Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 974: Thịt nướng (2)

Phương Tịch nhận được không ít kinh nghiệm từ chỗ của đối phương, đồng thời hoàn thành chuyển hóa từ Thái Hư Hóa Minh Lê Đầu Thất Tinh Pháp Đàn đến Thái Hư Hóa Minh Lê Đầu Thất Tinh Pháp Trận, có thể nói là có thu hoạch lớn.
Ngày này, hắn đi tới trên cung điện màu vàng trong khoảng không của Tiên Ngọc Sơn.
Đó là một dãy cung điện trải dài, có diện tích hơn mười mẫu, cực kỳ gần đỉnh núi.
Ở trên chính điện còn có một tấm biển, sử dụng triện văn cổ viết ba chữ Phạm văn màu vàng Kim Phạm Cư.
Khi Phương Tịch đến, hai tăng lữ chịu trách nhiệm trông coi lập tức chắp hai tay lại trước ngực hành lễ:
- Ra mắt Thanh Hòa Tử đại nhân!
- Mong hãy thông báo giúp một tiếng, cứ nói Thanh Hòa Tử tới thăm hỏi.
Phương Tịch làm đủ lễ nghi.
Một gã chấp sự tăng lữ vội vàng rời đi. Không lâu sau, một tia sáng vàng hiện ra, bên trong là một tiểu hòa thượng môi hồng răng trắng:
- Thanh Hòa Tử, ngươi rốt cuộc đã tới rồi...
Thần thức của Phương Tịch đảo qua, phát hiện đó chính là bản tôn Kim Cương Tử chứ không phải hóa thân Kim Cương Bàn Nhược của hắn, không khỏi mỉm cười:
- Dạo gần đây, ta bế quan tìm hiểu trận pháp. Khiến Kim Cương Tử đạo hữu chờ đợi, thật sự là bản tọa không phải, đặc biệt lấy lễ này nhận tội.
Hắn vẫy tay một cái, một cái túi trữ vật màu xanh bay ra khỏi ống tay áo, rơi vào trong tay của Kim Cương Tử.
Thần thức của Kim Cương Tử đảo qua, nhìn thấy bên trong có thịt Lục Nha Thiên Đàn Tượng chồng chất như núi, hắn không khỏi biến sắc:
- Đạo hữu có lòng, vật này rất có ích cho tiểu tăng luyện thể, tiểu tăng chỉ có thể vui lòng nhận lấy...
Phương Tịch cười ha ha, bỏ độn quang và cùng Kim Cương Tử đi vào Kim Phạm Cư.
Ở bên trong Kim Phạm Cư được trang trí khá cổ xưa, phía sau cung điện xanh um tươi tốt, ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía, không ngờ mọc ra một đám Trúc Tử màu vàng.
- Kim Phạm Diệt Yêu Trúc?
Phương Tịch nhìn lướt qua, chỉ thấy những cây Trúc Tử thẳng tắp, lá trúc giống như cái kim, ở trên đó còn có từng Phạm văn màu vàng lập lòe, hắn không khỏi xúc động nói một tiếng:
- Kim Cương Tử đạo hữu có lòng, linh trúc như thế chính là dị chủng thượng cổ, có sát thương rất lớn đối với Yêu tộc... Không biết có thể tặng ta mấy cây không?
Trong Địa Tiên Linh Cảnh còn chưa có loại linh trúc này.
- Trúc này chính là do bần tăng cố ý tìm tới, lấy Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy tưới nước, chuyên môn ứng phó với Yêu tộc. Bởi vì nó sinh trưởng không dễ, một vài đạo hữu đến đây mong được nhận, tiểu tăng cũng luyến tiếc cho. Chẳng qua nếu đạo hữu mở miệng, ta sẽ sai người đưa mấy gốc tới động phủ của đạo hữu...
Kim Cương Tử mỉm cười, tiếp theo lại nói:
- Đạo hữu thực sự quá giản dị. Sau khi ngươi trở thành Ngũ Tử, rõ ràng có thể làm hàng xóm với tiểu tăng, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn là ở tại động phủ trước đây.
- Dù sao ta mới là Hợp Thể trung kỳ, thủ hạ không có bao nhiêu... Lần này lại là thời gian chiến tranh cần đề bạt người tới hỏa tuyến, khó có thể khiến kẻ dưới phục tùng được.
Phương Tịch mỉm cười, lơ đễnh nói.
Hắn không mấy để tâm tới vinh dự Ngũ Tử Nhân Tộc này.
Chẳng qua, hắn cũng không bài xích là được rồi.
Những tu sĩ Đại Thừa kia muốn dùng vị trí này để nâng hắn lên thật cao.
Bọn họ không biết, Phương Tịch lấy Ngoại Đạo Hóa Thân tới là để hiến thân cho Nhân tộc.
Đến lúc đó, nếu như chết trận ở trên sa trường, vậy thật sự là cúc cung tận tụy, sau đó có chết cũng không sao...
Dù sao Ngoại Đạo Hóa Thân chết cũng không đau lòng.
Kim Cương Tử không nói gì, mời Phương Tịch đi tới trong một gian Tinh Xá và ngồi xuống. Hai người nhìn bóng trúc lòa xòa bên ngoài. Kim Cương Tử đích thân pha trà:
- Thanh Hòa Tử đạo hữu có gì muốn hỏi, tiểu tăng biết gì nhất định sẽ nói hết không giấu giếm...
Hắn rõ ràng biết tính cách Phương Tịch không có việc gì không lên điện tam bảo, mở miệng nói vô cùng rõ ràng.
Phương Tịch lại thích loại sự trực tiếp này. Hắn nhấp một hớp linh trà, hỏi:
- Ta đã gặp qua va vị Ngũ Tử Nhân Tộc, không biết vị Trường Thanh Tử cuối cùng thế nào?
- Người này à...
Kim Cương Tử hình như chìm vào hồi ức:
- Thân ở trong sông núi lâm nguy, vẫn có hứng thú thăm dò hạ giới... Hắn có tư chất hơn người, đã từng là người đứng đầu được lựa chọn đột phá Đại Thừa. Nhưng chẳng biết tại sao, hai nghìn năm gần đây lại im ắng hơn rất nhiều... Nghe đồn, bản nguyên của hắn tự nhiên bị hao tổn, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới chuyện đột phá sau này.
Hắn nói xong, còn liếc nhìn Phương Tịch đầy thâm ý.
- Bản nguyên bị hao tổn?
Trên mặt Phương Tịch hiện ra vẻ dò xét vừa khéo.
Rõ ràng bất kỳ tu sĩ nào cũng khó có thể ngoại lệ. đều tò mò về một vị Ngũ Tử Nhân Tộc - Tiểu tăng không rõ lắm về tình hình trong đó... Chỉ biết từ đó về sau, Trường Thanh Tử vốn ngừng quan tâm tới hạ giới lại bắt đầu hoạt động thường xuyên, còn thu thập linh sủng Phản Hư có thọ nguyên dài xung quanh…
Bạn cần đăng nhập để bình luận