Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 808: Chuộc thân

Trong thành Thiên Phạm.
Trong một động phủ sơn thanh thủy tú.
Phương Tịch tiễn Nguyên Âm Thượng Nhân đi rồi đưa tay đánh ra mấy trận kỳ, đóng động phủ lại.
Lúc này sắc mặt của hắn mới thay đổi, không những rất tái nhợt mà khí tức trên người cũng u ám, không ổn định.
Lúc này Phương Tịch ngồi xếp bằng, móc trong ngực ra một cái bình ngọc, sau khi hắn mở ra, bên trong là một viên đan dược tanh hôi tỏa huyết quang đỏ sẫm, mơ hồ hội tụ thành hình rắn.
Hắn không quan tâm mà trực tiếp nuốt vào, yên lặng vận công luyện hóa.
Một hồi lâu sa, trên mặt của hắn mới có một tia huyết sắc...
"Thiên Phượng Hợp Thể... Nếu lần này ngươi vẫn không chết thì thù nay ta tất báo!"
Trên mặt Phương Tịch hiện ra một tia tàn nhẫn.
Đối phương truy kích một mạch, mặc dù sợ hắn lấy Tiểu Thanh ra làm bia đỡ, mấy lần hạ sát thủ không thành công nhưng cũng để lại cho hắn thương thế rất nặng.
'Nếu là bản tôn, có Vạn Cổ Trường Thanh Thể thì đây chỉ là vết thương nhỏ, nhưng ta thì hơi phiền phức... Cũng may có Vạn Mộc Mẫu Khí và rất nhiều tài liệu hoang thú để luyện chế đan dược chữa thương.'.
Ngoại Đạo Hóa Thân tự lẩm bẩm.
...
Mấy tháng sau.
Trong một động phủ khác ở thành Thiên Phạm.
Từng đóa hoa sen vàng óng nở rộ trong hư không, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Trong đình giữa hồ.
Phương Tịch đang ngồi trước mặt một vị tăng nhân mặc hoàng bào.
"Phương đạo hữu muốn rời khỏi Thiên Phạm Quân sao?"
Hoàng bào tăng nhân đầu hổ mắt báo, làn da vàng nhạt, nhìn rất hung mãnh, cảnh giới ở Phản Hư hậu kỳ, chính là lãnh tụ rất nhiều Phản Hư ở thành Thiên Phạm bây giờ: Kim Giao Thiền Sư.
"Đúng vậy, xin thiền sư thành toàn."
Phương Tịch nhấp một ngụm linh trà, đặt một túi trữ vật lên bàn.
Trong túi đương nhiên là một ngàn khối linh thạch cực phẩm.
"Đạo hữu không suy nghĩ lại một chút sao? Bây giờ có Thần Toán Tử tiền bối tọa trấn, Thiên Phạm Vực nhất định có thể yên ổn, chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa sẽ có thể thu hoạch..."
Kim Giao Thiền Sư cũng không nói gì khác mà chỉ dùng lợi dụ.
"Có lẽ bản nhân sẽ không rời khỏi Thiên Phạm Vực nhưng công pháp ta tu luyện có đặc thù, nếu không hoàn thành chuyện này e là ý niệm trong lòng không thông suốt, sẽ có trở ngại lớn tới tiến độ tu luyện..."
Phương Tịch thở dài.
"Đã như vậy lão tăng cũng không tiện miễn cưỡng..."
Kim Giao Thiền Sư lắc đầu, thu lấy túi linh thạch cực phẩm kia.
"Đa tạ..."
Phương Tịch chắp tay hóa thành một đạo lưu quang, biến mất trong hồ hoa sen.
Vấn để lúc Hóa Thần muôn vàn khó khăn nhưng sao khi đến Phản Hư lại là chuyện dễ như trở bàn tay.
Có thể thấy được một chút ranh giới giai tầng ở tu tiên giới.
Chính vì vậy mới kích thích rất nhiều tu sĩ không màng sống chết truy tìm cảnh giới càng cao hơn, chỉ để có thể nắm giữ vận mệnh của mình.
"A Di Đà Phật..."
Kim Giao Thiền Sư đưa mắt nhìn Phương Tịch đi, chỉ yên lặng tụng kinh.
"Thiền sư thật sự để người này đi sao?"
Bên cạnh chợt có tiếng nói vang lên.
Một đóa hoa sen nở rộ, từ đó có một người bước đến, y khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ nho sam xanh, trong tay cầm một cây bút ngọc huỳnh quanh lập lòe.
"Tâm của người này không ở đây, đã quyết ý rời đi thì có thể làm gì được?"
Kim Giao Thiền Sư nói: "Quy củ liên quan đến tu sĩ phi thăng chuộc thân là do Nhân Tộc Ngũ Tử cùng nhau định ra, chẳng lẽ ngươi muốn vi phạm sao?"
"Đương nhiên ta không dám..." Ngọc bút nho sinh thở dài, lại có chút không cam lòng: "Người này có thể tấn thăng Phản Hư nhanh như vậy thì trên người chắc chắn có chút cơ duyên và bí mật..."
"Có thể thành tựu Phản Hư thì trên thân người nào không có chút bí mật chứ?" Kim Giao Thiền Sư cười ôn hòa: "Huống chi, nói không chừng hắn đã tiêu hao hết cơ duyên trong lúc tấn thăng Phản Hư rồi... Mạo muội động thủ, đạo hữu có biết người này mới chạy thoát dưới tay một con Thiên Phượng Hợp Thể không, thần thông như vậy... Dù ngươi và ta liên thủ cũng chưa chắc có thể giữ lại, đến lúc đó chính là ăn không được thịt còn hại bản thân..."
"Ai..."
Sao ngọc bút nho sinh không biết, chỉ là trong lòng y vẫn không cam lòng mà thôi.
Lúc này nhớ lại bản lĩnh giữ mạng của Phương Tịch thì không còn suy nghĩ gì: "Đúng vậy... Trong man hoang có rất nhiều cơ duyên, chỉ cần không sợ nguy hiểm thì chắc chắn sẽ có thể thu hoạch được, chờ khi Thần Toán Tử tiền bối trở về, chúng ta chắc chắn sẽ dốc sức khai hoang. .. Nói không chừng cơ hội tấn thăng Hợp Thể của ta va người ở tại chỗ này thì sao!"
...
"Cuối cùng đã lấy được tự do..."
Phương Tịch quay lại động phủ, tâm trạng rất phấn chấn.
Dù sao hắn cũng đã 'tẩy trắng' thân phận này, lại có bối cảnh là tu sĩ phi thăng.
Dù sau này hắn gia nhập một số tông môn Đại Thừa sẽ cũng sẽ được xem trọng.
Thậm chí... Trong tương lai còn có hi vọng cạnh tranh Nhân Tộc Ngũ Tử.
Cũng không phải Phương Tịch ham mê quyền thế mà chỉ là hắn nghe nói làm Nhân Tộc Ngũ Tử chắc chắn sẽ được Đại Thừa Tán Tiên tầng cao nhất bồi dưỡng, xác suất đột phá Đại Thừa hơn xa tu sĩ Hợp Thể bình thường.
Vì cơ hội đột phá sau này lớn hơn nên vị trí Nhân Tộc Ngũ Tử này nếu có cơ hội thì Phương Tịch cũng không ngại tranh một chuyến.
Hắn trở về động phủ của mình, lúc định bước vào thì chợt có tiếng nói ở bên cạnh vang lên: "Tiểu hữu..."
Đồng tử Phương Tịch rụt lại, mặt lộ ra vẻ cung kính, nhìn về một nơi.
Chỉ thấy chỗ vốn không có ai chợt hiện ra một tiểu lão đầu diện mạo không đáng chú ý, mặc đạo bào cũ nát, tay cầm phiên 'Đệ nhất thiên hạ'.
"Bái kiến Thần Toán Tử tiền bối!"
Phương Tịch ôm quyền, cung kính hành lễ: "Chúc mừng tiền bối đạt được thu hoạch trở về..."
Thật ra hắn nói vậy là để thăm dò, còn muốn biết kết cục của con Thiên Phượng Hợp Thể kia thế nào.
Nhắc đến chuyện này thì Thần Toán Tử không khỏi vui vẻ: "Lần này thật sự kiếm bộn... Không những bắt được một con Thiên Phượng Hợp Thể mà còn biết được bí mật của rất nhiều yêu tộc đỉnh cấp, tỉ như thân phận của Đại Thánh sắp tấn thăng Đại Thừa kỳ... Ngươi có muốn biết không?"
"Mặc dù hơi tò mò... Nhưng tại hạ cũng hiểu đạo lý họa từ miệng mà ra, vẫn là chờ sau này rồi hãy nói đi."
Phương Tịch vội vàng lắc đầu.
"Không tệ, không tệ..."
Thần Toán Tử cũng không nói chuyện này nữa mà đầy phấn khởi nói: "Trên thân con Thiên Phượng Hợp Thể kia có không ít đồ tốt, có nền móng này thì lão phu cũng có thể luyện thành bảo vật trong suy nghĩ, có chút trợ giúp khi độ kiếp sau này..."
'Độ kiếp? Tài liệu trên thân Thiên Phượng Hợp Thể cũng không đủ để luyện chế bảo vật phòng ngự tiên lôi Đại Thừa...'.
'Bởi vậy người này vẫn còn là Hợp Thể trung kỳ sao? Sắp độ kiến tấn thăng Hợp Thể hậu kỳ?'.
Trong lòng Phương Tịch quay đi quay lại trăm ngàn lần, hắn lập tức nghĩ rất nhiều.
Mà trong lòng hắn cảm thấy rất phiền phức khi Thần Toán Tử nhìn mình với con mắt khác.
Không đến cảnh giới Hợp Thể thì hắn cũng rất không thích liên hệ với tu sĩ cấp cao hơn mình.
'Đương nhiên... Thọ nguyên của Hợp Thể nhân tộc chỉ vài vạn năm... Nhìn người này ít nhất cũng đã qua hơn phân nửa thọ nguyên, chỉ là không biết còn lại bao nhiêu...'.
'Nếu thật sự đánh thì bản tôn cũng không sợ hắn...'.
Đối với tu sĩ Hợp Thể dù chỉ năm ngàn năm thọ nguyên cũng rất quý, không thể dễ dàng bỏ qua.
Đây cũng là vũ khí có sát thương lớn nhất với tu sĩ cấp cao của hắn bây giờ.
'Khả năng bói toán của Thần Toán Tử có tiếng đệ nhất nhân tộc, chẳng lẽ đã tính ra được gì đó?'.
Phương Tịch thầm giật mình.
Nhưng lúc này có tu sĩ Hợp Thể đến chơi hắn cũng không còn cách nào, chỉ đành mời đối phương vào động phủ uống trà.
Tâm trạng Thần Toán Tử dường như không tệ, sau khi uống linh trà xong, lão lại cười híp mắt đánh giá Phương Tịch: "Một thân Chân Ma Khí của tiểu hữu cũng nồng đậm, chẳng lẽ có xuất thân cổ tu?"
Cổ tu không vào chính thống nên cũng bị quy vào ma đạo.
"Đây... Đương nhiên không phải."
Phương Tịch lộ ra vẻ kinh ngạc: "Sao tiền bối lại hỏi vậy?"
"Có thể chạy thoát dưới tay Thiên Phương nên đương nhiên có chút bản lĩnh nhưng mấu chốt nhất vẫn là con cổ trùng trên người ngươi... Hình như có liên quan với thiên cơ!"
Thần Toán Tử vuốt râu, nói như có thâm ý.
"Tiền bối nói là vật này phải không?"
Phương Tịch suy nghĩ trong giây lát rồi chỉ lên đỉnh đầu, Khí Vận Cổ có dáng vẻ như bát trảo tri chu hiện lên, rơi xuống bàn.
Thần Toán Tử vừa thấy thì mắt lập tức sáng lên: "Quả nhiên là cổ trùng, còn là cổ cấp năm... Ở Địa Tiên giới hiếm có cổ tu nên cổ trùng cấp năm cũng rất hiếm mà con cổ trùng này còn liên quan đến thiên cơ..."
Trong tay lão hiện lên bàn tính vàng óng, sau khi lão gảy một phen thì không khỏi cười: "Thì ra là vậy, dùng cổ trùng tính toán thiên cơ, đồng thời gánh thiên đạo phản phệ... Đây chính là thuật bói toán của cổ tu sao? Cũng có ý tưởng độc đáo... Đáng tiếc, đáng tiếc, phẩm cấp của con cổ trùng này quá thấp nên không có chút tác dụng nào với lão phu..."
"Nếu tiền bối thích thì chỗ ta có bí pháp luyện chế và tăng cấp cổ trùng này..."
Phương Tịch suy nghĩ rồi lấy một khối ngọc giản ra, khắc bí pháp cổ tu trong Bí Cảnh Cốc Thần Nhân Gian giới vào đó.
Thần Toán Tử tiếp nhận rồi nhìn lướt qua thì không khỏi hơi động dung: "Khí Vận Cổ cấp sáu? Con cổ trùng này quả nhiên có chút huyền diệu, đáng tiếc phẩm cấp vẫn hơi thấp một chút... Nhưng nếu dùng bí pháp hoặc bảo vật khác phụ trợ thì cũng chưa chắc không thể dùng một chút..."
Lão nhìn Phương Tịch một chút rồi chợt cười: "Thiên đạo tuần hoàn, có vay có trả mới là lẽ thường... Tiểu hữu tặng cho lão phu bí thuật như vậy, không biết có yêu cầu gì không?"
"Thần Toán Tử tiền bối hết lòng lo lắng vì nhân tộc, tại hạ vô cùng bội phục, chẳng qua chỉ là một bí thuật cổ trùng mà thôi, không đáng nhắc."
Phương Tịch lắc đầu: "Nếu tiền bối cảm thấy không tiện thì hay là chỉ điểm tương lai Thiên Phạm Vực thế nào đi, tại hạ thật sự hơi kinh hồn bạt vía..."
"Ha ha, tiễu hữu cứ yên tâm, đã có lão phu ở đây rồi thì siêu cấp truyền tống trận sẽ lập tức khôi phục."
Thần Toán Tử có chút tự ngạo nói.
Phương Tịch đã được chứng kiến bản lĩnh hư không thành trận của đối phương rồi nên đương nhiên biết tạo nghệ của lão trên trận pháp nhất đạo còn vượt xa mình.
Thật ra chuyện này cũng dễ hiểu.
Người am hiểu diễn toán lại tu trận pháp thì thường thường sẽ có hiệu quả làm ít công to.
"Siêu cấp truyền tống trận có thể mở lại sao? Vậy thì tốt quá rồi..."
Trên mặt Phương Tịch hiện ra vẻ vui mừng.
"Bây giờ đa phần nơi có tài nguyên phong phú trong chín mươi chín vực của nhân tộc đều đã bị các thế lực lớn chiếm, Thiên Phạm Vực sẽ mở ra với tất cả tu sĩ, tương lai cũng chưa chắc không thể trở thành một thánh địa nữa của tán tu..."
Thần Toán Tử vuốt râu, đặt một cái bình ngọc xuống: "Tin tức này, mấy ngày nữa sẽ biết được, cũng không thể trả nhân quả trước đó... Chỗ lão phu có ba viên Lạc Vân Huyền Đan, có tác dụng giúp tu sĩ Phản Hư tăng tiến pháp lực rất tốt, vậy thì tặng cho tiễu hữu đi."
Thần Toán Tử đặt linh đan xuống, thân hình vừa lóe lên đã ra khỏi động phủ, rồi nhoáng lên một cái nữa đã biến mất.
"Lạc Vân Huyền Đan?"
Phương Tịch cầm bình ngọc lên, mỉm cười, với sự khan hiếm của đan dược dành cho tu sĩ Phản Hư thì ba viên linh đan này sẽ có giá không ít tiên ngọc.
Lần này đối phương chỉ lấy một bí thuật có thể phục chế vô hạn, thật sự không lỗ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận