Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 207: Bạch Trạch Tiên Thành

Đặc điểm của ma công là pháp lực tinh tiến rất nhanh.

Hơn nữa lực sát thương cũng lớn, kèm thêm các loại bí thuật quỷ dị.

Tác dụng phụ là dễ khiến tâm tính của người tu luyện thay đổi, thậm chí tẩu hỏa nhập ma.

Phương Tịch cũng không hứng thú với Huyết Sát Ma Công mà chỉ chú ý mấy bí thuật ở phía sau thôi.

Trong đó có Huyết Sát Trảm cần có pháp lực Huyết Sát Ma Công làm căn cơ tu luyện, Phương Tịch không làm được.

Nhưng một môn khác là Nhiên Huyết Độn Thuật có thể tiêu hao tinh huyết bản thân đẻ hóa thành một đạo huyết bán bỏ chạy, tốc độ rất kinh người, Luyện Khí kỳ thi triển thì có thể ở chạy thoát khỏi tay của Trúc Cơ sơ kỳ, Phương Tịch cảm thấy mình có thể học.

Dù sao bây giờ hắn đã là Luyện Thể tầng bốn, lực lượng khí huyết vô cùng dồi dào, có rất nhiều tinh huyết nên cũng không sợ tiêu hao.

"Đáng tiếc... Không có loại bí thuật tiêu hao thọ nguyên để có được năng lực cường đại như trong tưởng tượng của ta..."

Phương Tịch tiếc hận.

Bây giờ mạng của hắn rất dài nên không ngại tiêu hao, dù sau thì sau này vẫn có thể trồng cây! !

"có lẽ trong Bạch Trạch Tiên Thành có, sau này lại lưu ý kỹ..."

Ở phần cuối của Huyết Sát Ma Công còn có một thiên Thuật Luyện Thi, khiến Phương Tịch đọc say sưa.

Tổ tiên Tư Đồ gia - Tư Đồ Cửu vốn là tên ma tu nóng nảy, sở trường Thuật Luyện Thi.

Thậm chí nội tình của Tư Đồ gia chính là một đám luyện thi, thậm chí trong đó còn có Phi Cương có thể so với Trúc Cơ kỳ.

Mặc dù Phương Tịch không thích luyện thi nhưng bởi vì Yêu Ma Thụ nên ở phương diện này hắn cũng có nhiều kinh nghiệm.

Ma bộc có thể xem như khôi lỗi nhưng thật ra cũng không khác gì luyện thi.

Mặc dù Tư Đồ Anh nghiên cứu Thuật Luyện Thi không phải là chân truyền nhưng pháp môn khống chế luyện thi lại khiến hai mắt Phương Tịch tỏa sáng.

Khôi Lỗi sư khống chế đại lượng khôi lỗi và ma tu khống chế đại lượng luyện thi thật ra là cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

Tu sĩ có thần thức càng cường đại thì ở phương diện này lại tăng thêm càng lớn.

Hắn chưa từng quên kế hoạch đại quân khôi lỗi của mình.

Hơn nữa sau này giết yêu lấy đan, tất nhiên sẽ có rất nhiều tài liệu yêu thú Trúc Cơ còn sót lại, không lấy hạt giống Yêu Ma Thụ lợi dụng một phen quả thật đáng tiếc.

"Chờ sau khi ta Trúc Cơ lại có một đám khôi lỗi Trúc Cơ... Ít nhất cũng có thể hoành hành ở ba nước chứ?"

"Được rồi được rồi, hoành hành bá đạo cái gì, không phải tác phong của ta... Trước Trúc Cơ, Trúc Cơ xong lại tính..."

Nửa tháng sau.

Một đường vừa đi vừa nghỉ, lại cố ý vòng một vòng lớn, cuối cùng Phương Tịch dựa theo địa đồ chỉ dẫn đã đến Bạch Trạch Tiên Thành ở phụ cận Vạn Thú Sơn Mạch.

Mặt đất trong phạm vi ngàn dặm tiên thành đều là một mãnh mãng hoang, thôn xóm phàm nhân vô cùng hiếm thấy.

Dù sao thì cũng cách Vạn Thú Sơn Mạch quá gần, thỉnh thoảng có yêu thú lọt lưới chạy đến, hoàn cảnh quá ác liệt, không thích hợp cho phàm nhân sinh tồn.

Phương Tịch khống chế Hắc Vũ Chu, bay qua một ngọn núi, hắn chợt dựng lại,

Ở trước mặt hắn có một tòa tiên thành mênh mông, nằm cuối đường chân trời, tản ra ngũ thải hà quang.

Một vòng rồi một vòng tường thành, vây quanh một ngọn núi trắng như tuyết ở trung tâm, trên vách tường rất nhiều lạc ấn phù lục và vết tích linh quang.

Đại lượng tu tiên giả đang đi bộ hoặc khống chế pháp khí, hoặc cũng linh thú, dòng người ở cửa thành nhốn nháo rộn ràng.

Trong lúc ngẩn ngơ lại khiến Phương Tịch nghĩ rằng mình đã trở lại thế gian.

Đây là một toàn thành hoàn tòa do tu tiên giả tạo nên.

"Linh mạch cấp ba - Bạch Phong Sơn? !"

Phương Tịch nhìn ngọn núi trắng như tuyết ở trung tâm, miệng lầm bầm.

Chỉ đến gần Bạch Trạch Tiên Thành mà hắn đã cảm nhận được trong không khí có cảm giác áp bách.

Cảm giác đó đến từ đại trận cấp ba trấn tông của Bạch Trạch Tiên Thành.

"Trận pháp cấp ba đã hoàn toàn kết thành một thể với địa mạch, có năng lực tự thành một phương trời..."

Phương Tịch nhớ lại mấy lời trong truyền thừa trận pháp của mình, rồi so sánh với Bạch Trạch Tiên Thành.

Trong trận pháp cấp ba có thể dễ dàng khóa linh mạch lại để phân phối nồng độ linh khí ở các khu vực, thậm chí có thể na di tu sĩ.

Trong trận pháp nhất đạo, sau khi đến cấp ba trở đi sẽ sinh ra biến hóa và tăng vọt vô cùng khủng bố.

Tỉ như đại trận trấn tông của Bạch Trạch Tiên Thành, bởi vì tương dung với thế giới này nên dù có Phá Cấm Phù cấp ba thì khả năng gây tổn thương cũng bị giảm đến mức vô cùng thấp.

Dù bạo phá trong trận cũng không có quá nhiều hiệu quả.

Phù lục cấp ba có lợi hai hơn nữa thì đối với phương trời này có tính là gì đâu?

Đây chính là sự khủng bố của cấm đoạn đại trận cao giai.

Lúc đến gần tường thành của Bạch Trạch Tiên Thành, Phương Tịch đã cảm giác được mơ hồ có một cỗ áp lực rơi trên người mình, đang từ từ tăng lên...

"Cấm chế cấm bay?"

Hắn thuận thế hạ độn quang xuống, thu hồi Hắc Vũ Chu, đi về hướng cửa chính Bạch Trạch Tiên Thành.

"Các vị... Lệ phí vào thành một người một khối linh thạch hạ phẩm, đến tối nếu người nào không có chỗ ở cố định sẽ bị đuổi khỏi thành."

Ở cửa thành còn có vệ sĩ tuần tra, mỗi người đền có tu vi Luyện Khí hậu kỳ.

Phương Tịch thành thành thật thật xếp hàng, chờ đến lượt vào tiên thành.

"Vị đạo hữu này xưng hô thế nào?"

Lúc đến lượt hắn, Phương Tịch trực tiếp báo tên thật.

Dù sao trên người hắn cũng không có án tử gì, cũng không phải là ma tu, lai lịch trong sạch, đến Bạch Trạch Tiên Thành tìm cơ duyên đột phá, hợp tình hợp lý.

"Hóa ra là Phương đạo hữu, đây là lệnh bài thân phận của ngươi, hãy cầm lấy!"

Sau khi thu một khối linh thạch, vệ binh lập tức khắc một khối lệnh bài thông tin của Phương Tịch rồi để Phương Tịch tiến vào Bạch Trạch Tiên Thành.

"Hô..."

Vừa vào thành, Phương Tịch đã cảm thấy bố phía tràn ngậy linh khí tinh thuần, cấp độ lại là cấp một thượng phẩm hơn xa Phỉ Thúy Nhai của mình.

"Nghe nói Bạch Trạch Tiên Thành chia làm ba khu vực lớn, nồng độ linh khí ở ngoại thành là cấp một thượng phẩm, nội thành là cấp hai... Về phần Bạch Phong Sơn hạch tâm nhất thì là linh địa cấp ba, chậc chậc..."

Phương Tịch cảm khái, rồi tùy ý đi dạo trong ngoại thành Bạch Trạch.

Dù là khu ngoại thành nhưng mọi con đường đều phồn hoa hơn phường thị bình thường rất nhiều.

Từng cửa hàng nối tiếp san sát, Phương Tịch phóng mắt nhìn qua, đã thấy những bảng hiệu quen thuộc: Bách Xảo Lâu, Mính Thanh Các, Vạn Hải Lâu...

"Bách Xảo Kỳ gia, Thanh Diệp Từ gia, còn có Tống gia... Đều là một trong Thất đại thế gia Trúc Cơ của Việt Quốc. A không đúng, bây giờ chỉ còn sáu..."

Phương Tịch lẩm bẩm từng thế lực đứng sau những cửa hàng này: "Cũng đều là... Người quen cả!"

Bách Xảo Lâu Kỳ gia Kỳ Nghênh Tùng từng mưu tài hại mạng, Thanh Diệp Từ gia Vân Mộng tiên tử bắt Trần Bình, không biết tình cảnh bây giờ của vị thiên tài Huyết Phù Linh Thể kia ra sao.

Mà lúc trước Tống gia Tống Thanh tặng Trường Sinh Thuật khiến Phương Tịch được rất nhiều lợi ích nhưng đối phương thật sự cũng không có ý tốt.

'Người cũ ở phường thị năm đó cũng không biết còn mấy người sống sót...'.

'Về phần Thiên Phù Điện Trầm gia Trầm Hạo Nhiên... E là đã xong đời cũng với gia tộc rồi.'.

Nhưng mà ngoại trừ thế lực Trúc Cơ ở Việt Quốc mở cửa hàng ra Phương Tịch còn thất rất nhiều cửa hàng đan dược, pháp khí, phù lục khác.

Dù sao Bạch Trạch Tiên Thành ở chỗ giao giới với ba nước, không chỉ có gia tộc tu tiên ở Việt Quốc đến đây làm ăn.

Trừ những thứ đó ra, trong nội thành còn có những Đại thương hào, trong đó không ít cửa hàng có bối cảnh Huyền Thiên Tông, Thanh Mộc Tông, Di Lăng Cốc.

Bởi vì rồng rắn lẫn lộn nên mới thích hợp cho tan tu sinh tồn và thủ tiêu tang vật.

Phương Tịch không đi dạo cửa hàng mà trước tiên đến chỗ phụ trách cho thuê động phủ ở ngoại thành để thuê động phủ mười năm.

Sinh ý cho thuê động phủ ở Bạch Trạch Tiên Thành luôn do đệ tử của Bạch Phong Chân Nhân lo liệu, có thể nói chỉ cần nằm một chỗ cũng có tiền.

Đặc biệt là linh địa cấp hai ở nội thành, một ngày thu một đấu vàng.

"Động phủ số tám mươi bảy, ngõ Yên Liễu!"

Cầm tín phù và địa đồ, Phương Tịch đi thẳng đến một ngõ nhỏ ở ngoại thành.

Chỗ này là khu động phủ, biệt viện khắp nơi, mỗi căn cách nhau khoảng mười mấy mét, độc môn độc tòa, mỗi căn đều có trận pháp ẩn giấu riêng, sự riêng tư rất tốt.

'Tu tiên giả đều chú trọng riêng tư, như vậy cũng hợp lý... Chỉ là tỉ lệ sử dụng đất hơi thấp...'.

Phương Tịch cảm khái một câu rồi tìm đến động phủ số tám mươi bảy, dùng tín phù để mở trận pháp.

Hắn mở cửa lớn ra.

Chỉ thấy viện này vô cùng yên tĩnh, trong định viện có cầu nhỏ nước chảy, cột thú, nhà kho, Tu Luyện thất, bếp... mọi thứ đều đầy đủ.

"Trận pháp chẳng ra sao cả, chỉ là cấp một hạ phẩm, nhiều lắm cũng chỉ che được ánh mắt của người ngoài..."

Hắn dạo một vòng rồi định bố trí một trận pháp, cái hàng thường này không có tác dụng gì.

Lại nhìn những bàn ghế khác, tính xem những thứ cần mua rồi Phương Tịch rời khỏi dinh thự.

Lúc này, căn trạch viện bên cạnh cũng mở ra, có hai tu tiên giả bước ra.

Nam tu trong đó là Luyện Khí viên mãn, già vẫn tráng kiện, hồng quang đầy mặt, tinh thần phấn chấn.

Còn nữ tu thì lại xinh xắn đáng yêu, khoảng Luyện Khí tầng sáu.

Hai người cùng đi, thần thái thân mật, như ông cháu.

Lúc này họ gặp Phương Tịch cũng chợt giật mình.

"Chào hai vị, tại hạ Phương Tịch, vừa mới thuê lại chỗ này, sau này chúng ta là hàng xóm..." Phương Tịch cười chắp tay ôm quyền hành lễ.

Trong lòng thì thầm cảm khái, không hổ là Bạch Trạch Tiên Thành, khu ngoại thành đã ngọa hổ tàng long.

Bây giờ hắn để lộ tu vi bên ngoài là Luyện Khí tầng tám, không cao cũng không thấp, nói chung cũng không đến mức bị người khác khinh thường.

Từ sau khi hoàn toàn luyện hóa Yêu Ma Thụ, Phương Tịch phát hiện cách dự trữ pháp lực vẫn dùng được lại càng thuận tiện hơn, đương nhiên hắn chọn ẩn giấu một phần tu vi.

Mà hắn ở Luyện Khí tầng bảy một thời gian rất dài, sau khi thăng cấp rời khỏi Đào Hoa đảo cũng rất hợp lý.

"Hóa ra là Phương đạo hữu, lão phu Tô Liệt, đây là đạo lữ của lão phu - Kim Linh!"

Tô Liệt cười ha hả giới thiệu, dáng vẻ như người tốt.

"Hóa ra là Tô đạo hữu và Kim tiên tử..."

Sắc mặt Phương Tịch như thường, nhưng trong lòng lại thầm oán, tuổi tác của Tô Liệt và đạo lữ e là chênh lệch rất lớn.

Nhưng mà ở tu tiên giới chồng già vợ trẻ, thiếu phu lão thê đều là chuyện bình thường.

Có đan dược như Trú Nhan Đan cũng không có vấn đề gì là trâu già gặm cỏ non.

Tỉ nhừ nhìn hắn ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc... Nếu không nói thì người khác cũng không biết hắn đã năm mươi bốn tuổi rồi.

À, Phương Tịch luôn luôn không thích kiêu căng cũng không thích dương danh.

Nếu cơ duyên cho phép thì vẫn muốn cố gắn trước sau mươi tuổi Trúc Cơ sẽ không khiến người khác quá chủ ý.

Dù sao tu tiên giới cũng đã công nhận, sau sáu mươi tuổi xác suất Trúc Cơ sẽ thấp hơn rất nhiều...
Bạn cần đăng nhập để bình luận