Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 295: Ất Mộc Pháp Thân thành

Bởi vì Bạch Phong Chân Nhân trở về nên thế cục ở Bạch Trạch Tiên Thành đã ổn định, rất nhiều tán tu đã chạy đi lại trở về.

Tu tiên giới ba nước vốn chướng khí mù mịt thoáng cái đã chuyển biến tốt đẹp.

Ngay cả Long gia cũng không nhắc đến chuyện cả tộc di chuyển đến Hồ Vạn Đảo nữa, đại sự liên quan đến căn cơ như thế dù tất cả thuận lợi thì cũng khiến nguyên khí của gia tộc trọng thương.

Ngoại lai tu sĩ trong Hồ Vạn Đảo thoáng cái đã giảm đi rất nhiều, tỉ như vị Sùng Như Hổ kia, đã dẫn theo một nhóm người trở lại Bạch Trạch Tiên Thành, căn bản không thèm thâm sơn cùng cốc Hồ Vạn Đảo này.

Lưu Tam Thất thì ngược lại, dường như y đã nghỉ ngơi ở Kim Quy Đảo đến nghiện, nghe nói đã gia hạn khế ước với Nguyễn Tinh Linh, muốn tiếp tục tiềm tu thêm một thời gian nữa.

Dù sao linh khí của Kim Quy Đảo cũng là cấp hai trung phẩm, tương đối thích hợp cho Trúc Cơ trung kỳ tu luyện.

Ba tháng sau.

Long Ngư Đảo.

Bên ngoài phòng bế quan, Phương Tịch đứng chắp tay, thần sắc đạm bạc, quân tử như ngọc, yên tĩnh trí viễn.

Loại sinh cơ bừng bừng khiến người khác không thể không vì vậy mà say mê.

Nếu so sánh ra thì Chung Hồng Ngọc và Hạ Hầu Oánh đã nôn nóng hơn rất nhiều, thỉnh thoảng đi qua đi lại.

"Hồng Tụ tỷ bế quan đã gần trăm ngày, không biết có Trúc Cơ thành công hay không?"

Hạ Hầu Oánh nhìn thạch thất, thần sắc vô cùng phức tạp.

Phân biệt đối xử mà, Ngôn Hồng Tụ lại còn là kẻ đến sau, kết quả nàng này một lòng hướng đạo, mỗi ngày trừ hầu hạ công tử ra chính là khắc khổ tu luyện, lại tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn, mà công tử cũng ban cho linh vật Trúc Cơ, đây là chuyện mà Hạ Hầu Oánh không thể ngờ đến.

Linh vật Trúc Cơ trân quý bực nào?

Một số tiểu gia tộc Luyện Khí vì trợ giúp thiên tài Trúc Cơ, cơ bản đều phải táng gia bại sản.

Ngôn gia có tài đức gì?

Nếu mình tu luyện khắc khổ hơn...

Trong miệng Hạ Hầu Oánh đầy chua chát, cuối cùng lại thầm lắc đầu.

So sáng với nàng thì Chung Hồng Ngọc bình tĩnh hơn nhiều, tu vi của Chung Hồng Ngọc đã đến Luyện Khí tầng chín, tương lai cũng sẽ thử trùng kích bình cảnh Trúc Cơ.

Ngôn Hồng Tụ nói lần này a di bất luận thành công hay là thất bại đều là kinh nghiệm quý báu của nàng.

"Hồng Ngọc..."

Phương Tịch gọi Chung Hồng Ngọc đến bên cạnh: "Bây giờ ngươi cách Luyện Khí viên mãn đã không xa... Hồ Vạn Đảo cằn cỗi, lại không có cơ duyên gì, sát khí cũng bị Hồng Tụ a di của ngươi dùng rồi, sau này ngươi tính thế nào?"

"Không biết..." Chung Hồng Ngọc hơi mờ mịt.

Phương Tịch thấy vậy, chẳng biết sao lại nhớ đến Vi Nhất Tịch.

Nàng này có chút tương tự với Vi Nhất Tịch, đều trưởng thành dưới sự che chở của cánh chim ở nhà, thiếu sự ngăn trở và tôi luyện.

Cho dù sau này lấy được Trúc Cơ Đan thì xác suất thành công cũng sẽ không quá cao.

Đương nhiên như vậy thì cũng không có nguy hiểm gì, thái thái bình bình sống đến khi tọa hóa.

Mạo hiểm cái gì, không cẩn thận sẽ chết...

"Ngươi muốn Trúc Cơ thì chỉ có thể đi Bạch Trạch Tiên Thành va chạm tìm cơ duyên, ta sẽ giúp đỡ cho ngươi một ngàn linh thạch, nhớ phải ký khế ước, sau này phải trả."

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Hơn nữa... Ngươi phải hạ lời thề tâm ma, sau này nhất định phải trở lại Long Ngư Đảo Trúc Cơ!"

Hắn bồi dưỡng Chung Hồng Ngọc tu luyện hoàn toàn là vì nghiên cứu Không Linh Căn.

Nếu bỏ lỡ thời cơ quan sát tốt nhất khi đối phương đột phá đại cảnh giới Trúc Cơ này vậy thì đã triệt để phế.

Về phần vì vậy mà Đạo đồ của Chung Hồng Ngọc sẽ gian nan hơn mấy phần... Có liên quan gì đến Phương Tịch?

Không thể không nói, Phương Tịch đối xử với nàng càn nghiêm khắc hơn mấy phần.

"Vâng..."

Mặc dù không biết vì sao đảo chủ lại phân phó như vậy nhưng Chung Hồng Ngọc cũng không còn lựa chọn khác.

Lui một vạn bước mà nói, gia tộc và phụ mẫu của nàng đều ở Long Ngư Đảo mà.

Huống hồ tu tiên giả mở ra linh tuệ đều tương đối sớm thành thục, nàng cũng biết đảo chủ chỉ muốn nghiên cứu Không Linh Căn chứ không phải muốn gây bất lợi cho nàng.

Đúng lúc này, Phương Tịch chợt quay đầu nhìn về phía thạch thất.

Thiên địa linh khí bị dẫn động hình thành vòng xoáy.

"Thành công?"

Chung Hồng Ngọc đầy mừng rỡ.

"Không... Thất bại rồi!"

Phương Tịch lắc đầu, phóng thần thức ra đã thấy những thiên địa linh khí này ngưng tụ rất miễn cưỡng.

Thần thức của hắn thăm dò vào trong thạch thất, vừa hay nhìn thấy hai tay Ngôn Hồng Tụ kết xuất một pháp ấn kỳ quái, khóe miệng tràn máu tươi.

'Đây là... Thiêu đốt nguyên khí, thậm chí thọ nguyên để đánh cược lần cuối sao?'.

Đáng tiếc, vòng xoáy hội tụ thiên địa linh khí run rẩy một trận, tiếp theo ầm ầm tản ra hóa thành kình phong mãnh liệt đảo qua bốn phía.

Phương Tịch phẩy tay áo một cái đã loại trừ kình phong trong ba trượng quanh bản thân, thân hình chợt lóe đã đến trước phòng bế quan.

"Mở!"

Hắn quát khẽ, cấm chế của thạch thất trong khoảnh khắc đã sụp đổ, cửa đá mở ra.

Phương Tịch bước vào trong, đã thấy Ngôn Hồng Tụ ngã trên bồ đoàn, mặt như giấy vàng.

"Ai..."

Hắn thở dài, đưa tay đỡ giữa lưng của Ngôn Hồng Tụ rồi truyền pháp lực Thanh Mộc Trường Sinh Công vào giúp nàng chữa thương.

"Công tử... Xin lỗi..."

Ngôn Hồng Tụ than vãn, mở mắt ra, mặt hơi xạm đi.

Nàng Trúc Cơ thất bại!

Cô phụ kỳ vọng của gia tộc, Ngôn Trường Không, thậm chí là công tử.

'Xem ra... Đúng là một đạo sát khí gia tăng xác suất Trúc Cơ vẫn thấp.'.

Phương Tịch lại không có dáng vẻ gì là đau lòng, cảm thấy vận khí của Ngôn Hồng Tụ xem như không tệ.

Ít nhất có mình kịp thời cứu trợ, không có vì Trúc Cơ thất bại mà kinh mạch đứt từng khúc chết đi.

Nhưng mà trước đó nàng mạo muỗi thúc giục nguyên khí, thi triển bí pháp, hao tổn thọ nguyên và nguyên khí rất lớn là không miễn được.

Trong thần thức của hắn, cảnh giới của nàng cũng không ngừng lui bước, pháp lực cuồng tiết một mạch, rơi xuống đến Luyện Khí tầng bảy.

Nếu không phải nàng đã từng dùng Cố Nhan Đan thì nói không chừng bây giờ dung mạo đã già hơn rất nhiều.

Hậu quả có thể nói thảm thiết!

'Giằng co đến cuối cùng tranh được kết quả như thế, cũng không biết tâm trạng các nàng thế nào...'.

Phương Tịch rời khỏi phòng bế quan, để Hạ Hầu Oánh dẫn Ngôn Hồng Tụ xuống dưới tiếp tục chữa thương rồi nhìn Chung Hồng Ngọc.

Dù sao tuổi của Chung Hồng Ngọc nhỏ, trong mắc hiện ra sự sợ hãi.

"Hồng Tụ a di của ngươi cũng xem như cầu nhân được nhân, ngươi về sửa soạn rồi mai rời đảo đi..."

Phương Tịch khoát tay: "Hy vọng nàng có thể cấp cho ngươi mấy phần kinh nghiệm, để Đạo đồ sau này của ngươi càng suôn sẻ hơn... Ngươi mới rời đảo cần phải cẩn thận."

"Đa tạ đảo chủ, ta biết."

Chung Hồng Ngọc nghiêm túc thi lễ.

...

Hôm sau, Chung Hồng Ngọc phát hạ tâm ma đại thệ rồi mang theo một ngàn linh thạch và mấy tấm phù lục bảo mạng mà Phương Tịch giúp đỡ, rời khỏi Long Ngư Đảo.

Phương Tịch lại khôi phục sinh hoạt bình thường.

Chỉ là sau khi lâm vào bình cảnh, vô luận hắn tu luyện thế nào cũng vô pháp khiến pháp lực tiến thêm một tơ một hào nào nữa.

Bởi vậy Phương Tịch cũng dứt khoát dừng tu hành, đa phần thời gian mỗi ngày đều bỏ vào Trường Sinh Thuật.

Sau Trường Sinh Thuật thì là nghiên cứu trận pháp và đạo phù lục.

Về phần Thuật Luyện Đan?

Dù có Lưu Tam Thất ở Kim Quy Đảo, thỉnh thoảng có thể mua được linh dược trăm năm trân quý nhưng số lần khai lò của Phương Tịch vẫn rất ít.

Thiếu vật tư đủ để tiêu hao thì đương nhiên tăng lên rất chậm.

Đạo phù lục thì ngược lại, triện văn màu bạc của Ất Mộc Pháp Thân càng ngày càng hoàn chỉnh thì Phương Tịch cảm thấy tạo nghệ phù lục của bản thân cũng không ngừng tinh tiến.

Dù sao hắn vẫn còn truyền thừa phù lục của Trần Bình để tham khảo, vị thiên tài này đã mơ hồ chạm đến bảo cấp ba, còn có thể thường xuyên quan sát Đan Nhã ở Thế Giới Mảnh Vỡ chế phù, hấp thu kinh nghiệm.

Dưới sự kết hợp của đủ loại nhân tố, tạo nghệ phù lục của Phương Tịch tiến như bay, đạt đến cấp hai trung phẩm, đã đuổi kịp tạo nghệ luyện đan của hắn.

Nếu lại bỏ bao công sức nghiên cứu mấy chục năm, cấp hai thượng phẩm cũng không phải hi vọng xa vời.

Tu luyện không ngày tháng.

Phương Tịch vẫn luôn trạch cư Long Ngư Đảo, thỉnh thoảng viết thư liên lạc với mấy đồng đạo.

Trong lúc đó Ngôn Trường Không cũng có gửi thư đến, nói Triển Đồ đã Trúc Cơ thành công.

Linh căn thuộc tính của người này không kém, có một tay kỹ nghệ luyện đan, lại thêm Phương Tịch giúp đỡ và sư phụ, đồng môn cho mượn thiện công, Trúc Cơ thành công cũng không phải chuyện gì bất ngờ.

Phương Tịch nhận được tin tức thì bất quá cũng chỉ cười một cái.

Đảo mắt thời gian lại qua mười năm.

Dưới gốc Yêu Ma Thụ.

"Ất Mộc chú ta..."

Phương Tịch nội thị trước, đã phát giác triện văn màu bạc trong cơ thể đã hoàn thành phần lớn chỉ kém một chút cuối cùng.

Mang theo chút tâm tư không tên, hắn cũng không vì cái trước mắt, mà từng bước tu luyện Trường Sinh Thuật.

Đến hôm nay, một điểm cuối cùng của triện văn màu bạc cũng đã bổ sung đủ.

Ầm ầm!

Ở trong nháy mắt này, thức hải Phương Tịch nổ vang một trận, trong nháy mắt cả người thất thần.

Trong lúc hoảng hốt, dường như hắn đã biến thành một cây cự mộc viễn cổ, mọc rễ, nảy mầm, sinh trưởng trên một mảnh mang hoang đại địa... Kinh lịch tuế nguyệt luân chuyển, bốn mùa nóng lạnh, luân hồi từ cái này đến cái khác... Cuối cùng đã đã trở thành một gốc thần thụ cành lá rậm rạp như Kiến Mộc.

"Trồng cây gần năm mươi năm, bây giờ đã một trăm bốn mươi tuổi... Cuối cùng Ất Mộc Pháp Thân đã thành!"

Phương Tịch mở mắt ra, trong đôi mắt chợt lóe lên quang mang màu xanh sẫm.

Hắn nội thị bản thân, phát hiện những triện văn màu bạc kia chẳng biết từ lúc nào đã di chuyển đến trên xương cốt của mình như xương văn thiên nhiên hình thành, tiếp theo hóa thành từng đạo lưu quanh màu xanh sẫm, tràn ngập khắp cơ thể, lại tự nhiên biến mất.

Hô... Hấp...

Trong mỗi lần Phương Tịch hô hấp cũng có thể cảm nhận được thiên địa linh khí vô cùng hoạt bát, tranh nhau chen lấn tràn vào trong cơ thể của hắn.

Loại tư chất này cao hơn Thanh Mộc Linh Thân trước đó không biết bao nhiêu.

"Ha ha... Ha ha..."

Phương Tịch thoải mái cười to.

Dựa vào Trường Sinh Thuật và Yêu Ma Thụ, cuối cùng hắn đã mang linh căm hạ phẩm của mình tăng lên đến tận cảnh giới tuyệt thế thiên tài!

Hắn nhìn năm ngón tay của mình, ở mỗi đầu ngón tay đều có ánh sáng màu xanh sẫm xuất hiện, thiên biến vạn hóa, tùy tâm như ý.

"Đây là thần thông kèm theo của Ất Mộc Pháp Thân - Ất Mộc Thần Quang sao?"

"Ất Mộc Thần Quang thiên biến vạn hóa, hóa thành thần binh, thần lôi giết địch, cũng có thể làm Cam Lâm trị liệu thương thế, giải bách độc, linh quang có thể bách biến, hóa thành hộ tráo phòng thân, cũng có thể khống chế phi độn, càng có thể tẩm bổ cỏ cây... Tùy tâm sở dục, không gì không như ý?"

"Đáng tiến, Thanh Mộc Trường Sinh Công mà ta tu luyện cũng không có bổ sung pháp thuật nào có đại uy lực... Linh thể tự nhiên, lại tự mang thần thông..."

"Chờ ta tấn thăng cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ cần thi triển thần thông Ất Mộc Thần Quang này, e là cũng có thể xưng một tiếng - vô địch dưới Kết Đan chứ?"

"Không những vậy... Thọ nguyên của ta lại bạo tăng, đã đến chín trăm năm..."

"Thọ nguyên dài như vậy đã sắp đuổi kịp Nguyên Anh Chân Quân... Yêu Ma Thụ hack quá rồi, phối hợp Ất Mộc Pháp Thân, hiệu quả kéo dài tuổi thọ càng kinh người..."

Phương Tịch thở dài thỏa mãn, lại bắt đầu vận chuyển pháp lực.

Thừa cơ hội tốt này, hắn muốn nhất cử đột phá bình cảnh Trúc Cơ hậu kỳ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận