của Phương Tịch chém lên vị trí bả vai của tên yêu tộc này, mang theo mấy miếng thanh sắc lân phiến.

Ở trên lân phiến còn có từng tia yêu huyết màu xanh sẫm.

Phốc!

Móng vuốt của yêu tộc thanh lân đánh lên trước ngực của Phương Tịch, đột phá một tầng quang thuẫn hộ tráo phòng ngự đỏ thẫm, lưu lại từng hỏa hoa trên Thất Sát Ma Giáp.

"Thân thể của yêu tu quả nhiên rất cứng."

Nhìn thấy dưới một đao của mình lại chỉ tạo ra một vết thương nhẹ cho yêu tu này thì Phương Tịch hóa thành một đoàn hắc quang lui về phía sau, trong lòng hắn nghĩ như vậy.

Mà yêu tộc thanh lân thấy dưới một trảo toàn lực của mình, lại không mang đến cho Phương Tịch chút thương thế nào thì sắc mặt của gã không khỏi rất khó coi: "Tu sĩ nhân tộc... Ngươi có linh giáp phòng ngự, rõ ràng có thể đỡ công kích mà trở về thành Thiên Vệ nhưng lại cố ý lưu lại đấu pháp với ta..."

Đại yêu có thể hóa hình thì trí tuệ cũng đã không khác gì tu sĩ nhân tộc nên gã lập tức phát hiện điểm đáng nghi.

Trên thân tên yêu tu này, lập tức sát khí lẫm liệt: "Xem ra... Ngươi muốn hạ ta sao? Quả thật là cuồng vọng!"

"Không thử một chút thì sao có thể biết cuồng vọng hay không chứ?"

Phương Tịch mỉm cười, sau lưng hắn hiện ra pháp tướng Diêm La Thiên Tử ba mắt sáu tay, toàn thân pháp tướng ám kim, mỗi một cánh tay đều kết ra pháp ấn khác nhau.

Sau đó con mắt dọc thứ ba trên trán mở ra như lửa giận của Minh Vương hàng thế.

Rừng rực!

Từng đoàn từng đoàn ngọn lửa đen nhanh như mũi tên, bắn nhanh đến yêu tộc thanh lân!

Yêu tộc thanh lân há mồm phun một cái, một đạo thanh sắc yêu khó không ngừng lan ra, dấy lên thanh sắc cuồng phong lớn mấy trăm trượng, dập tắt hoàn toàn ngọn lửa đen nhánh.

Phốc!

Sau ngọn lửa đen nhánh, pháp tướng Diêm La Thiên Tử giơ Hóa Huyết Ma Đao lên, chém ra một đao!

"Hừ... Lại dùng chiêu này!"

Yêu tộc thanh lân cười lạnh, tế lên một thanh sắc thuẫn bài.

Thuẫn bài này dường như dùng loại lân phiến nào đó chế tạo thành, lít nha lít nhít, mặt ngoài của nó hiện ra một tầng quầng sáng xanh, rất mượt mà.

Phốc!

Một đao của Hóa Huyết Ma Đao chém lên Thanh Lân Thuẫn, chẳng những không phá vỡ mà còn bị bắn ngược lại bảy, tám trượng!

Thấy vậy, trên mặt của yêu tộc thanh lân hiện ra một nụ cười.

Nhưng vào lúc này, linh thức của gã chợt run rẩy.

Sưu!

Ở phía sau của tên yêu tộc này có một thanh phi kiếm đen nhánh nhỏ như bàn tay xuất hiện, trên thân kiếm còn có lít nha lít nhít đường vân như mạch máu, phát ra tiếng kiếm minh như hài nhi khóc lóc.

Thần Anh Kiếm!

Thì ra ngoài mặt Phương Tịch thi triển thần thông Thiên Đạo và Hóa Huyết Ma Đao để hấp dẫn hỏa lực, lại âm thầm thả món chí bảo ma đạo này ra!

Dưới sự kinh hãi, lân phiến trên thân yêu tộc thanh lân run lên.

Phốc phốc!

Vô số thanh sắc lân phiến tróc xuống rồi bắn nhanh ra như mũi tên.

Sưu!

Nhưng Thần Anh Kiếm lại thuấn di một lần, đã trực tiếp tránh thoát được một đợt mưa tên này, đi đến sau lưng của yêu tộc thanh lân, mũi kiếm hạ xuống.

Phốc!

Giáp trụ do yêu tu này dùng lân phiến tạo thành trong nháy mắt đã bị phá, một đạo ma sát khí rót điên cuồng vào trong đó.

"A!"

Yêu tộc thanh lân hét thảm rồi phun ra một ngụm tinh huyết.

Tiếp theo thân ảnh của gã chợt biến mất rồi lại xuất hiện ở cách đó mấy chục trượng.

Lúc gã xuất hiện lại thì đã không phải hình thái của nhân loại mà biến thành bản thể Ngũ Hành Lân Tộc!

Thân nó như trâu, bụng như con trai, vảy như cá, vuốt như hổ... Trên đầu lại có một cái sừng xanh!

Phần lưng của con thú này có một lỗ thủng to lớn, yêu huyết đang không ngừng chảy ra ngoài.

"Tu sĩ nhân tộc... Thanh Gian ta nhớ kỹ ngươi!"

Độc Giác Thú tựa như Kỳ Lân nổi giận gầm lên, từ trong miệng nó phun ra từng đạo thanh sắc cuồng phong.

Cuồng phong hội tụ như chín con giao long xanh, càng quét qua Phương Tịch.

Tiếp theo, thanh quang chợt lóe trên bốn chân của nó, nó định bỏ chạy về phía sau.

"Lên!"

Phương Tịch ấn Thất Sát Ma Giáp một cái, từng đạo ma quang hiện lên như cự thành đồ sộ, giam chín con giao long do phong nhận biến thành vào trong rồi hắn lại nhìn Độc Giác Lân Thú đang nhanh chóng bỏ chạy, trên mặt hắn hiện ra nụ cười kỳ lạ.

Tốc độ phi độn có nhanh hơn nữa thì sao có thể so được với thuấn di?

Trong nháy mắt tiếp theo!

Phốc!

Thần Anh Kiếm thuấn di một lần đã đi đến sau lưng Độc Giác Lân Thú, nó lại phát ra tiếng kiếm rít tê tâm liệt phế lần nữa.

Kiếm khí đen nhánh rơi xuống, lại dễ như trở bàn tay mở lân phiến của con thú này, thẳng đến chỗ nội đan!

Độc Giác Thú hét thảm, nó gần như bị kiếm khí của Thần Anh Kiếm chém thành hai đoạn.

Trong mảng lớn yêu huyết bắn tung tóe có một viên thanh sắc yêu đan to cỡ nắm tay xuất hiện.

Trong yêu đan có một thần hồn giống Độc Giác Lân Thú y như đúc nhảy ra, há miệng đớp yêu đan rồi bắt đầu thuấn di!

Sưu sưu sưu!

Trong nháy mắt, thần hồn này đã phi độn ra ngàn trượng!

Nhưng Phương Tịch thấy vậy thì chỉ cười lạnh, hai tay hắn kháp quyết.

Thần Anh Kiếm cũng thuấn di theo, nó chợt lóe lên một cái đã đến không trung phía trên của Độc Giác Lân Thú rồi chém xuống một kiếm!

Phốc!

Một đạo hắc quang trực tiếp xuyên qua Độc Giác Lân Thú, khiến thần hồn của nó hét thảm, quang hoa của nội đan cũng bắt đầu nhấp nháy một trận bất ổn.

Ong ong!

Vô số đường vân như mạch máu trên thân Thần Anh Kiếm nhúc nhích, bộc phát ra từng đoàn từng đoàn xích hồng quang huy.

Quang huy như một tấm lưới lớn, túm thần hồn của Độc Giác Lân Thú vào trong đó, tiếp theo không ngừng kéo...

Chờ đến khi Phương Tịch phản ứng kịp thì thần hồn của yêu thú cấp bốn hạ phẩm này đã bị Thần Anh Kiếm thôn phệ!

Nó chỉ để lại một viên thanh sắc yêu đan quang mang ảm đạm, còn lơ lửng giữa không trung.

"Thần Anh Kiếm này, quả nhiên tà dị..."

Phương Tịch vẫy tay một cái, Thần Anh Kiếm lập tức bay ngược trở về rồi hóa thành châm nhỏ như lông trâu, chui vào trong thân thể Nguyên Anh.

Trên mặt hắn hiện ra một tia đau đớn, sau đó đã điềm nhiên như không có việc gì.

Không những vậy, sau khi thu yêu đan cấp bốn lại, hắc quang chợt lóe, Phương Tịch đã đến chỗ thi hài của Độc Giác Lân Thú, hắn cào ba thước đất ở phụ cận thu vào trong túi trữ vật, sau đó mới hóa thành một đạo lưu quang bay đi...

Nửa canh giờ sau.

Một đạo yêu khí cường hoành nhanh chóng tiếp cận, nó có màu đỏ thẫm, chính là yêu tộc hồng lân mọc ra râu cá chép kia.

Yêu tộc hồng lân mặt trầm như nước, nhìn chỗ Độc Giác Lân Thú vẫn lạc rồ chợt phát ra một tiếng gào thét vô cùng thê lương...

"Cũng may chỉ là một con yêu thú cấp bốn hạ phẩm, ta đã có thể giải quyết không cần thi triển thuật triệu hoán bản tôn đánh thay..."

Sưu!

Thân hình Phương Tịch nhanh chóng bay vút, hắn cất kỹ Thanh Lân Thuẫn, còn rảnh rỗi mà kiểm tra pháp khí trữ vật của yêu tộc thanh lân kia một phen.

Đạo cụ trữ vật mà yêu tộc này sử dụng chính là một cái vỏ sò kỳ quái.

Nếu không phải Phương Tịch đã rất nhạy cảm với lực lượng hư không thì nói không chừng hắn thật sự sẽ bị nó lừa gạt mà xem như đồ chơi nhỏ.

Đùng đùng!

Sau khi hắn dùng thần thức công phá cấm chế trong đó thì một không gian nho nhỏ đã hiện lên trong cảm ứng của hắn.

Da thú, xương thú, khoáng thạch, linh hoa không biết tên...

"Đa phần cũng không nhận ra... Phải đi tìm một bản giới thiệu đặc sản của Yêu giới."

Thần thức Phương Tịch quét sơ qua thì không khỏi im lặng.

Tiếp theo ánh mắt của hắn sáng lên, trong tay hắn hiện ra hai thứ.

Một là quyển sách da thú, dùng loại da thú không biết tên nào đó may lại, trong đó đều là rất nhiều đoạn yêu văn, Phương Tịch hoàn toàn xem không hiểu.

Nhưng phần cuối của những yêu văn này lại có vài trang, dùng một loại ngân sắc triện văn viết ra!

Hình dạng của chúng lúc ẩn lúc hiện như từng con Phượng Hoàng giương cánh muốn bay, mang theo một tia thần vận hư không thâm ảo phức tạp, khiến Phương Tịch đã tìm hiểu ra hư không phù văn nhìn thấy thì không thể dời ánh mắt đi chỗ khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận