Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 778: Di chuyển (1)

Phương Tịch hành sự luôn không để lọt một giọt nước nào.
Mặc dù những Hóa Thần ở hạ giới này không có quá nhiều hi vọng phi thăng nhưng dù sao cũng có thể phi thăng.
Vạn nhất tin tức quan trọng lộ ra rồi khiến người khác liên tưởng đến Thang thống lĩnh thì sao?
Mặc dù xác suất rất nhỏ nhưng hắn không thể không đề phòng.
Bởi vậy trước khi hắn vận chuyển Thiên Yêu Lục Tiên Sách đã thay đổi chút dung mạo và bảo vật trên người.
Đảm bảo dù đố phương có thượng giới thì cũng không biết được gì.
Bảo vật giống nhau trong thiên hạ cũng rất nhiều, lại đường nói đến bán yêu Hóa Thần ở trước mặt hắn chưa từng nhìn thấy Bích Diễm Giáp.
Huống chi bây giờ Bích Diễm Giáp đã mất khí linh, linh tính tổn hao rất nhiều nên uy năng cũng kém trước đó rất xa.
Ở trong mắt đối phương, Phương Tịch chính là một Hóa Thần yêu tộc thần bí có được thông linh chi bảo phòng ngự cực phẩm.
"Thế nào? Bây giờ có bằng lòng hay không?"
Phương Tịch cười tủm tỉm hỏi.
Hóa Thần Huyết Kiêu không nói một lời nào, tay y chợt kết quyết, từ trên người y có một cung điện bằng xương trắng bay ra.
Cung điện này như dùng vô số xương trắng chồng chất lên mà thành, điện đường ở trung tâm còn dùng rất nhiều đầu lâu chồng lên, mang theo vô tận oán niệm của người chết, không ngờ nó cũng là một món thông linh chi bảo!
Đồng thời còn có phong cách của ma đạo!
Hóa Thần Huyết Kiêu không ngừng lẩm bẩm trong miệng, đầu lâu kia như sống lại, trong hốc mắt bốc lên hai ngọn lửa u ám màu xanh biếc.
Răng rắc! Răng rắc!
Bạch cốt cung điện mở rộng, từng bạch cốt thần ma dữ tợn đi ra.
Cùng lúc đó, trong tay của Hóa Thần Huyết Kiêu hiện ra một tấm cổ phù rách rưới.
Tấm phù lục này cũng không biết đã dùng loại phù chỉ nào luyện chế mà đã rách hơn phân nửa, trên đó còn có từng cổ triện văn vàng óng.
Hóa Thần Huyết Kiêu trân trọng dán tấm phù lục này lên trán, khí tức pháp lực quang thân lập tức không còn chút ba động nào nhưng Phương Tịch chợt cảm thấy lực lượng thần niệm của yêu tu Hóa Thần này chợt tăng vọt lên hơn năm thành!
"Vậy mà là phù lục tăng thần thức sao? Thú vị..."
Khóe miệng của hắn hiện ra sự vui vẻ thì đã thấy Huyết Kiêu ở đối diện hừ lạnh, từ trong mi tâm hiện ra một sợi lông vũ đen nhánh.
Lông vũ này không ngừng biến ảo rồi hóa thành một mũi tên đen.
Mũi tên này hoàn toàn do lực lượng thần niệm tinh thuần tạo thành, bên ngoài hiện từng triện văn kỳ dị, tản ra ba động khó hiểu.
"Đi!"
Toàn thân Huyết Kiêu đỏ thắm như máu rồi chợt phun ra một ngụm tinh huyết.
Mũi tên đen nhánh nhỏ lập tức biến mất, trong chớp mắt sau đó nó lại như xuyên qua hư không mà xuất hiện ở trước mặt Phương Tịch.
Đây chính là thiên phú thần thông của Huyết Kiêu, chuyên công kích thần hồn, dù linh bảo và thông linh chi bảo bình thường cũng khó mà cản được.
Bây giờ y còn thi triển phù lục thần bí để tăng lực lượng thần thức của bản thân lên, một kích này dù tu sĩ Hóa Thần viên mãn cũng không muốn ngăn cản.
Nương theo tiếng gầm thét của mấy bạch cốt thần ma.
Từng cốt trảo trắng hếu và mũi tên đen nhánh nhưng đồng thời bắn đến!
Phương Tịch thấy vậy thì lập tức phun ra một tia yêu khí màu xanh sẫm, Bích Diễm Giáp như bốc cháy mà hiện ra một đoàn hỏa diễm xanh biếc.
Mũi tên đen nhánh chui vào trong đó rồi bất ngờ biến mất!
Hắn duỗi lưng một cái, yêu khí hội tụ ở sau lưng hóa thành một hư ảnh Yêu Thần bốn đầu, tám tay khổng lồ.
Yêu Thần này toàn thân xanh biếc, trên cánh tay mọc đầy lân phiến, thậm chí có cánh tay trực tiếp là móng vuốt của yêu thú, cầm điểu.
Răng rắc!
Vuốt của một con thiên cầm đè xuống, lúc này đã ép một bạch cốt thần ma ở giữa không trung thành mảnh vụn...
Yêu Thần bốn đầu, tám tay gầm lên, tám cánh tay liên tục duỗi ra.
Ầm ầm!
Từng cơn cuồng phong thổi qua, đó là lực lượng hư không vặn vẹo tinh thuần hình thành phong bạo.
Từng bạch cốt thần ma nổ trung giữa trời, thậm chí cuối cùng tám cánh tay còn hóa thành một quyền đập trúng cung điện bạch cốt ở giữa không trung.
Ô!
Cung điện bạch cốt rên rỉ một tiếng, bay ngược về phía sau vạn trượng, từng đầu lâu trên đó lập tức nổ tung, hiển nhiên bản thể món thông linh chi bảo này cũng đã bị tổn thương.
Ầm ầm!
Một đạo lưu quang pháp thuật rơi xuống, lập tức gọt đi một tầng của Thiên Hương Lâu.
Đại chiến phát sinh trên không Yêu Kinh đã khiến rất nhiều bán yêu chú ý.
Chỉ là khí tức pháp lực bành trướng và ba động thiên địa linh lực đã khiến chúng nó biết trận đấu pháp này chính là Yêu Thần!
Dù Yêu Vương cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa mà không dám vượt quá giới hạn.
Trong Thiên Hương Lâu, bảo châu trong tay Hồ phu nhân như gặp phải trọng kích mà xuất hiện một vết nứt.
Lúc sắc mặt của cô ta hoàn toàn thay đổi thì bên tai lại truyền đến tiếng mèo kiêu đầy nghi ngờ.
"Meo?"
Diệu Diệu nhìn Yêu Thần đang đấu pháp với Huyết Kiêu, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ nghi ngờ: "Đây không phải là khách quý hôm nay sao?"
Hồ phu nhân định thần nhìn lại thì toàn thân lập tức chấn động...
Đương nhiên Phương Tịch sẽ không để ý một đám nữ yêu tinh ở bên dưới.
Với kinh nghiệp đấu pháp của hắn thì đương nhiên biết nhìn đối phương như một chiếc thuyền nhỏ trong cơ sóng dữ nhưng thật ra là do mình cố ý khống chế nên vẫn chưa đến mức thuyền hủy người vong, hắn cũng không quan tâm.
Lúc này hắn nhìn Huyết Kiêu ở đối diện lại mỉm cười: "Bây giờ thì sao? Các hạ đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Hóa Thần Huyết Kiêu ở đối diện không nói lời nào.
Y đã biết, luận đấu pháp thì mình còn rất xa mới có thể làm đối thủ của Yêu Thần thần bí này.
"Muốn lông vũ của bản nhân sao, hoang tưởng!"
Hóa Thần Hóa Thần này chợt hét lớn, hai tay kết quyết, trên thân hiện ra một lớp lông vũ hư ảo đỏ như máu.
Vô số lông vũ đỏ như máu bao phủ y lại, sắp hóa thành một đạo huyết sắc trường hồng mà chạy ra khỏi Yêu Kinh!
Đa phần giới này đều là bán yêu, huyết mạch hỗn tạp nên chúng tu luyện công pháp yêu tộc chủ yếu là để kích phát huyết mạch yêu tộc của bản thân.
Đến cấp Hóa Thần thì huyết mạch yêu tộc trong cơ thể vô cùng nồng đậy, đã có thể tiến hành phản tổ thậm chí hóa hình thành thân thể yêu tu tộc thật sự!
Là một con Huyết Kiêu nên tốc độ phi độn của nó ở trong Hóa Thần cũng ở hàng đầu!
Huống chi... Bản mạng lông vũ và tu vi tinh huyết cùng một nhịp thở nếu mất thì chắc chắn sẽ bị trọng thương nguyên khí.
Làm Yêu Thần kiệt ngạo bất tuần nên chắc chắn nó tình nguyện chạy trốn chứ không muốn thỏa hiệp.
Chứ đừng nói chi Phương Tịch cũng không đưa vật trao đổi đồng giá ra mà là cướp đoạt trắng trợn.
Sưu!
Xích hồng quang huy lóe lên, một con Huyết Kiêu đỏ thẫm đã xuất hiện ở cách đó mấy chục dặm.
Nó lại vỗ cánh, đã sắp bay ra khỏi phạm vi của Yêu Kinh.
Tướng mạo của nó rất dữ tợn, lông vũ toàn thân đều đỏ thẫm, trên đầu còn có một sợi lông vũ đỏ thẫm dựng thẳng tắp, quả nhiên là nhất đẳng hung cầm!
Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì khóe miệng hơi cong lên.
Độn tốc kinh người thì thế nào?
So với thần thông hư không thì nó chẳng phải là cái thá gì.
Ong!
Hóa Thần Huyết Kiêu vốn định bay thẳng ra khỏi Yêu Kinh thì phía trước lại chợt phát sinh dị biến.
Trong quang huy bạc trắng, một tòa tháp cao mấy trăm trượng hiện lên, trên tháp còn có phù điêu các loại yêu tộc.
Từng đạo quang mang xám trắng quanh quẩn tháp, còn có vô số Phượng Triện Văn xuất hiện.
Chẳng biết tại sao, vừa thấy tháp này thì thậm chí Hóa Thần Huyết Kiêu còn có cảm giác như gặp phải thiên địch.
Sưu sưu!
Từng sợi xiềng xích bạc trắng xuất hiện, chúng như xuyên qua hư không mà đâm về phía Huyết Kiêu.
Huyết Kiêu vỗ cánh, từng sợi lông vũ đỏ như máu bắn ra như mũi tên, còn bản thân có thì hóa thành một đạo lưu quang, vẽ ra một đường cong đẹp đẽ để chuyển hướng, nó định lách qua.
Đáng tiếc...
Từng mũi tên xuyên qua xiềng xích như xuyên qua không khí.
Xiềng xích bạc trắng như có thể tùy ý chuyển hóa giữa hư và thực, lúc này nó lại xuyên qua hư không lần nữa, Hóa Thần Huyết Kiêu lập tức hét thảm, cả đôi cách đều bị xiềng xích xuyên qua.
Thể phách yêu tộc cấp Hóa Thần của nó ở trước mặt xiềng xích này lại yếu ớt như giấy, căn bản không chịu nổi một kích.
Nếu nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện từng sợi xiềng xích bạc trắng kia rõ ràng là vô số Phượng Triện Văn hợp thành.
Từng đạo quang mang xám trắng chiếu xuống, Huyết Kiêu lập tức thuấn di một cái đã trở lại trước mặt của Phương Tịch.
"Vẫn chưa thương lượng giao dịch xong, sao lại đi chứ?"
Phương Tịch nâng Tỏa Yêu Tháp trong tay rồi mỉm cười nói.
Món thông linh chi bảo cấp năm này ở trong tay hắn phát huy uy nặng thật sự đã vượt xa trước kia.
Đây đương nhiên là vì tạo nghệ trên hư không nhất đạo của hắn đã vô cùng cao rồi.
Mấy chục năm qua hắn không ngừng lĩnh hội Chư Thiên Bảo Giám, dù là kẻ ngu ngốc cũng có thể nhập môn đạo hư không.
"Cộng thêm tính mạng của ngươi để đổi lấy bản mạng lông vũ của ngươi, ngươi cảm thấy giao dịch này thế nào?"
Phương Tịch cười tủm tỉm hỏi.
Hóa Thần Huyết Kiêu giãy giụa một phen, rốt cuộc rên rỉ, sợi lông vũ đỏ thẫm trên đỉnh đầu bồng bềnh hạ xuống.
"Tốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ha ha..."
Phương Tịch kết pháp quyết, một cái trảo cầm điểu xuất hiện, bắt lấy lông vũ của Huyết Kiêu.
Sau khi thưởng thức một phen thì hắn đã bỏ vào trong một cái hộp ngọc rồi dán phù lục lên.
"Đa tạ đã tặng bảo..."
Phương Tịch liếc qua một chỗ nào đó trong hư không, thân hình lập tức hóa thành một đạo lưu quang màu xanh sẫm, gạt từng đám mây ở trong trận pháp ra, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Con Hóa Thần Huyết Kiêu kia không còn bị trói buộc nữa, lập tức lượn một vòng rồi hóa thành hình người, sau đó lại quát với chỗ Phương Tịch vừa nhìn lúc nãy: "Tuyền Cơ Yêu, ngươi đến rồi sao lại không giúp ta?"
Chỗ hư không đó chợt lóe lên quang hoa, vô số trận văn xuất hiện, một quý phụ nhân ung dung lộng lẫy hiện ra.
Trên mặt cô ta hiện lên một tia kinh sợ rồi chợt cười khổ: "Tên bán yêu kia đã phát hiện thiếp thân từ lâu, mà thực lực còn rất kinh người, e là dù chúng ta liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn..."
Nghĩ đến pháp lực, thần thông và bảo vật của đối phương thì cô ta vẫn nghĩ lại còn rùng mình.
Mặc dù tính tình của Huyết Kiêu không tốt nhưng ở trong mấy Yêu Thần cũng xem như thần thông kinh người, mà còn bị bắt dễ dàng như vậy.
"Dù như vậy nhưng ngươi nắm giữ đại trận của Yêu Kinh... Nếu vận dùng lực lượng của trận pháp... Thì cũng chưa chắc chúng ta sẽ thua!" Huyết Kiêu bất mãn.
"E là cũng không thể dùng được... Lúc tên bán yêu đó đi đã lộ ra độn pháp, qua thật xem trận pháp như không khí, e rằng hắn cũng là một Tông sư trận đạo..."
Tuyền Cơ Yêu yếu ớt thở dài.
Huyết Kiêu nghĩ đến mình đã mất lông lũ, ít nhất mấy trăm năm khổ tu đã không còn thì trong lòng rỉ máu.
Hết lần này tới lần khác bây giờ nó lại không nghĩ ra được cách nào, nó không khỏi ngẩng đầu lên rồi phát ra tiếng kêu xé rách mây.
Lệ! ! !
Vô số bán yêu cấp thấp ở trong Yêu Kinh run cầm cập, còn có bán yêu trực tiếp sợ quá mà ngất đi...
Tuyền Cơ Yêu nhìn phương hướng Phương Tịch đi, trong mắt liên tục lóe lên dị sắc: "Lai lịch của tên bán yêu này hơi kỳ lạ... Chúng ta đã tu luyện hơn ngàn năm những vẫn chưa từng nghe tiếng của tên bán yêu này, e rằng hắn là người hàng giới..."
Hay nói cách khác, dù sau này Huyết Kiêu muốn tìm người để báo thù thì cũng chưa chắc tìm được!
Chẳng trách chi đối phương lại uất ức như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận