Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 122: Đột phá Võ Thánh (2)

Chính là chênh lệch một đường này, khiến Phương Tịch càng nhanh hơn một bước, bàn tay hắn đè lên đỉnh đầu của lão giả: "Bí kỹ - Hỗn Nguyên Vô Cực!"

Ầm!

Một chưởng này của hắn như Phiên Thiên Ấn, lại như Thái Sơn áp đỉnh, đại thủ đặt trên đỉnh đầu của lão giả đè lão từng tấc từng tấc lúng xuống mặt đất.

Nửa người dưới của lão giả độc nhãn một mảnh huyết nhục mơ hồ, hiển nhiên đã không còn sống.

Mà lúc này, Phương Tịch mới quay lại, hắn nắm lấy uyên ương việt của nữ nhân áo tím.

"Chết!"

Nhưng cơ hội trong nháy mắt này chỉ giúp Phương Tịch tranh thủ tiếp được uyên ương việt của nữ nhân áo tím còn quyền cước của tên lùn và Thiết Sư vẫn đánh lên người hắn.

Đương!

Lúc quyền cước bao hàm Chân kình của Võ Sư đánh lên người Phương Tịch lại phát ra âm thanh như gõ chuông.

"Không... Đây là?"

Tên lùn nhanh chóng lùi lại, nhìn bàn tay của mình, gã phát hiện trên đó có một lỗ máu, trong đầu gã thình lình hiện ra một ý nghĩ khiến gã vô cùng hoảng sợ: "Cương khí?"

Dưới ánh trăng, chỉ thấy quần áo những nơi Phương Tịch bị đánh trúng đều vỡ vụn hiện ra da thịt trắng nõn.

Mà trên da thịt của hắn thì có một tầng Chân cương màu máu mỏng manh.

Chân cương này chỉ ngưng tụ trong chớp mắt trong phút chốt đã tán đi, đã giúp Phương Tịch tránh được kết cuộc bị trọng thương.

"Ngươi đã đột phá Tông Sư?"

Tiếng nói bén nhọn của nữ nhân áo tím đã xé rách một mảnh màn đêm này.

"Còn kém chút xíu nữa... Nhưng ta đã tìm được đường."

Phương Tịch mỉm cười, điểm ra một chỉ.

Nữ nhân áo tím lập tức thu hồi uyên ương việt về để thủ, từng mảnh đao quang như trăng khuyết thủ hộ thân thể ả kín không kẽ hở.

Cho dù là ngón tay của Phương Tịch cũng chỉ có thể điểm đến trước trán ả ba tấc đã không thể không dừng lại.

Nhưng nhiêu đây đã đủ.

Chân cương của Võ Thánh có thể ly thể hành động.

Trên ngón tay của Phương Tịch bất chợt hiện ra một đạo cương khí tinh mịn màu đỏ như máu xuyên qua trán của nữ nhân áo tím, cương khí vừa lóe lên đã biến mất.

Trán của nữ nhân áo tím hiện ra một điểm đỏ, thân thể ngưng trệ, trong nháy mắt khí huyết của ả đã tiêu tan.

"Đi!"

Thiết Sư nổi giận gầm lên một tiếng, gã bước lên ngăn trở Phương Tịch.

Tên lùn thì quái dị hú lên, xoay người bỏ chạy.

Tên Quỷ Kiến Sầu này thật đáng sợ.

Bị bọn chúng tổ hợp vây giết vậy mà hắn không những không chạy trốn mà còn ngang nhiên phản sát hai người.

Thậm chí trong lúc chiến đấu hắn đã đột phá Tông Sư.

"Lệnh cho Định Châu Quân san bằng viện này."

Gã chạy ra khỏi võ quán nho nhỏ, nhìn thấy Định Châu Quân tinh nhuệ mặc áo giáp, cầm binh khí trên đường, đặc biệt là cung nỏ trên tay bọn họ đã cảm thấy an tâm một chút.

Dù là Tông Sư thì như thế nào?

Bị đai quân Võ Giả Định Châu Quân vây khốn, phối hợp với sự kiềm chế của cao thủ cung nỏ, vẫn phải chết.

Tên lùn trốn vào trong quân trận, lúc gã đang thở hổn hển lại không tránh khỏi có cảm giác bi thương xông lên đầu, vì để gã tranh thủ cơ hội chạy trốn mà Thiết Sư đã chết trong tay hung nhân kia.

"Kết Phong Tượng Trận, tiến lên!"

Một Hiệu Úy bên vai trái áo giáp có thôn thú màu vàng kim đứng trong Định Châu Quân lập tức ra lệnh.

Từng lớp giáp sĩ xông lên, vây quanh võ quán.

"Cung nỏ chuẩn bị... Phóng!"

Xuy xuy!

Trong âm thanh cơ quan chuyển động, từng mũi tên bay vào trong viện.

"Ngẫu nhiên chơi trò phi thần kiếm, lại phá nát Chung Nam đệ nhất phong!"

Một bóng người đi từ trong sân ra, bên cạnh hắn lại có Huyền Thiết Thuẫn đang lơ lững, trong tay hắn cầm theo một thanh tế kiếm màu vàng kim, ngân nga trường ngâm.

Sau một khắc!

Một đạo kiếm quang từ trong tay đối phương bay ra, giáp sĩ dọc đường đều bị cắt như trang giấy, kiếm quang triển khai nuốt trọn tên Võ Sư lùn và tên Hiệu Úy kia, lại biến mất không thấy gì nữa.

Định Châu Quân ngơ ngác nhìn một màn này, mãi đến lúc người kia rời khỏi mới phát ra tiếng hô hoảng sợ: "Hiệu Úy... Hiệu Úy chết rồi!"

Trong bóng tối xa xa.

Phương Tịch thu hồi Kim Giao Kiếm, hắn cảm nhậy được pháp lực trong cơ thể đã tiêu hao hơn phân nửa, hắn nở nụ cười có chút đắng: "Quả nhiên Thượng phẩm Pháp khí vẫn cần phải đến Luyện Khí hậu kỳ mới có thể dùng, miễn cưỡng sử dụng sẽ tiêu hao rất nhiều pháp lực..."

"Thôi được rồi, nếu như ta đã đột phát thì cuối cùng đã có thể trở về nhìn một chút rồi."

Thân ảnh lóe lên, hắn đã biến mất vô ảnh vô tung.

Cũng đêm đó.

Ầm!

A Ngốc Thanh Mộc ra sức vung quyền, lại đánh bay một Võ Giả.

Thanh Tang khóe miệng chảy máu trốn ở sau lưng Thanh Mộc.

Từ khi đến ban đêm, bọn họ lập tức bị người thần bí tập kích, lúc này đã bị ép đến tuyệt cảnh.

Nhưng mà ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một đạo pháo hoa nở rộ ở ngoài thành.

Bất chợt những người thần bí đang vây công họ lại rút lui hết.

Ngay lúc Thanh Mộc và Thanh Tang ngơ ngác nhìn nhau, một chiếc xe ngựa từ trên quan đạo chạy nhanh đến, một lão viên ngoai gương mặt hiền lành bước xuống.

Lão nhìn thấy hai người Thanh Mộc, lập tức lộ ra nụ cười: "Hai vị thiếu hiệp... Lão hủ chính là đại biểu của quan viên và thế gia trong châu, xin hai vị yên tâm, từ giờ trở đi không ai dám tổn thương các ngươi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận