Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 627: Quy Tức

"Tốt, hàng ra rồi!"

Phương Tịch đừng từ xa dùng thần thức quan chiến hoan hô trong lòng.

Cơ hội hiếm có, hắn lập tức xuất thủ.

Một lớp giáp đỏ tươi và xanh thẫm xuất hiện trên người hắn, cả người hắn hóa thành một đạo thanh sắc trường hồng, xông vào chiến trường.

"Thu!"

Một cái hồ lô bích ngọc bay ra, miệng hồ lô mở rộng thu lấy đoàn tinh huyết của Huyền Quy.

Phương Tịch thu hồ lô lại, hắn cũng cảm thấy quá dễ rồi.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, có tên tu sĩ Nguyên Anh nào lại dám không sợ chết mà đâm đầu vào trong chiến trường đấu pháp của hai Hóa Thần chứ?

"Hừ!"

Băng Huyền Tử hừ lạnh, băng phiến trường kiếm trong tay lão chém một kiếm.

Một tia bạch tuyến lướt qua thân thể Phương Tịch.

Phốc!

Một khắc sau, thân ảnh của hắn vỡ vụn như ảo ảnh trong mơ.

Thanh sắc quang huy chợt lóe trên một đóa tuyết liên ở xa, thân ảnh Phương Tịch xuất hiện, sau đó hắn hóa thành một đạo huyết quang cuồng thiểm, nhanh chóng biến mất ở chân trời.

"Thế Kiếp Pháp của ma đạo? Mộc Độn Thuật? Huyết Độn Thuật?"

"Còn có thần thức này... Thú vị!"

Băng Huyền Tử đánh giá một câu nhàn nhạt rồi mở tay áo ra, một con Phượng Hoàng điêu khắc từ băng tinh cỡ nắm đấm hiện ra, ngón tay của lão hiện ra một giọt tinh huyết, lão đánh vào đôi mắt của băng tinh Phượng Hoàng.

Thu thu!

Hai mắt của băng tinh Phượng Hoàng đỏ tươi nó chợt giang rộng hai canh, hót vang.

Ba động pháp lực của nó không nhưng theo thân hình tăng lên, rất nhanh đã đến cấp độ Nguyên Anh đỉnh phong.

Tiếp theo nó vỗ cánh, hóa thành một đạo lưu quang, đuổi theo hướng Phương Tịch chạy đi.

"Lão ô quy, chúng ta đánh tiếp."

Sau khi Băng Huyền Tử làm xong những chuyện này thì lão không để ý Phương Tịch nữa.

Rất rõ ràng, lão vẫn cho rằng địch nhân lớn nhất trước mắt vẫn là con Huyền Quy cấp năm này!

'Mẹ nó... Không phải ta chỉ qua đường nhặt mấy giọt máu, vẫn chưa phải của người, sao lại đuổi tận cùng không buông như vậy chứ?'.

Sau khi bay một mạch mấy chục vạn dặm, phát hiện con băng tinh Phượng Hoàng kia vẫn đuổi theo ở phía sau, thậm chí khi nó vỗ cánh còn có vô số hàn phong xen lẫn hạt băng và sương trắng cuốn đến khiến Phương Tịch rất khó chịu.

Bởi vì với độc tốc của hắn hình như thật sự rất khó cắt đuôi con băng tinh Phượng Hoàng này.

"Khôi lỗi hay là băng linh... Dù sao cũng chắc chắn không phải huyết mạch yêu thú."

Hắn đừng độn quang lại, Ngũ Hành Hoàn quay tít, đã mặc lên Thiên Phượng Giao Long Giáp một tầng ngũ thải quang giáp bên ngoài.

Quang hoa Thanh Hòa Kiếm trong vắt, hắn nắm chặt rồi chém về phía sau lưng một kiếm!

Hưu!

Một đạo thanh sắc kiếm khí dài mấy trăm trượng như một sơn mạch xanh biếc chợt như trụ chống trời sụp đổ mà rơi xuống băng tinh Phượng Hoàng.

"Thu!"

Băng tinh Phượng Hoàng phát ra tiếng hót trong trẻo cao vút, nó chợt vỗ cánh!

Từng đạo băng nhận xuất hiện, chợt dung hòa với thanh sắc kiếm quang tồi khô lạp hủ kia, cuối cùng đều hóa thành khói xanh tiêu tán...

"Nhanh!"

Phương Tịch tay kết kiếm quyết, Thanh Hòa Kiếm chợt nổ tung hóa thành Thanh Hòa Châm vô ảnh vô hình cấp phi mễ, trải rộng toàn bộ hư không.

Một khắc sau, tình huống khiến hắn kinh ngạc phát sinh.

Vô số Thanh Hòa Châm phi mễ kia vừa mới đến gần băng tinh Phượng Hoàng lại bắt đầu đông lại...

Đây cũng không phải phong tỏa hư không mà dường như chúng bị một loại nhiệt độ vô cùng giá lạnh trực tiếp đông kết!

"Hóa ra là băng phách chi linh!"

Trong nháy mắt Phương Tịch bừng tỉnh đại ngộ.

Cái gọi là băng phách chi linh chính là sinh linh tự nhiên ở nơi cực hàn, trải qua trăm ngàn vạn năm thai nghén mới có thể đản sinh.

Bởi vì trời sinh nó thân cận đại đạo nên lĩnh ngộ lực lượng hàn băng hơn xa tu sĩ nhân loại bình thường, hơn nữa nó còn có được rất nhiều thiên phú thần thông mà ngay cả yêu tộc cũng phải ghen tị.

'Thảo nào lại được lão tổ Hóa Thần nhìn trúng thu làm bản mạng linh thú!'.

Phương Tịch thở dài trong lòng.

Băng phách chi linh cấu tạo kỳ dị như vậy chính là thân thể do linh lực hàn băng thuần túy hóa thành nên đương nhiên nó không sợ Thanh Hòa Châm cấp phi mễ.

Hắn vẫy tay, Thanh Hòa Kiếm xuất hiện trong tay, pháp lực Nguyên Anh hậu kỳ quán chú vào trong Thanh Hòa Kiếm rồi chém ra một kiếm.

Cùng lúc đó, hai con khôi lỗi ma tộc Nguyên Anh hậu kỳ xuất hiện, một con phun ra lôi điện đen nhánh, con còn lại phun ra ma hỏa, mãnh liệt bay đến băng tinh Phượng Hoàng.

Ở phía sau của băng tinh Phượng Hoàng xuất hiện một con Liệt Hải Thú, nó gầm lên, dưới bốn vó nhấc lên sóng lớn vạn trượng, bao phủ đến băng tinh Phượng Hoàng.

Chi chi!

Từ trong miệng băng tinh Phượng Hoàng phun ra mấy tia bạch tuyến cực kỳ nhỏ.

Đầu tiên là vạn trượng đại hải, bị bạch tuyến này đông kết, trong nháy mắt đóng thành băng xuyên.

Đoàn ma hỏa kia cũng như bị trọng thương, nhiệt độ chợt hạ xuống.

Hai tia bạch tuyến còn lại giằng co với lôi điện và kiếm khí, vậy mà cũng không phân cao thấp.

Sưu!

Đúng lúc này, bên cạnh băng tinh Phượng Hoàng chợt hiện lên một bóng người, Thần Anh Kiếm trong tay phát ra tiếng kiếm minh như hài nhi khống, ma sát khí tỏa ra bốn phía.

"Trảm!"

Ngoại Đạo Nguyên Anh chém ra một kiếm, Thần Anh Kiếm biến lớn trực tiếp lướt qua đầu của băng tinh Phượng Hoàng, vô số hồng sắc tế tuyết xuyên qua thân thể hàn băng của nó.

Ào ào ào!

Thi thể không đầu của băng tinh Phương Hoàng chợt sựng lại, sau đó hóa thành vô số khối băng vụn rơi xuống.

Chỉ có một khối tinh thạch xanh thẫm ở giữa, xem như còn sót lại.

Ngoại Đạo Nguyên Anh đưa tay chụp lấy thì cảm thấy nó cũng không lạnh buốt mà chạm tay lại sinh ấm, cũng không biết có phải là vật cực tất phản hay không?

"Ta đi đây!"

Ngân quang chợt lóe, Ngoại Đạo Nguyên Anh mang theo Băng Phách Chi Tâm trở lại Cửu Châu giới.

Dù sao cũng là vật của Hóa Thần, không chừng trên đó còn có năng lực định vị.

Bởi vậy Phương Tịch dứt khoát đưa cho đệ nhị Nguyên Anh mang nó đến Cửu Châu giới, nếu Băng Huyền Tử kia thần thông quảng đại thì đến Cửu Châu giới đòi lại đi.

"Không phải chỉ là mấy giọt máu rùa thôi sao? Cần gì làm vậy chứ?"

Phương Tịch lắc đầu thở dài rồi nhanh chóng quét dọn chiến trường, tẩy đi dấu viết của mình, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, biến mất ở chân trời.

Mà trong lúc này, hướng Đại Tuyết Sơn.

Tia thiên lôi thứ chín đánh xuống!

Ầm ầm!

Cả ngọn Đại Tuyết Sơn cũng thấp đi một đoạn.

Nhưng trong lúc này lại có một tiếng cười suy yêu nhưng đầy sảng khoái vang vọng trong Băng Thần Cung.

Cuối cùng vị Băng Thần Cung Chủ kia đã chống được chín tia lôi đình, trở thành một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ!

Vạn Băng Thành.

Phương Tịch đổi hình dạng khác vào trong thành này.

Đối với bí thuật che giấu của bản thân thì hắn vẫn rất tự tin.

Huống chi còn có bí thuật Thất Tình Ly Thương Phổ, có thể đảm bảo vị Hóa Thần kia cũng không hạ tiêu ký như Oán Hồn Dẫn trên người hắn.

Vạn Băng Thành bây giờ có chút đổ nát, dường như trong đêm trước nó cũng bị tác động không ít.

Nhưng rất nhiều tu sĩ đều vô cùng hưng phấn, đàm luận thiên tượng Hóa Thần đêm qua.

Đối với bọn họ thì đây có thể là thịnh sự cả một đời cũng khó gặp, đủ để làm vốn để sau này khoác lác.

Phương Tịch cũng lười nghe những chuyện này mà đến trung tâm thành, tìm một vị quản sự của đại hội đấu giá hỏi thăm chuyện đấu giá.

Sau đó đã nhận được một tin tức khiến hắn kinh ngạc: "Cái gì... Hội đấu giá ngừng lại? Vậy không biết khi nào mới mở ra?"

Quản sự này mặc một bộ bạch bào, có lẽ cũng là đệ tử của Băng Thần Cung, mặc dù y chỉ có tu vi Trúc Cơ nhưng đối mặt với một đại cao thủ Kết Đan như Phương Tịch lại lẫm liệt không sợ: "Đệ tử Đại Tuyết Sơn ta tử thương nghiêm trọng mà những tán tu như các ngươi chỉ muốn hội đấu giá..."

Đụng phải tên mũi xám này nên Phương Tịch chỉ đành quay đầu bỏ đi, thầm oán tên quản sự tám thành có người thân chết ở đêm qua này.

Nhưng mà hắn cũng không bỏ qua cho đối phương, trước khi đi hắn âm thầm để Khí Vận Cổ dạo một vòng, tiếp theo người này chắc chắn sẽ xui đến đổ máu.

"Thật sự xui xẻo... Đại hội đấu giá sáu mươi năm một lần đó, cũng không biết phải trì hoãn bao lâu..."

"Nhưng mà biết có một con quy yêu Hóa Thần quanh quẩn xung quanh thì những tông môn Nguyên Anh kia còn dám đến giao dịch sao? Hơn nữa đêm qua tổn thất nặng nề cũng là chuyện bất đắc dĩ."

Phương Tịch có thể khẳng định, tối qua cuối cùng con Huyền Quy cấp năm kia vẫn chạy thoát.

Nếu không thì Băng Thần Cung đã tuyên dương trắng trợn từ lâu.

'Lực phòng ngự của Huyền Quy cấp năm thật sự không phải bàn...'.

Hắn đang thầm cảm khái trong lòng thì trước mắt chợt lóe bóng người.

Một lão đầu lưng còng mặc hắc y cản đường hắn lại: "Vị tu sĩ Kết Đan này, chúng ta nói chuyện chút đi? Tiểu lão nhân có chuyện tốt muốn hiến cho các hạ."

Hình dáng của lão xấu xí, tu vi dường như chỉ ở cấp độ Luyện Khí, tóc nửa bạc nửa đen, dùng một cây ô mộc trâm cắm vào, chính là một tiểu lão đầu rất bình thường.

Chẳng biết tại sao mà lông tơ sau lưng của Phương Tịch lại dựng đứng.

Hắn nhìn tiểu lão nhân này thật sâu một chút rồi chợt cười lên: "Tốt!"

Hai người tùy ý tìm một quán trà rồi vào phòng bao.

Phương Tịch khoát tay, một đạo ngũ thải cảm chế đã phong cấm phòng bao lại.

Ngay sau đó hắn vô cùng ngưng trọng mà sơ mi tâm.

Một đạo thần niệm hóa thành sợi tơ óng ánh lướt về phía lão giả lưng còng.

Lão giả nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt lại hơi sáng lên: "Thần Niệm Hóa Tinh, không tệ, tu luyện thần thức rất tốt, ngươi thật sự là người mà lão phu muốn tìm!"

Lão duỗi một ngón tay ra, trên đó cũng có một đạo thần thức.

Hai sợi Thần Niệm Chi Tinh ở giữa không trung nhanh chóng gặp nhau, sau đó lại trực tiếp tan đi...

Phương Tịch rên lên đau đớn, trong thần thức giao phong xem như hắn đã ăn thiệt thòi nhỏ: "Người là Huyền Quy cấp năm kia! Ngươi còn dám xuất hiện ở Vạn Băng Thành? Không sợ bị Băng Thần Cung phát hiện sao?"

"Hắc hắc, lão phu vẫn có mấy phần tự tin vào Quy Tức Thuật của bản thân, thậm chí còn từng chui vào Băng Thần Cung, không phải Huyền Băng Tử kia cũng không phát hiện sao?"

Lão giả lưng còng chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.

Phương Tịch cũng không khỏi trầm mặc, bí pháp thu liễm khí tức của tên yêu tu này thật sự rất đáng sợ, dù trong thần thức của hắn bây giờ thì lão vần là một tu sĩ Luyện Khí, không có chút sơ hở nào.

"Vì sao ngươi lại tìm ta? Làm sao tìm được ta?"

Phương Tịch cũng không rầu rĩ quá nhiều mà hỏi ra hai vấn đề mình quan tâm nhất.

"Lúc đại chiến hôm qua lão phu cảm ứng được thần niệm của đạo hữu, cảm thấy đạo hữu chính là người mà lão phu muốn tìm... Về phần làm sao tìm được đạo hữu, biển người mênh mông đúng là rất khó nhưng đạo hữu lại giữ máu của lão phu, đây chính là duyên phận đó!"

Lão giả lưng còng cười ha hả nói: "Tộc nhân bản tộc đều có thiên phú Bất Diệt Chi Thể, thiên phú của lão phu tốt hơn một chút chút, sắp phát triển đến thần thông Ngàn Vạn Hóa Thân kia, mặc dù bây giờ vẫn chưa làm được nhỏ máu trùng sinh nhưng để lại chút ý chí tinh thần trong máu, mơ hồ cảm ứng phương hướng thì vẫn làm được. Liên hệ như vậy dù các loại pháp khí không gian như túi trữ vật cũng không thể ngăn cách được."

"Quả nhiên là phần máu rùa kia."

Phương Tịch thở dài, nếu biết trước thì hắn sẽ ném nó đến Cửu Châu giới rồi.

"Về phần vì sao tìm đạo hữu? Đây không phải là đạo hữu tự đưa đến cửa sao? Lão phu đang cần gấp một người có thần thức cường đại để bài trừ cấm chế... Còn xin đạo hữu hiệp trợ lão phu, Huyền Quy Nhất Tộc ta tất có hậu báo!"

Lão giả lưng còng chợt nghiêm túc thi lễ, thần thái vô cùng thành khẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận