Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 614: Thanh Đồng Qua

"Chỉ là một tên Nguyên Anh sơ kỳ và một tên Nguyên Anh trung kỳ? Xem thường ai đây chứ?"

Trong độn quang, Phương Tịch hừ lạnh.

Thiên Ma Ngâm theo đó phát động.

Với cường độ thần thức của hắn bây giờ thì dù Xích Long Chân Quân ở trong linh bảo phòng ngự thì cũng không tránh được tâm ma bất chợt bộc phát mà đờ đẫn một khắc.

"Trảm!"

Phương Tịch phất tay đè ép, Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang như một đạo kiếm khí vô cùng sắc bén mà chợt chém xuống.

Phốc!

Một sợi tơ xanh cực kỳ nhỏ trong nháy mắt xẹt qua trường long.

Mà lúc này Xích Long Chân Quân mượn sự phản phệ kinh khủng khi linh bảo vỡ vụn mà lấy lại tinh thần, gã phun ra một ngụm tinh huyết: "Không tốt... Thanh Tiêu chạy đi!"

Không phải gã chưa từng gặp đại tu sĩ nhưng một kích tiện tay đã hủy linh bảo thì không phải là đại tu sĩ bình thường nữa.

Người này gần như có uy lực của Hóa Thần!

Thậm chí Xích Long Chân Quân còn nghi ngờ đối phương là một lão quái vật Hóa Thần ngụy trang thành Nguyên Anh sơ kỳ!

Gã gầm lên rồi nuốt một viên huyết châu đỏ sậm vào, vậy mà nhanh chóng ngăn chặn được thương thế, chỉ là trên người gã không ngừng mọc lân phiến quỷ dị như biến thành một ma vật.

'Bí thuật hóa ma? Thì ra còn là một tên ma tu... Sắp liều mạng rồi sao?'.

Phương Tịch cười nhạo, đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang thứ hai, thứ ba bay ra, đều hóa thành sợi tơ xanh cực kỳ nhỏ như có thể cắt hư không.

Xích Long Chân Quân gầm lên, hai tay kháp quyết, trong hai tay áo đều có một đạo ma quang đen nhánh xuất hiện, chúng hóa thành hai con cự mãng đen nhánh, phun ra nuốt vào cái lưỡi đỏ tươi.

Nhưng một khắc sau, sau chi chúng bị sợi tơ xanh xẹt qua thì hai con ma mãng này lập tức giật mình rồi sao đó đã chia năm xẻ bảy.

"Luyện Kiếm Thành Ti? Nhất kiếm phá vạn pháp?"

Xích Long Chân Quân kinh hô, trong lòng đã vô cùng hối hận nhưng đã quá trễ rồi.

Một đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang lướt qua cổ gã, khiến lục dương khôi thủ của gã bay thẳng ra.

Sưu!

Trong nháy mắt tiếp theo, quang mang đỏ chợt lóe lên, một Nguyên Anh xuất hiện ở ngoài trăm trượng, nó đang định thuấn di rời đi thì đỉnh đầu lại xuất hiện một tiểu tháp xám trắng, từng quang mạc chiếu xuống, khiến thần sắc của gã trở nên đờ đẫn rồi bị thu vào trong tiểu tháp.

Mà lúc này, sau lưng Thanh Tiêu Chân Quân hiện ra một đôi vũ dực xanh, y lại thi triển Phong Độn Thuật, chạy ra mấy chục dặm!

"Đại ca? !"

Cảm nhận được khí tức của Xích Long Chân Quân ở phía sau nhanh chóng biến mất khiến khóe mắt của Thanh Tiêu Chân Quân như sắp nứt, hơn nữa trong lòng y cũng rất hoảng sợ.

Đại ca của y có xuất thân cướp tu, một thân năng lực đấu pháp ở trong tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng tính như cường giả, tự nghĩ đối đầu đại tu sĩ cũng có thể kéo dài một đoạn thời gian.

Sao lại bị trảm dễ dàng như vậy chứ?

'Chẳng lẽ... Hóa Thần?'.

Một suy nghĩ kinh khủng xuất hiện trong đầu của Thanh Tiêu Chân Quân nhưng lại nhanh chóng bị y phủ định: "Không thể nào... Hóa Thần Tôn Giả xuất thủ như vậy chẳng lẽ không sợ linh lực phản phệ sao? Huống chi... Tu tiên giới Đông Hải chỉ có một mình Vân Hi lão tổ..."

Trong lòng y đã hoàn toàn không dám nghĩ đến chuyện báo thù nữa, lúc này y chỉ muốn thoát khỏi Hồng San hải hạp càng xa càng tốt.

Đúng lúc này, hư không trước mặt y chợt lóe, vậy mà xuất hiện một đóa ngũ sắc liên hoa!

Từng cánh của đóa liên hoa kia rơi xuống, trong nháy mắt đã hóa thành từng đạo ngũ hành pháp thuật, mãnh liệt đánh đến Thanh Tiêu Chân Quân!

Vù!

Y vỗ vũ dực sau lưng, thi triển Phong Độn Thuật, thân hình y như hóa thành một cơn gió mát, có hai đạo thủy nhận to lớn từ góc độ không thể tưởng tượng được xuất hiện.

Ong!

Trong nháy mắt tiếp theo, một ngũ thải tiểu hoàn oanh minh, hung hăng đánh đến y!

Một chiếc ban chỉ xanh biết trong tay Thanh Tiêu Chân Quân bay lên, trên đó lắp lóe từng phù văn, hóa thành một quang mạc xanh biếc.

Ba!

Quang mạc xanh biếc kia bị ngũ thải tiểu hoàn đụng vào, lập tức xuất hiện vô số vết rách, trên ban chỉ xanh biếc càng lan tràn từng tia hắc tuyến...

"Không thể nào... Đây chính là bảo vật phòng ngự của tu sĩ thượng cổ mà... Chẳng lẽ cái tiểu hoàn này lại là cấp bốn cực phẩm?"

Y vội vàng phun ra một ngụm tinh huyết, xen lẫn pháp lực rơi lên quang tráo xanh biếc, khiến nó khôi phục ổn định lại, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này, ở phía sau y có một tiếng nói nhàn nhạt vang lên: "Đạo hữu sao phải đi vội như vậy?"

Thanh Tiêu Chân Quân không khỏi đầy tuyệt vọng.

Một lúc sau, Phương Tịch bắn ra một hỏa cầu, đốt thi thể của Thanh Tiêu Chân Quân thành tro tàn, trước người hắn có ba vật lơ lửng.

Rõ ràng là một đôi vũ dực thu nhỏ, một cây tiểu kỳ, còn có một túi trữ vật.

"Hình như tên tu sĩ Đông Hải cũng tương đối giàu nha. Bảo vật trên người so với Nguyên Anh lão quái bình thường mạnh hơn không ít."

Phương Tịch thu hai món linh bảo lại, thần thức đưa vào trong túi trữ vật của Thanh Tiêu Chân Quân thì có chút ngạc nhiên: "Chẳng lẽ vì hắn là cướp tu?"

Hắn cũng không xem xét cẩn thận mà lại hóa thành một đạo thanh hồng kinh thiên xông thẳng vào trong đám yêu vụ.

Lúc này ở trong yêu vụ còn có hai đám ma vân đen nhánh, một đoàn huyết sắc liệt diễm lấp lóe, một đoàn lôi đình âm ỷ, gắt gao ngăn chặn con Liệt Hải Thú kia.

'Hai đánh một mà lại như vậy, phế vật!'.

Phương Tịch chửi thầm một câu.

Đây là kết quả hắn dùng Thiên Cơ Biến tự mình gia trì, nếu đổi thành Thủy Tổ Yêu Ma Thụ khống chế thì e là đã để con Liệt Hải Thú này chạy từ lâu!

Lúc này, yêu thú cấp thấp trong động của Liệt Hải Thú đã chết hầu như không còn từ lâu, Đại Thanh và Tiểu Thanh cùng đứng chung một chỗ, bên cạnh còn có Vân Mão Tử đang hôn mê nằm đó.

"Nên chấm dứt chuyện này sớm..."

Phương Tịch thì thào, trong tay hắn hiện ra Thanh Hòa Kiếm rồi chợt chém một kiếm!

Phốc phốc!

Đầy trời thanh ti thoáng hiện, chúng không ngừng ép nước biển do con Liệt Hải Thú kia phun ra.

"Quát!"

Liệt Hải Thú cũng biết hôm nay không thể nào tốt được nên trong con ngươi như chuông đồng của nó chợt lóe huyết sắc, nó chợt mở miệng ra.

Nó phun ra ba đoàn lam sắc quang huy, trong mỗi đoàn quang huy đều có một thanh đồng qua tạo hình cổ xưa.

Bề ngoài thanh qua này có xen lẫn vết rỉ, mơ hồ mang theo chút hoa văn thần bí phức tạp, tản ra khí tức thê lương cổ xưa.

Phốc!

Một đạo lam sắc quang hà từ trên đoản qua cổ xưa nổ tung, vậy mà lại có thể ngăn cản được đám ma vân hỏa diễm kia, khôi lỗi ma tộc lân phiến toàn thân như tu la hiện ra.

Dưới sự khống chế của Phương Tịch, con ma tộc khôi lỗi kia kháp quyết hai tay, trong miệng niệm một câu chú ngữ cổ ma.

Vô số khí lưu đen nhánh xuất hiện ở bốn phía như từng con mãng xà cuốn về phía thanh đồng đoản qua.

Ở trước mặt ma tộc này còn hiện ra một tấm thuẫn đầu quỷ.

Trên thanh đồng đoản qua lấp lóe từng thanh sắc phù văn, trên lưỡi đao có lưu quang chợt lóe.

Phốc phốc!

Trong hư không, vô số mãng xà đen nhánh đứt gãy, hóa thành hắc khí tiêu tán.

Thế đi của thanh đồng đoản qua không giảm, lại xuyên thấu tấm thuẫn đầu quỷ.

"Ngao!"

Ma tộc điên cuồng gào thét, hai tai khoanh lại, ngăn ở trước ngực, trên cánh tay của nó có từng hàng cốt thứ dữ tợn xuất hiện.

Răng rắc!

Sau một tiếng vang rợn người, thanh đồng đoản qua này trực tiếp đâm sâu vào trong cánh tay của ma tộc, gần như sâu tới xương.

Con khôi lỗi ma tộc còn lại thì càng không may, nó bị đoản qua trực tiếp đâm xuyên ngực.

Mà một thanh đồng đoản qua cuối cùng bay đến Phương Tịch nhưng nó lại bị một đóa ngũ sắc liên hoa do Ngũ Hành Hoàn biến thành vây khốn gắt gao, không thể nào xuyên qua quang mạc này.

Liệt Hải Thú nhìn thấy kết quả này thì trong lòng cũng kinh hãi.

Tam Cổ Qua của nó chính là dị bảo của yêu tộc từ xưa lưu truyền đến, lấy lực công phạt mà nổi danh.

Kết quả hai con khôi lỗi kia thì còn tốt nhưng tên đại tu sĩ mới đến này lại hời hợt đỡ được, pháp lực thật sự thâm bất khả trắc!

Mà lúc này, Phương Tịch mỉm cười, tay bấm một kiếm quyết.

Đầy trời thanh mang trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa, một cảm giác vô cùng nguy hiểm hiện lên trong lòng của Liệt Hải Thú.

Nó không chút nghĩ ngợi mà muốn triệu hồi Tam Cổ Qua về để phòng ngự.

Nhưng lúc này, hai con khôi lỗi ma tộc kia đều hung ác, móng vuốt dữ tợn kia nắm chặt cổ qua, mặc cho ma huyết chảy ròng ròng cũng không buông tay.

Thấy vậy thì sự cảnh giác nổi lên trong lòng của Liệt Hải Thú, nó phun ra một đoàn lam sắc quang hà, khiến quang huy hộ thể quanh thân càng mạnh hơn.

Bất chợt!

Nó hét thảm, gân mạch và phủ tạng trong cơ thể nó như lọt vào loại đả kích mang tính hủy diệt nào đó.

Bây giờ Thanh Hòa Kiếm đã là một thanh Trảm Yêu Kiếm cực phẩm hấp thu ngàn vạn yêu huyết nên lực sát thương với yêu tộc rất kinh người.

Đương nhiên Phương Tịch sẽ không bỏ qua cơ hội này, Tinh La Kỳ Bàn hiện ra trong tay hắn, giữa thiên địa xuất hiện mười chín đường ngang dọc, từng quân cờ đen trắng bay ra, liên tục bộc phát quang hoa, từng tầng từng tầng ma diệt bảo quang hộ thể của Liệt Hải Thú.

Mà cùng lúc đó, thân hình của hắn cũng lóe lên mấy cái, đã đến trước mặt của Liệt Hải Thú khổng lồ, năm ngón tay phải hắn mở ra rồi nhẹ nhàng vồ một cái!

Năm đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bay ra, cắt lên quang tráo hộ thể xanh thẳm.

Quang tráo vốn đã ảm đạm lấp lóe mấy lần thì nổ tung hóa thành vô số Thủy linh lực tán ra trong trời đất.

Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang còn lại thế đi không giảm mà cắt lên cổ của Liệt Hải Thú.

Phốc!

Một vết thương sâu tận xương xuất hiện, vô số lân phiến vỡ vụn, bắn tung tóe...

"Ngươi..."

Trong lòng Liệt Hải Thú hoảng hốt nhưng thần thức của nó chưa kịp nói gì thì Phương Tịch giơ một tay lên lại hung hăng chém một kiếm.

Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang cấp bậc đại thành hội tụ lại thành một rồi chợt rơi xuống như cự phủ trên đài chặt đầu.

Vô số dòng máu chảy ra, đầu Giao Long to lớn dữ tợn của con Liệt Hải Thú trong nháy mắt đã lăn xuống!

Một viên nội đan cỡ nắm tay bay ra, lấp lóe mấy cái đã ra ngoài chiến trường, muốn chạy trốn.

Trong nháy mắt tiếp theo!

Một tiểu tháp xám trắng xuất hiện phía trên nội đan, từng vầng quang huy trắng chiếu xuống.

"Không!"

Từ trong nội đan mơ hồ truyền ra tiếng rên rỉ của Liệt Hải Thú nhưng nó lại không thể nào ngăn cản được, trong lúc này, viên nội đan càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một lam sắc quang điểm, chui vào dưới Tỏa Yêu Tháp.

'Tỏa Yêu Tháp khóa yêu hồn, quả thật là trời đất tạo nên...'.

Phương Tịch mỉm cười rồi thu các linh bảo như Ngũ Hành Hoàn, Tỏa Yêu Tháp, Thanh Hòa Kiếm lại.

Còn ba thanh đồng đoản qua kia sau khi mất chủ nhân thì lơ lửng ở giữa không trung, tỏa ra từng đoàn linh quang, rõ ràng không thể xem thường được.

"Hình như là pháp bảo của yêu tộc..."

Phương Tịch vung ra một đạo pháp lực, hắn phát hiện không thể nào tế luyện thì không khỏi thì thào.

Một khắc sau, trên mặt hắn hiện ra hoa văn xanh, khí tức đại biến!

Nếu Liệt Hải Thú nhìn thấy cảnh này thì nó nhất định sẽ ủy khuất đặt câu hỏi: "Đồng tộc sao phải làm khó đồng tộc?"

Phương Tịch thi triển Tam Tương Diệt Nguyên Công, một đạo yêu khí xanh thẫm bay ra.

Ở trong thanh đồng cổ qua còn có chú quyết khu sử đơn giản.

"Thì ra là dị bảo, còn là dị bảo có thể so với linh bảo thượng phẩm, quả thật là hiếm thấy... Xem ra là truyền thừa luyện khí kỳ dị nào đó trong yêu tộc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận