Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 582: Đột phá hậu kỳ

Tam Tiên Tông.

Thuần Vu Tôn khống chế độn quang bay về hướng động phủ của lão tổ, trong lòng y thì than thở: "Ai... Mãnh hổ đi rồi lại có sói đói đến."

Tam Tiên Tông bọn họ luôn lục đục với Vạn Độc Môn, không ít lần công phạt lẫn nhau.

Sau khi Thiên Khôi Chân Quân hoành không xuất thế, diệt Vạn Độc lão ma thì Vạn Độc Môn chống đỡ không được mấy năm nữa đã tan rã như bèo dạt mây trôi, cuối cùng Tam Tiên Tông cũng có được thời gian tốt đẹp.

Nhưng mà mấy năm trước lại có một tán tu ngưng kết Nguyên Anh thành công, chiếm cứ linh mạch vốn của Vạn Độc Môn, thành lập Lưu Phong Tông, xung đột với Tam Tiên Tông cũng càng ngày càng nhiều.

Tên Nguyên Anh tán tu kia vô cùng phách lối, có lẽ là vì thăm dò được lão tổ Nguyên Anh của Tam Tiên Tông không còn nhiều thọ nguyên mà Thiên Khôi Chân Quân thì không quan tâm đến mọi chuyện.

"Thái Thượng trưởng lão, Thuần Vu Tôn cầu kiến."

Đi đến trước một động phủ, Thuần Vu Tôn nghiêm nghị truyền âm.

"Vào đi!"

Giọng ôn hòa của Vân Châu Chân Quân truyền ra.

Thuần Vu Tôn bước vào động phủ, nhìn Vân Châu Chân Quân đang ngồi khoanh chân, y chỉ cảm thấy dường như lão càng già hơn trước đó mấy phần, trong lòng không khỏi sầu não: "Khởi bẩm Thái Thượng trưởng lão... Trước đó Lưu Phong Tông lại mượn danh nghĩa của một gia tộc tu tiên chiếm mỏ linh thạch của Hoàng gia..."

Tổ tiên Hoàng gia chính là đệ tử nội môn của Tam Tiên Tông, Tam Tiên Tông cũng chiếm phần lớn mỏ linh thạch kia.

Bây giờ Lưu Phong Tông làm vậy chính là khiêu khích Tam Tiên Tông.

"Lưu Phong Tông Lưu Phong Chân Quân lúc thiếu niên đã gặp kỳ duyên, thu được truyền thừa trong động phủ của cổ tu sĩ mà ngưng kết Nguyên Anh..."

Vân Châu Chân Quân chậm rãi nói: "Món linh bảo Chấn Sơn Tiên mà hắn nắm giữ, uy lực vô cùng, lần trước người này ra ngoài gặp phải một con đại yêu hóa hình lẩn trốn, sau một phen đại chiến còn có thể đánh giết... E là lão phu có chỗ không bằng."

Mặc dù lão cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, thậm chí còn tu luyện đến đỉnh phong cảnh giới này nhưng lại khó mà hạ được một tu sĩ mới ngưng kết Nguyên Anh thì đủ thấy sự yêu nghiệt của Lưu Phong Chân Quân.

"Chẳng lẽ... Chúng ta vẫn phải nhịn hay sao?"

Thuần Vu Tôn nhịn không được mà hốc mắt đỏ lên: "Thái Thượng trưởng lão không thể xuất thủ, phải làm sao mới ổn đây?"

Lúc nói câu này, y nhìn về hướng Thanh Hư Phong.

"Thiên Khôi Chân Quân thế nào?"

Vân Châu Chân Quân hỏi.

"Người kia một lòng tu luyện, mấy năm trước còn xuất quan một lần, phân phó chúng ta mua sắm rất nhiều vật tư, nhưng cũng đã dùng linh thạch kết toán..."

Thuần Vu Tôn cung kính trả lời: "Chỉ là vãn bối nhiều lần nhắc đến Lưu Phong Tông, người đó lại thờ ơ, không có ý định xuất thủ nào... Năm đó chúng ta tốn rất nhiều tâm huyết, vận dụng không biết bao nhiêu nhân lực, vật lực, vất vả lắm mới lấy được Hoàng Tuyền Quỷ Hỏa, bây giờ lại..."

Vân Châu Chân Quân lại lắc đầu: "Phàm là tu sĩ một lòng khổ tu, tuyệt đối sẽ không để đạo tâm xuất hiện nửa điểm sơ hở... Nhưng mà Thiên Khôi Chân Quân chỉ đảm bảo truyền thừa Tam Tiên Tông ta không dứt, về phần chút chuyện nhỏ, đương nhiên sẽ không xuất thủ, ngươi cũng phải ghi nhớ thật kỹ, nhân tình này càng dùng càng mờ nhạt, vẫn phải dùng trên lưỡi đao..."

Lão lại căn dặn vài câu, mơ hồ có ý trăng trối.

Bên ngoài động phủ chợt có tiếng vù vù vang lên.

Vân Châu Chân Quân nhướng mày, lão an tâm thanh tu, trong môn rất ít khi quấy rầy, bây giờ lại có Truyền Âm Phù đến, tuyệt đối là có đại sự phát sinh.

Lão mở cấm chế động phủ ra, một đạo lưu quang bay đến hóa thành một tấm Truyền Âm Phù.

Vân Châu Chân Quân chỉ nghe vài câu thì thần sắc động dung: "Lưu Phong Chân Quân... Vẫn lạc rồi sao?"

"Cái gì?"

Con mắt của Thuần Vu Tôn lồi ra: "Chuyện này xảy ra khi nào?"

"Ngay lúc nãy, đệ tử mà chúng ta an bài ở Lưu Phong Tông, khó khăn lắm mới truyền ra được tin tức..."

Vân Châu Chân Quân đưa Truyền Âm Phù qua, cười nói: "Trước đó lão phu còn nói người này có cơ duyên vô cùng tốt, không ngờ tên này lại gặp báo ứng..."

Thuần Vu Tôn cầm lấy Truyền Âm Phù, cẩn thận nghe vài câu thì sắc mặt cũng cuồng hỉ: "Lưu Phong Chân Quân lại xui xẻo như vậy sao, mặc dù trước đó hắn miễn cưỡng chém giết đại yêu hóa hình kia nhưng thân bị trọng thương, không thể không trở lại tông môn bế quan tu dưỡng, vẫn luôn giấu đi... Nhưng ngay khi hắn trong thương bế quan, đại đệ tử lại vụng trộm với thị thiếp, cuối cùng thí sư? !"

Y nhìn tình báo này cũng nói không ra lời.

Mặc dù tu tiên giới cũng có chuyện khi sư diệt tổ nhưng người đó lại gặp cả hai chuyện này, vận khí cũng quá suy rồi.

Cho dù bản thân đối phương bị trọng thương nhưng trốn trong đại trận của tông môn chậm rãi điều dưỡng thì Tam Tiên Tông vẫn không thể làm gì.

Ai có thể ngờ được, chuyện sau đó lại cẩu huyết như vậy chứ?

"Trời phù hộ Tam Tiên Tông ta..."

Vân Châu Chân Quân còn muốn nói gì đó, thần sắc chợt biến, hóa thành một đạo lưu quang bay ra ngoài động phủ.

Thuần Vu Tôn theo sát phía sau, vừa ra khỏi động phủ thì đã thấy Thanh Hư Phong có biến.

Trong hư không có vô số linh khí hội tụ, thậm chí có lốm đa lốm đốm thanh sắc quang điểm xuất hiện.

Những Mộc linh lực vô cùng nồng đậm này bay múa, vây quanh Thanh Hư Phong như đom đóm vậy, sau đó chúng tranh nhau chen lấn chui vào trong đó.

Lượng lớn linh khí hóa lỏng hình thành một hồ nước ngủ thải ở phía trên của Thanh Hư Phong.

Cùng lúc đó, một cỗ linh áp vượt xa tu sĩ Nguyên Anh bình thường cũng lan ra, khiến Vân Châu Chân Quân cũng thầm run lên.

"Đây là... Linh khí thành hồ? !"

Thuần Vu Tôn trừng to mắt: "Đây không phải là dị tượng khi tiến cấp đại tu sĩ sao? Sao lại như vậy? Trên Thanh Hư Phong chỉ có Thiên Khôi Chân Quân, hắn, hắn chỉ mới Nguyên Anh sơ kỳ mà..."

"Ha ha... Thiên Khôi đạo hữu hảo thủ đoạn, vậy mà lừa cả lão phu."

Vân Châu Chân Quân cười ha hả, thậm chí vẻ mặt có phần hớn hở, không có chút tức giận vì bị lừa nào: "Hắn chắc chắn đã tấn thăng Nguyên Anh trung kỳ từ trước, thuê linh mạch của Tam Tiên Tông ta chính là vì bế quan đột phá cảnh giới hậu kỳ."

Sau khi cười xong, lão lại hơi nghi ngờ: "Người có thể thành đại tu sĩ thì thiên tư, cơ duyên thiếu một thứ cũng không được nên tất phải nổi danh rất sớm ở tu tiên giới, vì sao từ trước đến nay thanh danh của Thiên Khôi Chân Quân không hiện?"

Ngay khi Vân Châu Chân Quân nghi hoặc thì hồ nước linh khí kia đã chậm rãi rơi xuống Thanh Hư Phong, linh áp lan ra cũng càng cường hoành hơn.

"Phân phó các đệ tử không được đến gần Thanh Hư Phong, nếu quấy rầy vị đại tu sĩ này củng cố cảnh giới thì trong khoảnh khắc Tam Tiên Tông chúng ta sẽ đại họa lâm đầu."

Vân Châu Chân Quân nghiêm nghị phân phó.

"Ta lập tức đi ngay..." Thuần Vu Tôn nghiêm nghị tuân lệnh, chờ đến khi y rời đi, trong lòng mới chợt giật mình: "Củng cố cảnh giới... Chẳng lẽ vị Thiên Khôi Chân Quân kia đã đột phá Nguyên Anh hậu kỳ thành công rồi sao? Tu tiên giới Tây Mạc ta lại có thêm một vị đại tu sĩ? !"

Thanh Hư Phong.

Trong động phủ.

Một Nguyên Anh trắng trẻo mập mạp ôm Chư Thiên Bảo Giám, quanh thân có rất nhiều linh bảo bay lượn.

Đi kèm với Mộc linh lực như đom đóm không ngừng tràn vào thì thân hình của nó cũng không ngừng cao lên, gương mặt mơ hồ thành thục hơn.

Chờ sau khi công hành viên mãn, chủ Nguyên Anh kháp quyết, đã trở về trong nhục khiếu.

Phương Tịch mở mắt ra, trên mặt mang theo sự vui mừng: "Đây chính là Nguyên Anh hậu kỳ sao? Thân thể Nguyên Anh kiên cố, đúng là không phải sơ kỳ, trung kỳ có thể so được... Pháp lực và thần thức càng tăng vọt gần một nửa..."

Hắn không khỏi nhớ lại những chuyện trước đó.

Từ sau khi quyết định bế quan thì hắn đã trốn trong xó ít ra ngoài, mỗi ngày đả tọa tu luyện.

Dựa vào tư chất bản thân và linh mạch hỗ trợ, khoảng mười năm hắn đã tu luyện Khô Vinh Quyết tầng thứ 18 viên mãn, chuẩn bị đột phá Nguyên Anh hậu kỳ.

Lúc hắn ra ngoài thu mua một số tài nguyên đã nghe được Thuần Vu Tôn phàn nàn mấy câu thì động chút tâm tư, hắn âm thầm chui vào Lưu Phong Tông, hạ Khí Vận Cổ lên người của Lưu Phong Chân Quân.

Quả nhiên không lâu sau đó người này đã thân tử đạo tiêu, chuyện này cũng khiến Phương Tịch nhìn cổ trùng này với ánh mắt khác xưa.

Còn Khí Vận Cổ lúc đầu vốn đã có không ít khí vận, sau khi nó bay trở về thì khí vận càng bạo tăng.

Phương Tịch lập tức thi triển bí thuật, để Khí Vận Cổ nhả khí vận ra gia trì bản thân, sau đó dưới sự kích thích của những vật phụ trợ mà hắn chuẩn bị khác đã bắt đầu thử đột phá Nguyên Anh hậu kỳ.

Không ngờ vậy mà nhất cử xông phá quan ải.

"Những đan dược, trận pháp... Mà trước đó ta đã chuẩn bị chỉ có thể nói là có chút ít còn hơn không, hiệu quả kém Thăng Vân Đan rất xa, có thể dễ dàng đột phá, quả nhiên là Khí Vận Cổ đã trợ giúp... Có lẽ còn có công lao của Vạn Cổ Trường Thanh Thể chưa hoàn thành kia?"

Phương Tịch nội thị bản thân, có thể thấy được những đường vân ngân sắc ở trên xương cốt, từng tia kim quang kia vẫn rất yếu ớt như trước, gần như không thể thấy được.

Tiến độ Vạn Cổ Trường Thanh Thể này vẫn luôn làm hắn cạn lời...

"Bấm tay tính toán, năm nay đã bốn trăm hai mươi lăm tuổi, tấn thăng Nguyên Anh hậu kỳ!"

Phương Tịch mỉm cười, có chút tự đắc: "Mặc du tư chất ta thấp kém, Trúc Cơ, Kết Đan chậm một chút nhưng sau đó tốc độ tu luyện càng lúc càng nhanh. Bây giờ đã đuổi kịp những thiên chi kiêu tử kia, đây đều là kết quả mà ta đã cố gắng tu hành."

Xưa nay đại tu sĩ có thể đột phá Nguyên Anh hậu kỳ trước năm, sáu trăm tuổi khác với Nguyên Anh hậu kỳ bình thường, được cho rằng có nhiều thời gian nỗ lực đến bình cảnh Hóa Thần hơn nên luôn bị chú ý.

Mặc dù lúc Phương Tịch Luyện Khí, Trúc Cơ cất bước chậm một chút nhưng vẫn đuổi kị bước chân của những tu sĩ Nguyên Anh có thiên phú tốt nhất kia, điều này đại biểu với tư chất và cơ duyên của hắn phải hơn xa đám người kia thì sau này mới có thể ngang hàng, thậm chí người sau còn vượt người trước.

Hắn nhắm mắt lại, trải nghiệm cảm giác Nguyên Anh hậu kỳ.

Sau khi thần thức tăng vọt, bây giờ hắn nắm bắt linh khí lưu động trong hư không càng rõ hơn, thậm chí còn cảm thấy như bản thân có thể khống chế hướng chảy của chúng... Đây đương nhiên chỉ là ảo giác, chỉ có tu sĩ Hóa Thần mới thật sự khống chế được thiên địa linh lực.

"Nguyên Anh hậu kỳ được gọi là đại tu sĩ bởi vì ngoại trừ pháp lực cao cường ra còn có thể tu luyện rất nhiều bí thuật, thần thông khó có thể tưởng tượng được..."

Giữa năm ngón tay của Phương Tịch hiện ra một đạo thần quang như phỉ thúy, đúng là Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang.

Mà lúc này, kèm theo tâm niệm của hắn vừa động, trong đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang lóe lên từng phù văn xanh biếc kỳ dị, uy thế càng kinh người hơn.

"Ta luôn tu hành bí thuật Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang này nhưng vẫn không thể đạt đến cảnh giới đại thành... Lần này đột phá Nguyên Anh hậu kỳ lại có chút lĩnh hội, vậy mà đã trực tiếp thành."

Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang cấp bậc đại thành đã có thể cắt linh bảo bình thường như chém dưa thái rau.

Sau khi Phương Tịch biểu diễn uy lực một phen thì trong lòng rất vui.

Xem ra dù hắn không sử dụng bất kỳ linh bảo hay khôi lỗi gì mà chỉ dựa vào bí thuật Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang này cũng có thể đánh bại một thậm chí mấy vị đại tu sĩ dễ dàng.

'Nếu cộng thêm linh bảo và khôi lỗi thì dùng có mấy con yêu tộc cấp bốn thượng phẩm đến vây công cũng không sợ...'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận