Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 361: Mười năm

Dưỡng Nguyên Động.

"Ô hô thương thay... Lục lão tổ hồn về thái hư, bỏ tông môn mà đi... Phàm đệ tử tông ta, đều vô cùng đau đớn..."

Phương Tịch nhìn tông chủ Úy Hiên ở phía trước thao thao bất tuyệt, cảm xúc trong lòng hắn cũng rất phức tạp.

'Mặc dù đã đoán trước... Nhưng vì sao lòng ta không chút gợn sóng, thậm chí còn muốn cười nữa chứ?'.

'Nghiêm khắc mà nói, Kim Đan ba nước, ta đã đưa tiễn ba người rồi... Khương lão quỷ, Bạch Phong Chân Nhân, bây giờ lại là Lục Thanh lão tổ... À, phế vật ngoại đan của Di Lăng Cốc kia không tính là Kim Đan... Vẫn chỉ là tiểu bảo bảo Trúc Cơ.'.

'Sống đủ lâu thì kiến thức sẽ nhiều, thời đại Kim Đan lão tổ đời trước đã kết thúc rồi...'.

'Lục Thanh vừa chết, Thanh Mộc Tông này sẽ không có ai có khả năng cản được ta...'.

Nội tâm của hắn nhạo báng rất phong phú nhưng ngoài mặt thì vẫn đâu ra đấy, theo đánh Trúc Cơ Trịnh Thiết hoàn thành lễ nghi mai táng, đưa tiễn Lục Thanh đến cùng.

Cuối cùng, Úy Hiên đóng nắp hòm, kết luận: "Lục lão tổ trấn thủ tông môn, nhiều lần lập chiến công, tiêu diệt đại địch cho Thanh Mộc Tông ta... Cuối cùng, một năm trước đã vì Thanh Mộc Tông ta ký kết hiệp nghị hòa bình với Di Lăng Cốc, ép Nhan lão quỷ lập lời thể sinh thời không còn xâm lấn Thanh Mộc Tông!"

Người nào có tu vi Trúc Cơ viên mãn, lời nói truyền ra rất xa.

"Cái gì?"

"Đã ký khế ước ngừng chiến sao?"

"Quá tốt rồi!"

Phương Tịch chợt cảm thấy, sĩ khí vốn dĩ bị chuyện Lục lão tổ tọa hóa mà sa sút trong nháy mắt đã chấn chỉnh lại!

'Thanh Mộc Tông này... Vậy mà giấu ta... Được rồi, ai bảo ta là kẻ ngoại lai chứ?'.

'Lúc này thả ra tin tức này để thông cáo toàn tông và Mộc Quốc chắc là muốn ổn định lòng người chứ gì?'.

'Xem ra... Quả nhiên ta không phải nhân vật chính mà... Nhân vật chính trong những tiểu thuyết kia tự mang hào quang tai nạn, đi chỗ nào thì chỗ đó sẽ xảy ra chuyện, không phải gặp họa thì chính là bộc phát chiến loạn... Tục xưng đi đâu chết đó...'.

'Thế nhưng đến phiên ta, ta đến Thanh Mộc Tông thì mang đến hòa bình cho Thanh Mộc Tông là sao?'.

Phương Tịch thầm cảm khái, trên mặt vẫn giả vờ vừa sợ hãi vừa vui mừng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt cổ vũ và khẳng định của Trịnh Thiết.

Tu tiên giả không nặng lễ nghi phiền phức, sau khi các Trúc Cơ tế bái linh vị Lục lão tổ xong thì mạnh ai nấy đi.

Lúc này, một tia ô quang chợt đến gần, tu sĩ trong đó lại là Thiết Cửu.

"Tào đạo hữu... Tiến triển công pháp của ngươi sao rồi?"

Thiết Cửu cố gắng nặn ra nụ cười, đáng tiếc ngay cả vết đao trên mặt cũng cứng nhắc.

"Có động phủ linh mạch cấp ba trợ lực cũng không tệ..."

Phương Tịch cười bắt chuyện với Thiết Cửu.

Sau đó Thiết Cửu rời khỏi, Phương Tịch nhìn bóng lưng của y, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó: "Có lẽ người này cũng cảm nhận được bất thường, bị hiện thực đánh đập nên đến tìm đồng minh..."

Hắn cũng không quái lạ chuyện thượng tầng của tông môn phân biệt đối xử, dù sao cũng là chuyện không quang trọng.

Là người làm công ăn cơm, chỉ cần cấp đủ động phủ, linh mạch còn những chuyện còn lại cũng không cần quan tâm.

Nghĩ như vậy, Phương Tịch trở lại động phủ của Trịnh Thiết để nghe ngóng tin tức.

Dù sao đã phát sinh đại sự như vậy mà vẫn tiếp tục bế quan thì rất không bình thường.

"Hiền chất... Chuyện này ta cũng mới biết được."

Trịnh Thiết về sau, thấy Phương Tịch thì thở dài.

"Bất kể thế nào, chuyện này cũng là chuyện tốt... Ta còn sợ sau khi Thanh lão tổ tọa hóa thì Di Lăng Cốc sẽ đánh đến cửa."

Phương Tịch lộ ra vẻ may mắn: "Đến lúc đó sinh linh đồ thán, nếu ta vẫn là tán tu thì sẽ chết càng nhanh hơn..."

"Tầm nhìn của hiền chất cũng rất xa..." Trịnh Thiết gật đầu, khích lệ: "Ngươi gia nhập bản tông ở lúc bấp bênh, đủ thấy trung thành sẽ hoàn toàn khác với kẻ đến sau, chưởng môn cũng có phân phó, đãi ngộ của hiền chất sẽ chiếu theo Trúc Cơ hạch tâm của tông môn, tuyệt đối đối xử như nhau!"

"Đa tạ Trịnh thúc..."

Phương Tịch lập tức cảm tạ, lại hỏi một số tin tức khác, tỉ như Huyền Thiên Tông.

"Ngươi đoán không sai, Huyền Thiên Tông cũng ký kết minh ước, bây giờ xem như tu tiên giới ba nước hoàn toàn hòa bình..."

Trịnh Thiết rất cảm khái.

Dù sao loại chuyện như đại chiến tu tiên giới này, y cũng không muốn đụng phải.

"Thanh lão tổ công đức vô lượng... Nhớ lại lúc trước cùng Thiết Cửu tiếp kiến lão tổ, âm dung tiếu mạo của lão tổ còn đây mà bây giờ lại..."

Phương Tịch thở dài, nhưng trong lòng thì lầm bầm:

'Tu tiên giới ba nước khôi phục yên bình... Nếu ta còn ở lại Hồ Vạn Đảo thì sẽ rất chướng mắt...'.

'Chờ một chút... Vốn dĩ ta đã chạy rồi? Vậy thì không có chuyện gì...'.

"Ai, Thanh lão tổ thăng tiên... Dù không có ngoại địch nhưng tương lai của Thanh Mộc Tông cũng sẽ không yên bình..."

Trịnh Thiết lo lắng.

Bây giờ dù Thanh Mộc Tông có linh mạch cấp ba, trận pháp, tu sĩ Trúc Cơ bất luận thực lực hay là số lượng đều là đệ nhất của Mộc Quốc nhưng y lại không chó chút cảm giác an tâm nào.

Không có tu sĩ Kết Đan thì không có lực lượng!

Dù trước khi Lục Thanh lão tổ đi đã an bài tốt tất cả nhưng càng là kế hoạch và an bài tinh vi thì càng dễ xuất hiện sơ hở, sau đó dẫn đến mắt xích sụp đổ!

Y nhìn Phương Tịch, dặn dò: "Tông môn cho thời gian Trúc Cơ mới vào chỉ còn bảy năm, bảy năm sau, con đường Thứ Vụ Điện Tiền lão đạo kia hiền chất phai đi rồi... Tu sĩ chúng ta dù xem trọng trường sinh tiêu dao, thời điểm thiết yếu cugx không được ít thủ đoạn hộ đạo, thủ đoạn pháp thuật Trúc Cơ kỳ và linh khí cũng không thể hạ xuống..."

"Thúc thúc yên tâm, ta biết rồi."

Phương Tịch lộ ra nụ cười cởi mở...

Bảy năm sau.

Trong động phủ ở Thúy Trúc Lâm.

Bóng người chợt lóe, thân hình Phương Tịch từ trong hư vô xuất hiện, sờ nhẫn trữ vật trên tay rồi nở nụ cười.

Lần này hắn lại dành thời gian đến Thế Giới Mảnh Vỡ một chuyến, hoánh thành Vu Vương thần bí thu được không ít tài nguyên.

Trong đó quan trọng nhất là một đống linh mộc cấp ba, hắn hoàn toàn có thể dùng để chế tác các loại phù chỉ cao giai.

Về phần bí thuật chế tác ngọc phù kia?

Phương Tịch lĩnh hội một phen rồi luyện chế ra được hai khống thượng cổ ngọc phù trống, sau đó thử mấy lần, phát hiện thủ pháp chế phù thông thường không thể nào lưu được vết tích trên đó nên cũng chỉ đành phong tồn.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi vào phòng luyện khí trước.

Con ngươi Phương Tịch khẽ nhúc nhích, khoát tay triệu hồi Thanh Hòa Kiếm ra.

Sau khi thanh kiếm này được hắn tế luyện vào một đoạn linh mộc cấp ba thượng phẩm lấy được trong bảo khố của Đan Nhã thì uy lực của nó càng kinh người hơn.

Không những vậy, thân kiếm cũng từ từ trở nên xanh như ngọc bích, dường như có xu thế chuyển hóa thành chất ngọc.

'Uy năng của Thanh Hòa Kiếm lại có tăng lên... Đáng tiếc biên độ không lớn, linh mộc cấp ba thượng phẩm cũng như vậy, linh mộc cấp ba hạ phẩm lần này ta đoạt được càng không cần phải nói...'.

'Thôi bỏ qua đi, mạo muội tế luyện quá nhiều linh mộc vào trong, sẽ có khả năng khiến phẩm chất của pháp bảo hỗn tạp...'.

'Bây giờ chất liệu Thanh Hòa Kiếm này đã gần như đến cấp ba thượng phẩm, muốn tăng uy năng thì nhất định phải từ Tru Tiên Bảo Văn vào tay... Đáng tiếc...'.

Phương Tịch lắc đầu, thở dài.

Sau khi có thể hoạt động tự do, đương nhiên hắn cũng không bỏ qua những Bảo Văn kia, cướp được không ít.

Thế nhưng Thế Giới Mảnh Vỡ đúng là có hạn chế, Bảo Văn đã là cao nhất, không còn đường tấn thăng!

'Dù sao chỉ là một nơi để đệ tử Trúc Cơ viên mãn thí luyện... Đối thủ có thể so với Kết Đan sơ kỳ bình thường và Giả Đan Chân Nhân đã là cực hạn... Nếu cao hơn nữa thì dù là thiên tài chân truyền cũng sẽ tư thương thảm trọng...'.

Phương Tịch vuốt ve Thanh Hòa Kiếm, trong lòng hơi tiếc hận.

Ý nghĩa của thanh kiếm này với hắn không tầm thường, nhưng có thể tưởng tượng nếu Tru Tiên Bảo Văn không còn đường tiến lên thì chắc chắn thanh kiếm này sẽ từ từ lạc hậu hơn bước chân tinh tiến pháp lực của hắn, cuối cùng trở thành có cũng được mà không có cũng không sao.

'Đều dùng chân nguyên Kim Đan bồi dưỡng, uy năng Sinh Tử Ấn tăng trưởng nhanh hơn Thanh Hòa Kiếm nhiều, chẳng lẽ đây là do hạn chế của Bảo Văn sao? Bởi vì tốc thành nên đã hao tổn căn cơ tiến bộ sau này?'.

'Nhưng mà bất kể nói thế nào, thanh kiếm này dùng đến Kết Đan hậu kỳ cũng không có vấn đề gì...'.

'Mặc dù Bảo Văn này tốc thành... Nhưng cuối cùng vẫn có tai họa ngầm, may mà ta cũng chưa dùng bản thân để thử...'.

Phương Tịch ngồi xếp bằng, trên tay hiện ra một viên thủy tinh Bảo Văn, bắt đầu lẳng lặng lĩnh hội.

Thời gian nhanh chóng trôi qua...

Một tháng sau.

Phương Tịch tóc tai bù xù, dáng vẻ vô cùng nhàn hạ thư thái, hắn đang nằm trên ghế trúc, trong tay còn cầm quyển truyền thừa luyện thi của Tư Đồ gia.

"Khống Thi Quyết cũng đã lĩnh hội đến gần xong... Chỉ là một thiên cuối cùng phân liệt thần hồn thuật hơi phiền phức..."

Trong thức hải chứa thần hồn chính là bộ phận tư mật qua trọng nhất của tu sĩ.

Dù trong bí thuật nói đến thiên hoa loạn trụy, nhưng đến lúc thật sự thực tiễn thì Phương Tịch vẫn hơi do dự.

Mặc dù hắn cảm thấy với cường độ thần thức bây giờ của mình, có lẽ có thể so với tu sĩ Kết Đan trung kỳ, chủ động phân liệt một phần thần hồn cũng không có vấn đề gì.

'Nhưng mà... Tốt nhất vẫn chờ đế khi đột phá Kết Đan trung kỳ... Thần hồn cũng có thể cường đại hơn thì di chứng sẽ càng nhỏ hơn...'.

'Nhưng mà phương pháp luyện chế Huyền Hỏa Ma Cương ta đã tìm hiểu thấu đáo, chỉ cần đủ tài liệu là có thể thử luyện chế...'.

'Mặc dù có thế giới thứ ba đang chờ ta nhưng ở thế giới thứ hai ta đã kiếm rất nhiều... Trước khi luyện thành Huyền Hỏa Ma Cương, đúng là không có động lực đi thăm dò.'.

Đúng lúc này, Phương Tịch nhướng mày.

Hắn đứng dậy, thu quyển sách da đen vào nhẫn trữ vật rồi bước ra bên ngoài động phủ.

Trong Thúy Trúc Lâm, Trịnh San đã chở ở đó lâu rồi.

Thấy Phương Tịch bước ra, nàng lập tức vui mừng, hành lễ: "Tào sư thúc... Tiền sư bá cho mời!"

"Tính thời gian, kỳ hạn mười năm cũng đã đến..."

Phương Tịch thở dài, trở tay đóng cửa động phủ.

Mặc dù trong động phủ của hắn cũng không có thứ gì quý giá.

Dù Đại Thanh cũng luôn ở trong túi linh thú, hiếm khí ra hóng gió.

"Tào sư thúc thật sự là tu sĩ một lòng khổ tu..."

Nhìn độn quang Phương Tịch rời khỏi, Trịnh San gượng cười, tiếp tục đi quản lý linh dược viên.

Ngay từ đầu, đương nhiên nàng cũng có chút mơ tưởng, mặc dù tướng mạo của vị Tào Trùng Vân Tào sư thúc này bình thường nhưng dù sao cũng là Trúc Cơ!

Dù làm thị thiếp thì cũng có rất nhiều nữ đệ tử trong môn động tâm.

Thế nhưng tính cách của vị sư thúc này quá lạnh lùng, nàng đến đây đã bảy năm nhưng song phương chỉ nói được mấy câu, có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi ngày hắn chỉ biết ở trong động phủ tu luyện!

Trên mặt Trịnh San không khỏi hiện ra một tia u oán...

Thứ Vụ Điện.

Phương Tịch tiến vào bên trong, lệnh đệ tử đi thông báo.

Không lâu sau, đã thấy Tiền lão đạo chậm rãi bước đến, dáng vẻ như tâm sự đầy bụng.

Thấy Phương Tịch, lão cũng chỉ cười miễn cưỡng: "Tào sư đệ... ngươi đến rồi."

"Kỳ hạn mười năm đã đến, ta là Trúc Cơ của tông môn, đương nhiên phải đến nhận nhiệm vụ, xuất lực cho tông môn."

Vẻ mặt Phương Tịch như nghĩa chính từ nghiêm, lật tay lại nhét túi trữ vật qua.

"Ai... Năm năm trước Thiết sư đệ đã chủ động nhận nhiệm vụ, ra ngoài chém giết..."

Tiền lão đạo nhận được linh thạch nhưng vẫn như không vui lắm.

Phương Tịch thì chậm rãi thổi linh trà, không chút sốt ruột, cũng không muốn mở miệng hỏi.

"Tào sư đệ..." Nhẫn nại cỡ này khiến Tiền lão đạo cũng không nhịn được: "Ngươi không muốn biết đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Nếu tông môn muốn cho Tào mỗ biết thì tự nhiên Tào mỗ sẽ biết, nếu tông môn không muốn Tào mỗ biết, vậy thì Tào mỗ cũng sẽ không tự khiến mình nhàm chán."

Phương Tịch lạnh nhạt trả lời, lại hỏi: "Tiền sư huynh, nhiệm vụ của ta đã làm khó ngươi sao?"

"Không có... Không có, Tào sư đệ đã am hiểu Thuật Phù Lục, vậy thì nhận nhiệm vụ này đi, hàng năm chỉ cần giao lên tông môn số lượng phù lục cấp hai nhất định là được..."

Tiền lão đạo ném qua cho hắn một cái ngọc giản.

Phương Tịch tiếp nhận, nhìn sơ qua, thấy chỉ là nhiệm vụ chế phù bình thường thì gật đầu hài lòng.

Mặc dù nhiệm vụ này đối với Phù sư cấp hai trung hạ phẩm thì hơi nặng, có lẽ sẽ làm chậm trễ tu vi, thậm chí hao tổn rất nhiều tài liệu, còn phải tự móc tiền túi ra bổ sung.

Nhưng đối với Phù sư cấp ba như hắn thì đương nhiên không có vấn đề gì.

"Đa tạ Tiền sư huynh, tại hạ cáo từ..."

Phương Tịch ôm quyền, trực tiếp rời khỏi.

Tiền lão đạo nhìn bóng lưng Phương Tịch, ánh mắt nhấp nháy: 'Hai người này cùng lúc tiến vào tông môn, Thiết Cửu kiên quyết tiến thủ, Tào Trùng Vân này lại một lòng khổ tu... Xem ra hai người này đều không có vấn đề gì... Nhưng dù sao cũng chỉ mới mười năm, vẫn phải chờ lâu hơi chút nữa rồi nhìn lại...'.

'Bây giờ phong vân trong tông môn phiêu diêu dù ta là Trúc Cơ nhưng cũng hữu tâm vô lực...'.

'Ai, nếu lão tổ vẫn còn thì tốt biết bao?'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận