Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 290: Thiên Lang Khiếu Nguyệt

Sưu!

Một thuyền cướp tu la hét xông vào Long Ngư Đảo, chợt phát hiện có gì đó không đúng.

Tạp sát!

Trường Thanh Các và cảnh vật trước mặt bọn chúng tản ra như hoa trong gương, trăng trong nước, từng mảng mê vụ đen nhánh xuất hiện.

Mê vụ vô tận che phủ bầu trời như Ma Vực nào đó, một ngụm nuốt toàn bộ cướp tu vào.

"Không tốt, trúng kế rồi, mau chạy đi!"

Sắc mặt Càn Tân Tử cuồng biến, hét lớn.

Phi chu to lớn định quay đầu nhưng hai người Lệ Lôi và Lệ Không hoảng sợ phát hiện, Phá Cấm Phù cấp hai mở ra thông đạo ngân sắc vậy mà không hiểu sao đã biến mất.

Thay vào đó là bức tường sương mù đen nhánh.

"Không có khả năng... Phá Cấm Phù cấp hai của ta..." Lệ Lôi trợn hai mắt, dường như nhận đả kích mãnh liệt nào đó.

"Đây là... Na di hư không?"

Lam quang đại phóng trong mắt của Càn Tân Tử: "Không... Không thể nào!"

"Chắc là chúng ta đã rơi vào trong Sáo trận của Trận Pháp sư, ở bên ngoài trận pháp cấp hai còn có một huyễn trận nữa... Đáng chết, Long Ngư đảo chủ này ẩn tàng sâu thật!"

Y thang tin rằng Long Ngư đảo chủ là một vị Trận Pháp sư thâm tàng bất lộ chứ không tin cái đảo rách này lại có thể bố trí trận pháp cấp ba.

Gì mà dịch chuyển tức thời trong hư không, hoàn toàn là ảo giác của mình.

Nhưng mà một khắc sau đó, Càn Tân Tử phát hiện một đạo cấm chế ngũ thải xuất hiện bao phủ cả người mình.

Đến khí y lại xuất hiện thì đã đến một chỗ khác.

Huynh đệ Lệ gia, còn có đám thủ hạ Luyện Khí đã biến mất không thấy đâu nữa.

Mặt đất huyết hồng, bầu trời đen như mực...

Đỏ và đen chưa bao giờ hòa hợp như thế, mà điều khiển tất cả những thứ này không hề nghi ngờ gì là Yêu Ma Thụ to lớn ở trung tâm kia.

Bên ngoài thân cây đen nhánh có từng đường vân huyết sắc, trên tán cây to lớn rũ xuống vô số rễ phụ, cuối cùng là treo từng cỗ thi thể.

Có yêu thú cũng có người...

"Thật ra ta vốn định khống chế trận pháp trực tiếp tiêu diệt các ngươi."

Phương Tịch đứng ở dưới gốc của Yêu Ma Thụ nhìn Càn Tân Tử Trúc Cơ trung kỳ, thần sắc nhàn nhạt: "Nhưng mà mấy ngày nay tâm trạng ta không tốt, đúng lúc các ngươi đến cửa có thể hoạt động gân cố một chút..."

"Long Ngư đảo chủ Phương Tịch!"

Càn Tân Tử kiêng dè không thôi hô lên: "Ngươi còn là Trận Pháp sư? !"

Tu tiên giả ai không biết nhập môn Trận Pháp sư khó nhất lại càng khó mà tinh thâm?

Long Ngư đảo chủ này quả nhiên ẩn tàng thật sâu.

"Đoán đúng rồi, đáng tiếc không có thưởng!"

Thanh quang đại phóng quanh người Phương Tịch, pháp lực liên tục tăng lên, uy áp thuộc về Trúc Cơ trung kỳ chợt khuếch tán bốn phía.

"Ngươi đã tấn thăng Trúc Cơ trung kỳ?"

Trong lòng Càn Tân Tử vô cùng hối hận, y không nên đến Hồ Vạn Đảo, sau khi cướp phường thị U Nguyệt rồi chạy đi thì tốt biết bao nhiêu? Vì sao còn muốn làm thêm vụ nữa? !

Nhưng bây giờ hối hận đã muộn.

Càn Tân Tử thấy Phương Tịch lấy linh khí Kim Giao Tiễn ra thì vội vỗ túi trữ vật, từ trong đó bay ra sáu lệnh bài đen nhánh, bảo hộ hắn vào giữa.

Sang!

Dù Kim Giao Tiễn chỉ là linh khí hạ phẩm nhưng được pháp lực của Phương Tịch quán chú thì từng phù văn trên đó bộc phát ra hào quang sáng chói, chợt kéo ra hai đạo kim quang dài vài trượng, ở ngoài rìa rất sắc bén, cắt qua Càn Tân Tử!

Tạp sát!

Tạp sát!

Hai đạo kim quang rơi lên trên tấm chắn hắc thiết, phát ra âm thanh rợn người nhưng trên lệnh bài chỉ hiện ra vết mờ mờ.

Càn Tân Tử thấy vậy không thể không thở phào nhẹ nhõm.

Lục Bác Lệnh của hắn chính là linh khí phòng ngự trung phẩm, lại bởi vì là một bộ sáu cái nên chính là tinh phẩm trong linh khí phòng ngự.

'Xem ra... Người này thật sự là một Trận Pháp sư, còn ẩn giấu tu vi... Chuyện cấp bách bây giờ là phải xuất kỳ bất ý hạ người này!'.

Lam mang trong mắt Càn Tân Tử bùng lên, dường như y nhìn thấu từng đường tấn công tiếp theo của Kim Giao Tiễn rồi dùng Lục Bác Lệnh cản lại không chút phí sức.

Không những vậy, hắn còn lấy ra một cái đế đèn thanh sắc, dùng linh lực điểm lên tim đèn.

Theo ngọn lửa cháy lên, một hồn phách bán trong suốt xuất hiện trên bấc đèn, không ngừng lớn hơn... Hóa thành một yêu hồn đầu hổ thân ưng.

Thanh Đồng Cổ Đăng này vậy mà cũng là một món dị bảo. Có thể ngự sử hồn phách yêu thú.

Từ khí tức của con dị thú này thì tuyệt đối đã bước vào cấp hai.

Hô hô!

Con yêu điểu đầu hổ này gầm lên, có phong nhận thanh sắc hình thành đột ngột bắn qua Phương Tịch.

Coong coong coong!

Rất nhiều phong nhận đánh lên Tử Uẩn Trạc mà ngay cả một vết xướt cũng không có.

"Cái vòng tay này... Nhìn rất quen!"

Càn Tân Tử đang định nhìn rõ thì thần sắc của y chợt biến, trán của y như bị kim châm vô hình đâm vào, đầu đau như sắp nứt.

Lục Bác Lệnh bị Kim Giao Tiễn dừng lại điên cuồng cắt, lại mất đi thần thức của chủ nhân khống chế nó chợt trở nên tán loạn.

Tiếp theo trong hư không xuất hiện một đao quang.

"A!"

Càn Tân Tử hét thảm, nhanh chóng lùi về sau, trước ngực đã có thêm một vết thương không ngừng chảy máu.

Y nhìn nguyên địa chỉ thấy trong hư không dường như có thứ trong suốt đang nhúc nhích, sau đó xuất hiện nhan sắc thanh bích, rõ ràng là một yêu trùng loại bọ ngựa, trên lưỡi đao của nó còn dính vết máu.

'Không có khí tức sinh mệnh, là khôi lỗi cấp hai!'.

Càn Tân Tử trợn mắt: 'Người kia lại còn là Khôi Lỗi Sư cấp hai? Chuyện này sao có thé?'.

Một tu sĩ có thể tinh thông luyện đan và chế phù đã rất đáng gờm.

Kết quả hắn còn biết bày trận, lại còn biết khống chế khôi lỗi...

Quả thật chính là... Quái vật!

Phương Tịch lại không thèm để ý người này ồn ào, sở dĩ hắn lưu lại người này chính là xem trọng tu vi Trúc Cơ trung kỳ của y, đúng lúc có thể thử biểu diễn thủ đoạn của mình.

Dù sao cũng đã rơi vào trong Cửu U Huyền Mộc Đại Trận có thể chạy thoát sao?

Tạp sát!

Hắn nặn nặn nắm đấm của mình, từ khớp xương phát ra âm thanh như đậu nổ: "Xem như vận khí của ngươi không tốt, hôm nay tâm trạng của ta rất tệ... Cần một bao cát."

Ầm ầm!

Lời còn chưa dứt, một cự nhân cao lớn màu đỏ sậm đã đứng ở sau lưng Phương Tịch.

Theo hắn xuất thử thì cự nhân cũng xuất động tác giống như đúc.

Một bày tan rất lớn như phô thiên cái địa rơi xuống đỉnh đầu của Càn Tân Tử.

Thấy cảnh này, trong mắt Càn Tân Tử không thể không tràn đầy tuyệt vọng...

"Chuyện gì xảy ra? Lão đại đâu?"

Trên phi chu, Lệ Không và Lệ Lôi hai mặt nhìn nhau.

"Ta thấy trận pháp này hơi tà môn, không bằng... Rời đi trước?" lời nói của Lệ Lôi mang theo run rẩy.

Trống rỗng mang người khác na di đi, sao trận pháp này lại cực giống cấm đoạn đại trận cấp ba nghe đồn rằng có thể dịch chuyển tức thời trong hư không?

Chẳng lẽ bọn chúng cũng không phải ở trong huyễn thuật mà thật sự bị vây ở trong trận pháp cấp ba sao?

Nhưng mà chuyện này sao có thể?

Hai tu sĩ Trúc Cơ dẫn theo một đám Luyện Khí hậu kỳ lo sợ bất an, khống chế phi chu ở trong không gian đen nhánh không ngừng phi hành về một hướng.

Thế nhưng... Cảm thấy đã có thể bay ra khỏi mười cái Long Ngư Đảo rồi nhưng dường như bóng tối phía trước không có tận cùng.

Một loại sợ hãi khó tả như lợi trảo của yêu thú đang mạnh mẽ nắm lấy trái tim của mỗi tu sĩ.

Phanh phanh!

Phanh phanh!

Chấn động to lớn không ngừng quanh quẩn trong không gian huyết nhục.

Phương Tịch thu hồi nắm đấm nhìn huyết nhục dính trên đó, tùy ý lau đi.

Ở trong hố to dưới mặt đất chỉ còn lại một thi thể huyết nhục mơ hồ.

Dù Càn Tân Tử đã tấn thăng Trúc Cơ trung kỳ lại từng dịch cân tẩy tủy nhưng thân thể của y so với Võ Thần vẫn là quá yếu.

"Cuối cùng cũng trút được buồn bực."

Hắn bĩu môi rồi cầm túi trữ vật của Càn Tân Tử lên tùy ý xem xét: "Hửm? Không ít đồ nha... Còn có rất nhiều Thiên Tàm Ti, chẳng lẽ cướp phường thị U Nguyệt trước đó chính là đám người này?"

"Lãng phí, quá lãng phí... Đánh thành thịt băm rồi, không thể nào chế tác thành người khôi lỗi."

Suy nghĩ một lúc, căn cứ vào nguyên tắc không lãng phí, Phương Tịch thao tác trận pháp, na di di hài của Càn Tân Tử đến dưới Yêu Ma Thụ để tẩm bổ cho rễ cây.

Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ hóa thành phân bón huyết nhục khiến Yêu Ma Thụ cũng phát ra cảm xúc vui mừng, trước giờ nó chưa từng hưởng thụ được thứ tốt như vậy.

"Tiếp theo chính là đám kia?"

Phương Tịch như đang suy nghĩ điều gì đó rồi vung tay lên từng cỗ mộc khôi lỗi từ trên Yêu Ma Thụ rơi xuống.

"Chư vị hữu lễ..."

Lệ Lôi và Lệ Không đang dẫn người liều mạng chạy trốn, lại phát hiện phía trước chợt xuất hiện một điểm sáng.

Phương Tịch đứng lơ lửng trên không hờ hững nhìn một thuyền cướp tu.

"Lão đại của chúng ta ở đâu?"

Lệ Không bất chấp khó khăn mà hỏi.

"Chết rồi..."

Phương Tịch thờ ơ trả lời.

"Cái gì? Lão đại chết rồi sao?"

Đám tu sĩ Luyện Khí hoàn toàn đại loạn, mà Lệ Lôi thì cổ họng thô kệch nói: "Đạo hữu, chúng ta nhận thua... Không biết phải làm sao mới chịu bỏ qua cho chúng ta?"

Y hiểu rõ, đối phương có thể dễ dàng giết chết Càn Tân Tử lão đại đều thì thật sự như Kết Đan lão tổ, những chuyện trước đó chỉ là đùa giỡn với bọn họ.

Nhưng người dưới mái hiên nên cúi đầu vẫn phải cúi đầu.

"Thả các ngươi, cũng không phải là không được..."

Phương Tịch mỉm cười: "Chỉ cần các ngươi phối hợp với ta hoàn thành một chuyện là được."

Lệ Lôi và Lệ Không liếc nhau, thầm đề phòng: "Không biết là chuyện gì?"

"Thay ta thí nghiệm thử uy lực của Sáo trận pháp này!"

Phương Tịch vung tay lên, từng khôi lỗi yêu thú cấp hai không ngừng xuất hiện ở xung quanh.

Năm con, mười con, mười lăm con...

Vẻ mặt của Lệ Lôi và Lệ Không từ từ trở nên chết lặng, gần như cho rằng mình trúng huyễn thuật gì đó.

Một khắc sau, ngón tay của Phương Tịch như gảy dây đàn, bắt đầu khống chế khôi lỗi.

Tạp sát!

Một con hổ khôi lỗi mở cái miệng như chậu máu phun ra một cây trận kỳ.

Tạp sát!

Tạp sát!

Những khôi lỗi còn lại cũng làm động tác giống nhau, có yêu lực cường đại quán chủ vào trong trận khiến những cây cờ nho nhỏ chợt bành trướng hóa thành đại kỳ cao khoảng một trượng, từng đạo linh quanh lấp lánh trên đó, trên mặt cờ có vẽ từng cái đầu sói rất sống động...

Đạo đạo trận văn lấp lóe, liên tục sáng lên tạo thành cấm chế.

Từng đạo cấm chế dung hợp, cuối cùng hóa thành một hư ảnh thiên lang lông bạc...

Khí tức vô cùng kinh khủng lập tức tràn lan trong không gian.

"Yêu vương? !"

Yết hầu của Lệ Không nuốt ực ực, y gào thét tuyệt vọng như người gần đất xa trời.

"Thiên Lang Khiếu Nguyệt Trận! Mở!"

Phương Tịch chỉ về phía linh chu, thiên lang khổng lồ lập tức giơ móng vuốt to lớn lên nhẹ nhàng quào về phía phi chu.

Ầm ầm! ! !

Vô số thanh sắc cuồng phong hóa thành vòi rồng, mang theo ba động pháp lực khiến tu sĩ Trúc Cơ biến sắc, cuốn tu sĩ tuyệt vọng trên linh chu vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận