Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1206: Chuyển Thế (3)

Nương theo ca quyết, một bóng người từ trong vách núi cheo leo mà tới.
Người mặc thanh sam, giống như một mảnh mây xanh, từ trên vách đá bóng loáng không ngừng đi xuống, khinh công cao tới trình độ kinh thế hãi tục.
Hoa Man Phong cực kỳ kiêng kỵ, chỉ thấy mây xanh lượn lờ rơi xuống ở trước người, hiện ra một thiếu niên mặc áo xanh.
Đối phương đại khái mười bốn, mười lăm tuổi, quần áo khéo léo, bên hông treo một thanh cổ kiếm, khuôn mặt tuấn tú, khóe miệng treo nụ cười, càng ngày càng tôn lên vẻ tiêu sái bất kham.
- Kỳ tùng cổ kiếm, thiếu niên áo xanh... Ngươi... Ngươi là Thục Trung Nhất Kiếm Phương Tịch?
Hoa Man Phong tựa hồ nghĩ đến cái gì, mặt lộ vẻ kiêng dè.
- Ban ngày ban mặt, càn khôn sáng sủa...
Phương Tịch cười ha ha, cổ kiếm bên hông xuất hiện ở trong tay phải, trường kiếm ra khỏi vỏ, tiếng như long ngâm:
- Được rồi...
Đối với dâm tặc như ngươi còn muốn nói giang hồ đạo nghĩa làm gì? Ăn ta một kiếm!
Hắn đâm ra một kiếm, kiếm quang như thủy ngân cuồn cuộn, tuy kiếm pháp thường thường không có gì lạ, nhưng ở trong tay Phương Tịch, lại tựa hồ mang theo uy lực cực lớn, có hiệu quả hóa mục nát thành thần kỳ.
Kiếm khí phong tỏa bốn phương tám hướng, khiến Hoa Man Phong sinh ra ý nghĩ muốn tránh cũng không được.
Dâm tặc này cũng là nhân tài, ứng biến cực nhanh, lúc này tay cầm Tân Hồng Vân ném về phía trước, chủ động đưa đến trước mũi kiếm.
Tiếp theo, trong tay người này hiện ra một thanh dao găm dài khoảng nửa thước, lưỡi dao đen nhánh, không có một chút phản quang, nhưng có thể tước kim đoạn ngọc, chính là một trong ba đại bảo vật để Hoa Man Phong hoành hành giang hồ.
Hắn tính rất rõ ràng, nếu Thục Trung Nhất Kiếm biến chiêu, kiếm lộ tất nhiên bị hạn chế, đối đầu dao găm chém sắt như chém bùn ở trong tay mình, kết cục sẽ là thân kiếm gãy lìa.
Thục Trung Nhất Kiếm này là hiệp khách trẻ tuổi mấy năm gần đây thanh danh vang dội đất Thục, tất cả công phu đều ở trên một thanh cổ kiếm, nếu phá hủy kiếm này, mình sẽ chiếm ưu thế!
Người này không hổ là người từng trải, hơi suy nghĩ liền có rất nhiều độc kế.
Nhưng sau một khắc.
Kiếm của Phương Tịch đâm thẳng, cổ kiếm trong tay giống như thanh quang, xuyên qua lồng ngực Tân Hồng Vân!
Phốc!
Máu tươi tung toé, kiếm này xuyên qua nữ tử, mũi kiếm mang máu, lại nổi lên ba tấc thanh mang, đâm vào trong tim Hoa Man Phong còn đang kinh ngạc.
Khuôn mặt Hoa Man Phong hiện lên vẻ tựa như khóc tựa như cười, nhìn nhuyễn giáp tổn hại trên lồng ngực:
- Lại là kiếm mang... Có thể tuyệt kỹ giang hồ thấy vậy, lão tử chết cũng không tiếc... Chỉ là... võ công ngươi cao tuyệt như vậy, cần gì...
Hắn nhìn thiếu nữ bị xuyên qua thân thể, mặt hiện ra vẻ không hiểu.
- Ngươi không cần biết.
Phốc!
Phương Tịch rút cổ kiếm về, lấy ra một cái khăn tay trắng nõn, lau chùi máu tươi trên mũi kiếm.
Hoa Man Phong bi thảm nở nụ cười, nhất thời tuyệt khí.
Mà con ngươi Tân Hồng Vân trừng lớn, ngơ ngác nhìn lồng ngực mình, tựa hồ còn chưa từ trong kinh biến phục hồi tinh thần lại.
Sau đó nàng cảm giác toàn thân không còn chút sức lực nào, mềm mại vẫn lạc...
Phương Tịch thu kiếm vào vỏ, cảm thụ chân khí trong cơ thể hầu như không có chút tiêu hao, chắp tay nhìn tuyệt bích, không khỏi thở dài:
- Lúc trước ta không có lựa chọn khác, nhưng đời này kiếp này, ta muốn làm người tốt...
Nhìn hẻm núi mây tụ mây tan, thần sắc hắn hơi ngẩn ra, rất nhiều hồi ức ở sau khi hàng lâm thế giới này chậm rải hiện lên trong nội tâm...
Ba năm trước.
Chân Linh hư huyễn của Phương Tịch hàng lâm, bám thân ở trên người một đứa bé ăn xin đói xỉu trước Thượng Dung phủ của đất Thục.
Tia Chân Linh hư huyễn này không có mang theo bao nhiêu tiên lực, pháp tắc của đại thiên thế giới này lại không giống Chân Tiên giới, tựa hồ không có khái niệm linh căn.
Tuy lấy tầm mắt và kiến thức của Phương Tịch bây giờ, cũng không phải không thể mượn giả tu thật, lần nữa tiến vào Luyện Khí kỳ, trở thành tu sĩ.
Nhưng đi tới đại thiên thế giới này, vì để tránh cho quá mức kích thích Thiên Đạo, hắn quyết định tạm thời ngủ đông, trước tiên xem mình là một thổ dân, âm thầm tìm tòi đạo pháp siêu phàm của thế giới này.
Từ ngày đó bắt đầu, trong Thượng Dung phủ, một tiểu khất cái tên Phương Tịch quật khởi.
Hắn đầu tiên là mang theo một đám bằng hữu, đánh ngã mấy lão ăn mày chuyên bóc lột, thậm chí làm tàn mấy đứa bé để đi xin tiền thay mình, sau đó lại chiếm mấy con phố, trở thành bá chủ trong ăn mày của Thượng Dung phủ!
Đương nhiên, bá chủ trong ăn mày, như trước vẫn là ăn mày!
Bởi vậy Phương Tịch lấy ra vàng bạc cướp đoạt được, bái vào một võ quán, học được kiếm thuật... Lưu Vân Thập Tam Kiếm, còn có một môn công pháp thổ nạp bình thường.
Mặc dù thân thể này tư chất bình thường, nhưng sau khi Chân Linh nhập trú, ngộ tính thiên phú thành tư chất cao cấp nhất!
Võ công gì đó, vừa nhìn liền biết, một học liền tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận