Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 883: Cố nhân bị nhốt (2)

Thời gian như dòng nước lặng lẽ trôi qua kẻ tay.
Không thể không nói đã trải qua nhiều đời thăm dò nghiên cứu nên Huyền Tinh Bích bây giờ đã trở thành nơi bị các tu sĩ vào bí cảnh từ bỏ.
Trừ mười phần chắc chín thì cơ bản sẽ không có ai đến đây.
Phương Tịch thì lại trôi qua vô cùng thanh nhàn, cũng không có tên dị tộc mù quáng nào đến đây tìm chết.
Về phần tiểu hồ ly Tô Tam?
Thì đã bị hắn nhét thẳng vào trong túi linh thú, còn dán lên một tấm phù lục phong ấn khiến nó không thể nào cảm nhận được tình hình bên ngoài.
"Thời gian... Hư không..."
"Lực lượng thời không... Tinh bích..."
Trên ngọc đài, Phương Tịch ở trong trận pháp bảo vệ như thần du thiên ngoại, trong mắt hắn lóe lên từng đường vân kỳ dị.
Những đường vân đó đều là Long Chương Văn và Phượng Triện Văn!
Thông qua hai loại phù lục này hắn đã tiếp xúc với pháp tắc hư không từ lâu, mà ngoài ra tấm khăn che mặt thần bí của thời gian chi đạo cũng đang từ từ lộ ra...
"Long Chương Văn... Thời gian..."
Quanh thân Phương Tịch thời gian cũng trở nên mơ hồ.
Một hồi lâu sau, hắn chợt mở hai mắt ra, trong mỗi con mắt đều tỏa ra ánh sáng khác nhau.
Trong mắt trái của hắn là Phượng Triện Văn bạc trắng giương cánh như muốn bay đi.
Trong mắt phải thì có Long Chương Văn màu tím như bút tẩu long xà dần dần thành hình...
"Lên!"
Phương Tịch chợt quát lên.
Ánh sáng xanh biết lóe lên, từng tấm phù chỉ kỳ dị hiện ra.
Những phù chỉ này có màu vàng nhạt, phù da bền bỉ, vừa nhìn đã biết là da của yêu thú, lại mang theo một cỗ khí tức thời gian tuế nguyệt khó nói nên lời.
Đây là phù chỉ đặt biệt được chế tác từ Xác Kim Thiền, vô cùng thích hợp để chế tạo phù lục Long Chương Văn!
Đối với Phương Tịch đã hốt gọn Huệ Cô Nhất Tộc thì chỉ cần hắn chú ý thu thập Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy ở Địa Tiên giới thì phù chỉ thời gian sẽ có thể cung cấp cho hắn liên tục không ngừng...
Lúc này, trong tay hắn hiện ra một cây phù bút có tạo hình đặc thù, hắn chấm đầu phù mực chế tác từ máu của Kim Thiền Tử rồi bắt đầu bút tẩu long xà trên một tấm phù chỉ.
Trong khoảnh khắc, ba tấm phù lục Long Chương Văn đã tự bừng sáng.
Sau đó có một tấm phù lục không gió tự cháy mà hóa thành tro tàn, hai tấm phù lục còn lại thì lóe lên hào quang tím biếc, đã hoàn toàn đọng lại.
"Ba tấm phù lục Long Chương Văn, thành công hai tấm..."
"Lĩnh ngộ đối với Long Chương Văn của ta thật sự đã tăng lên một cấp độ mới..."
Trước đó mỗi ngày lĩnh hội Long Văn Bích chỉ khiến tích lũy Long Chương Văn của Phương Tịch ngày càng thâm hậu hơn.
Đến hôm nay, mượn thời cơ Huyền Tinh Bích, cuối cùng hắn đã hoàn thành chất biến và đột phá!
"Dùng Phượng Triện Văn làm cầu nối, thật sự có thể lĩnh hội Long Chương Văn trong Huyền Tinh Bích!"
Hắn thì thào, mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Mặc dù Huyền Tinh Bích dùng lực lượng thời không làm cơ sở nhưng muốn lĩnh ngộ một chút cũng không phải chuyện đơn giản.
Nhưng Phương Tịch lại mở ra lối riêng, mượn thành tựu thâm hậu trên pháp tắc tại hư không của mình mà bắt tay từ pháp tắc hư không, trước tiên lĩnh hội Phượng Triện Văn trong Huyền Tinh Bích rồi sau đó mới lĩnh hội Phượng Triện Văn phối hợp Long Chương Văn, xem như tìm được khiếu môn nên tiến bộ một ngày ngàn dặm.
"Với tạo nghệ Long Chương Văn của ta bây giờ thì chờ sau khi đột phá Hợp Thể sẽ có thể thử tăng Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang lên một cấp nữa..."
Ngay lúc hắn đang định nhất cổ tác khí, tiếp tục tham ngộ tiếp tục tham ngộ Long Chương Văn và lực lượng thời gian thì Thất Bảo Bí Cảnh chợt vang lên tiếng nổ ầm ầm, có hắc ám phô thiên cái địa mà đến!
"Đây là..."
Phương Tịch sợ hãi: "Bí cảnh mở ra đã kết thúc, sắp cưỡng chế đuổi toàn bộ tu sĩ bên trong..."
Hắn hợp hai tay lại, trong lòng bàn tay hiện ra một tấm cổ giám thanh đồng.
Từng Phượng Triện Văn hiện lên hóa thành một con Phượng Hoàng bạc, bảo vệ xung quanh hắn.
Đây rõ ràng là hắn đã vận dụng lực lượng hư không của Chư Thiên Bảo Giám để chống lại sự áp bách của Thất Bảo Bí Cảnh.
Lực lượng giao diện của bí cảnh như vậy đã đủ để diệt dát tu sĩ Hợp Thể!
Nhưng đối với Chư Thiên Bảo Giám chẳng qua chỉ nhẹ tựa lông hồng mà thôi.
"Cuối cùng..."
Một hồi lâu sau, Phượng Hoàng bạc gáy vang rồi hoàn toàn tán đi.
Phương Tịch đứng dậy, khóe miệng cong lên: "Đến lượt ta xuất thủ rồi sao?"
Trong bí cảnh bây giờ đã có thể xác nhận không còn tu sĩ nào khác nên hắn có thể tùy ý một chút.
Ầm ầm!
Âm thanh chấn động vang lên.
Hắn đứng dậy, bắp thịt toàn thân tỏa ra quang trạch như ngọc rồi nắm tay lại.
Trên cánh tay của hắn chợt hiện ra một con tiểu ngân phượng và một con Giao Long tím, chúng lượn quanh nắm đấm, hóa thành một quyền!
Phanh!
Huyền Tinh Bích trực tiếp nổ tung, hiện ra một thông đạo dài mấy trăm trượng!
Không những vậy, trên vách thông đạo còn có hoa văn Long Chương Phượng Triện không ngừng lấp lóe, triệt tiêu lẫn nhau với Huyền Tinh Bích.
Chuyện này khiến sự khôi phục của Huyền Tinh Bích đã trở nên cực kỳ chậm chạp.
Lúc này Phương Tịch mới đứng dậy chậm rãi bước vào trong tinh bích.
Đối với hắn thì nếu đi đến khi kiệt sức thì đương nhiên hắn có thể vận dụng Chư Thiên Bảo Giám đến thế giới khác nghỉ ngơi một chút, khôi phục pháp lực trước rồi sau đó lại trở về nơi đã rời khỏi, bắt đầu tiếp tục hướng về phía trước!
Như vậy bất kể Huyền Tinh Bích này dày bao nhiêu thì cũng không thể ngăn cản được bước chân của hắn!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Huyền Tinh Bích không ngừng chấn động vang lên tiếng nổ rất lớn.
Điều khiến Phương Tịch hơi thất vọng là thật ra đoạn tinh bích này không hề dài.
Hắn chỉ vung ra mấy chục quyền, mới làm nóng người thì đã nhìn thấy cuối thông đạo!
"Hơi khiến người ta thất vọng mà..."
Phương Tịch thì thào rồi bước ra.
Lọt vào trong tầm mắt của hắn chính là một cung điện.
Gạch đỏ ngói xanh, tường kéo dài, cầu vòm tròn chế tác từ bạch ngọc lẳng lặng đứng yên trên một dòng suối.
'Hình như là một đình viện...'.
Hắn thầm cảnh giác, chóp mũi ngửi được mùi máu tươi.
Trên mặt đất có mấy thi hài.
Một thi thể trong đó có cánh bạc độc giác, nhìn thể phách rất kinh người.
"Ngân Dực tộc... Độn thuật của dị tộc này có thể nói là không thể tưởng tượng nổi... Vậy mà lại chết ở đây."
Phương Tịch lại nhìn thấy một tu sĩ thấp bé, hình dáng như nữ đồng bị một kiếm chém làm hai.
Một tu sĩ nhân tộc ngồi dưới đất, nửa người đã mất huyết nhục.
Chính là ba người tổ đoạt bảo trước đó!
Tiếc là Phương Tịch cũng không biết những người này, hắn cũng không biết được oán niệm trong lòng của tu sĩ họ Hạ.
Nếu không phải lão tổ Vương gia bỏ chạy thì sao y bị ép đến mức phải chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như vậy chứ? !
"Nguyên Anh cũng không thành công chạy thoát đã hình thần câu diệt..."
Trong lòng đưa ra phán đoán, Phương Tịch chuyển qua một mảnh núi nhỏ thì chợt ngẩn ngơ.
Ở phía trước có một tiểu đình.
Trong đình mơ hồ bày mấy vật.
Bồn hoa, dao cầm, bút vẽ, trà cụ...
Mỗi một món đều tỏa ra khí tức bất phàm như vậy của Tiên gia.
Nhưng giờ khắc này Phương Tịch cũng không có chút ý định tiến lên nào.
Bởi vì trên đường đến tiểu đình còn có một ngọn 'Băng sơn'!
Băng sơn này óng ánh, bên ngoài có xiềng xích năm màu quấn quanh.
Trong băng sơn thì có một bóng người mơ hồ!
'Có cạm bẫy!'.
Hắn cảnh giác nhìn bốn phía, cuối cùng xác nhận: "Lòng tham sao? Chỉ cần không vào trong tiểu đình thì hình như cấm chế Tiên gia sẽ không phát động?"
Phương Tịch lui một bước định bỏ đi.
Chẳng biết tại sao hắn luôn cảm thấy thân ảnh trong băng sơn kia hơi quen mắt.
"Tiểu hữu chậm đã!"
Đúng lúc này, một tiếng nói vang lên.
Từng hình bái quái vàng óng hiện lên bên ngoài băng sơn, trên mặt đất có từng cây tính trù lẻ tẻ chợt đằng không bay lên, tỏa ra từng tia sáng.
Vô số tia sáng hội tụ lại thành thân ảnh một lão đạo cầm trường phiên.
"Hả? Ngài là... Thần Toán Tử tiền bối phải không? !"
Trong giọng nói Phương Tịch đầy vẻ chấn kinh, hắn mang vẻ mặt một hậu bối nhân tộc nhìn thấy Thần Toán Tử diễn rất nhuần nhuyễn.
Đồng thời lão tổ Vương gia không quen với Thần Toán Tử nhưng lúc trước khi Kiếm Tử đại chiến Đạo Tử Diễm Ngọc Tông đã từng gặp.
Chẳng qua lúc đó Thần Toán Tử được vạn chúng chú mục còn lão tổ Vương gia chẳng khác gì người thường thôi.
Bây giờ đối phương lại biến thành tù nhân.
Không thể không nói, trò đời trêu ngươi, không khác gì chuyện này.
"Đúng vậy..."
Quang ảnh Thần Toán Tử vuốt râu, suy nghĩ một chút rồi lão lại thi lễ sát đất: "Xin tiểu hữu hãy cứu lão phu!"
"Đương nhiên, Thần Toán Tử tiền bối chính là lương đống của nhân tộc ta, lão phu nghĩa bất dung từ... Nhưng e là hữu tâm vô lực."
Phương Tịch chắp tay: "Không biết vì sao Thần Toán Tử tiền bối lại rơi vào tình cảnh như vậy?"
Miệng Thần Toán Tử nhúc nhích nhưng cả nửa ngày cũng nói không ra lời.
Lúc trước lão đã tính ra trên Hãm Không Đảo sẽ có Tiên Phủ Kỳ Trân hoàn chỉnh xuất thế, tự cho rằng với cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ của bản thân, đi đoạt bảo trở về có nắm chắc rất lớn.
Dù lãng phí mấy trăm năm, đến hơn ngàn năm mà có thể đổi được một món Tiên Phủ Kỳ Trân thì đương nhiên cũng kiếm lớn.
Lại không ngờ sau khi điều tra cẩn thận một phen thì Thần Toán Tử đã choáng váng!
Hãm Không Đảo cũng không có Tiên Phủ Kỳ Trân hoàn chỉnh nào!
Nhưng lão vẫn tin vào quẻ của mình, chưa từ bỏ ý định tiếp tục thu thập manh mối làm thông tin để bói...
Nếu thuật bói toán từ không sinh có, không có chút manh mối nào sẽ có phản phệ nặng nhất.
Nếu có thể có rất nhiều manh mối thì đương nhiên có thể giảm mạnh độ khó khi bói.
Sau đó Thần Toán Tử đã bói ra ở trong Thất Bảo Bí Cảnh sẽ có Tiên Phủ Kỳ Trân xuất hiện!
Lão mừng rỡ rồi bắt đầu bố trí.
Làm đại tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ, còn là vô thượng Đại tông sư trận đạo, tồn tại có thể nhất niệm hư không thành trận, Thần Toán Tử đã liên thủ với Kiếm Tử, do Kiếm Tử phái người tiến vào Thất Bảo Bí Cảnh bố trí trước, dưới sự nội ứng ngoại hợp vậy mà có thể khiến tu sĩ Hợp Thể như lão cũng có thể trực tiếp vào trong bí cảnh!
Mà Thần Toán Tử cũng chướng mắt những thứ khác, lão chỉ xông vào trong Huyền Tinh Bích, muốn lấy Tiên Phủ Kỳ Trân!
Dù sao trong Thất Bảo Bí Cảnh nơi duy nhất có thể có Tiên Phủ Kỳ Trân chỉ có chỗ này.
Chắc chắn lão tính không sai!
Với tu vi Hợp Thể hậu kỳ của lão phối hợp với một bộ khôi lỗi Kiếm Tử thì Huyền Tinh Bích cũng bị đả thông!
Lại không ngờ vật trong tiểu đình nhìn tuy tốt nhưng lúc thử thu hoạch lại xúc động cấm chế của Tiên Phủ!
Lúc đó phân hồn Kiếm Tử thao túng Kiếm Khôi Lỗi trực tiếp bán Thần Toán Tử, cướp chỗ thuận lợi đào tẩu.
Bỏ Thần Toán Tử bị tính kế mà bị vây trong Ngũ Hành Băng Sơn lại gánh trách nhiệm thay Kiếm Tử.
Cũng may tu vi trận đạo của lão không thấp mà bí cảnh này đã lâu năm không được sửa chữa, cấm chế trong Tiên Phủ đã hư hại gần nửa nên lão mới không lập tức tử vong mà chỉ bị phong ấn.
Thậm chí lão còn có thể đưa một phần pháp lực xuyên qua phong ấn cấm chế mà hình thành một quang ảnh ở bên ngoài.
Rất nhiều chuyện trong này đương nhiên Thần Toán Tử sẽ không kể rõ với Phương Tịch.
"Lão phu vì nhân tộc đến đây tìm trọng bảo, vô tình bị nhốt, sau khi tiểu hữu rời khỏi Hãm Không Đảo, nếu có thể hãy đến Thần Toán Các mật báo, lão phu đã vô cùng cảm kích..."
Thần Toán Tử thấy vẻ mặt đề phòng của Phương Tịch thì khóe miệng giật giật: "Nếu tiểu hữu đồng ý thì lão phu sẽ cho ngươi chỗ tốt..."
Đối với tu sĩ thì thứ gì cũng là giả chỉ có lợi ích của bản thân mới là thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận