Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 795: Tha Hóa Vạn Vật (2)

Nhưng đến cấp ba thì phù chỉ bình thường không thể gánh nổi lực lượng trận pháp nữa, tài nguyên hao phí khi chế tác trận phù còn hơn cả mua một bộ trận kỳ và trận bàn.
Nặc Trận Phù tên như ý nghĩa, chính là phù lục có thể che giấu bản thân, ra vào trận pháp cấp thấp.
Phương Tịch nhìn Chu Quân một chút, hắn cảm thấy hình như người này rất xem trọng tiểu tử này.
Mặc dù tư chất linh căn của nó chỉ thượng phẩm mà thôi.
Dù ở Địa Tiên giới thì linh căn thiên phẩm cũng là tư chất hiếm có, sẽ được tông môn Hóa Thần tranh đoạt.
Mà tư chất linh căn của bản thể Phương Tịch bây giờ cũng không tiện nói.
Hắn đã từng nhờ khoa học kỹ thuật của Cửu Châu giới tăng Mộc linh căn của bản thân đến cấp địa phẩm, sau đó bởi vì tiêu hao quá lớn, đồng thời tăng đến linh căn thiên phẩm chỉ tồn tại trên lý luận, thực tiễn không được mà vẫn luôn kéo dài...
Nhưng sau khi luyện thành Vạn Cổ Trường Thanh Thể thì Phương Tịch đã phát hiện Mộc linh căn của bản thân đã có tăng trưởng chậm chạp.
Chờ sau khi hắn tiếp nhận truyền thừa Địa Tiên rồi thành tựu Phản Hư thì đã không quan trọng nữa.
Tu sĩ Phản Hư Chư Hành Hợp Nhất thì hạn chế của tư chất linh căn trước đó đã gần như biến mất.
Mà Địa Tiên tu hành cũng chỉ có liên quan với linh cảnh, không có bao nhiêu liên quan với tư chất linh căn thế nào.
Có thể nói sau khi Phản Hư, ngoại trừ vài loại linh căn Tiên phẩm và Tiên thể đặc thù trong truyền thuyết ra thì ràng buộc của tư chất với tu sĩ gần như đã biến mất.
Đương nhiên trước Phản Hư, đặc biệt là giai đoạn từ Luyện Khí đến Nguyên Anh thì tư chất linh căn vẫn là tiêu chuẩn quan trọng để tuyển chọn đệ tử ưu tú.
Chu Quân có thể thành Nguyên Anh thì tư chất không phải địa phẩm thì chính là thiên phẩm.
Thậm chí nói không chừng y còn có linh thể trên người, còn Phương Tịch xem trái xem phải cũng không thấy tiểu Trùng có linh quang quán đỉnh này, chắc chỉ có thể... Nhìn vừa ý mà thôi!
Duyên phận hay nói là nhãn duyên vốn là chuyện rất kỳ diệu.
"Không muốn, Chu gia gia, phù lục này dùng rất tốt, tiểu Trùng vẫn còn muốn chơi thêm mấy lần nữa..."
Tiểu Trùng đầy kinh hoàng nói.
"Ai..."
Chu Quân thở dài.
Phương Tịch biết, với thần thức Nguyên Anh thì Chu Quân hoàn toàn có thể đảm bảo tiểu Trùng ở gần đó sẽ không có chuyện gì, y nói vậy chỉ đang chọc tiểu hài mà thôi.
Đồng thời y cũng không nhìn ra mình.
Mặc dù người này từng gặp Hiệu úy Phương Tịch nhưng bây giờ hắn đã dịch dung, không phải dáng vẻ trước đó.
Chờ sau khi Chu Quân chọc ghẹo tiểu Trùng xong thì tiểu Trùng lưu luyến không rời mà về nhà.
Còn Chu Quân thì có ý riêng nói: "Một nhà Lương đạo hữu không dễ dàng..."
"A? Tại hạ gần đây mới đến nên cũng không biết rõ về hàng xóm lắm, xin lắng tai nghe." Phương Tịch lộ ra thần sắc rất hứng thú.
Chu Quân thở dài: "Những tu sĩ cấp thấp bị di chuyển đến bổ sung Biên Hoang thì hoặc đã phạm sai lầm lớn, bị phán hình phạt lưu vong, hoặc chỉ bị tai bay vạ gió, tông môn hay gia tộc bị diệt, để đề phòng địch nhân đuổi tận giết tuyệt nên không thể không 'tự nguyện' báo danh khai hoang..."
Đối với tu sĩ một khi biến thành kẻ địch thì nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.
Cũng may Địa Tiên giới vẫn còn chút quy củ, tỉ như chỉ cần tự nguyện khai hoang thì kẻ địch sẽ không thể ngăn cản và truy sát.
Mệnh lệnh này đến từ cao tầng của nhân tộc, tông môn bình thường không dám vi phạm.
Huống chi...
Tu sĩ cấp thấp cũng không có năng lực vượt qua một vực nên cũng không cần lo lắng vấn đề giết trở lại để báo thù.
Dù trong hậu duệ của dư nghiệt có tu sĩ thiên phú dị bẩm thì đó là chuyện của hàng trăm hàng ngàn, thậm chí mấy ngàn, mấy vạn năm sau đó... Tu sĩ tăng cảnh giới lên rất khó nhảy vọt, dù tuyệt thế thiên tài thì cũng phải một bước một dấu chân, không thể nào lười biếng.
Mà đối với cao tầng nhân tộc thì chỉ ban bố một pháp lệnh đã không ngừng nhận được pháo hôi, bổ sung đến biên giới khai hoang chính là chuyện vẹn toàn đôi bên.
Về phần sống chết của những pháo hôi này thì bọn họ cũng không quan tâm.
Dù sao đa phần tu sĩ đều độc lập, có thể sống sót mới chính là khai hoang khai hoang mà cao tầng nhân tộc muốn.
"Ai... Phu thê Lương đạo hữu vốn là đệ tử của một tiểu tông môn ở Viêm Hỏa Vực, thế nhưng tông môn lại khai chiến với thế lực đối địch, phu quân của cô ta vẫn lạc trong chiến tranh, tông môn chiến bại... Vì mạng sống mà không thể không tiếp nhận khai hoang, trở thành tu sĩ khai hoang, không ngờ lại gặp phải chuyện này..."
Chu Quân thở dài: "Cả đời chúng ta chỉ có thể giãy giụa trong Thiên Phạm Vực này, thậm chí phụ truyền tử, tử truyền tôn, nói chung là khó mà về được cương thổ nhân tộc..."
Trong lời của người này mang theo vô tận bi thương.
"Ai... Có lẽ cao tầng của Thiên Phạm Quân đang đả thông siêu cấp truyền tống trận, chi viện cũng sắp đến rồi thì sao..."
Phương Tịch không thể không an ủi.
"Hắc..."
Chu Quân cười lạnh: "Cao tầng Thiên Phạm Quân? Cảm nhận thời gian của tu sĩ cấp cao khác với chúng ta... Đối với tu sĩ Phản Hư thậm chí Hợp Thể thì mấy chục đến trăm năm chẳng qua chỉ là một cái búng tay nhưng đối với phàm nhân thậm chí tu sĩ cấp thấp thì thời gian này có thể chính là cả cuộc đời! Chờ đến khi những đại nhân vật kia nhớ đến chúng ta thì có lẽ tiểu Trùng đã làm gia gia rồi..."
Nhân tộc là chủng tộc có sinh mệnh lực không thể tưởng tượng nổi.
Đừng nói chi là tu sĩ!
Phương Tịch tin tưởng, dù không có lực lượng ngoại lai ảnh hưởng thì ngàn vạn năm sau vẫn sẽ có nhân tộc kiên cường sống ở mảnh man hoang đại địa này!
Chính là đến lúc đó đã thoái hóa thành dã nhân ăn lông ở lỗ, hay khiến nơi đây hóa thành thiên đường của nhân tộc thì cũng khó nói.
'Người này... Hình như đang thăm dò ta, còn có cảnh cáo sao?'.
Nhìn bóng lưng Chu Quân rời đi, Phương Tịch cười lạnh một tiếng rồi trở về động phủ.
Sau khi hắn đóng đại môn động phủ lại thì lập tức có một cấm chế xuất hiện.
Với tạo nghệ trận pháp của hắn dù chỉ tiện tay bố trí cũng đủ để ngăn cản tu sĩ Nguyên Anh thậm chí Hóa Thần thăm dò.
Trong thần niệm của những tu sĩ này thì động phủ này chỉ là động phủ bình thường của tu sĩ Trúc Cơ, cũng không có chỗ nào khả nghi.
"Thế cục bây giờ không rõ, trước hết chờ một chút cũng không có gì xấu hổ... Nhưng mà..."
Phương Tịch tháo túi linh thú bên hông xuống, tùy ý ném lên.
Một vầng ánh sáng màu xanh xuất hiện như một quang môn.
Từ trong quang môn có một thiếu nữ mặc vũ y màu xanh phiêu nhiên xuất hiện, trên trán có trang trí một sợi lông vũ, thiếu nữ nhìn Phương Tịch với vẻ u oán: "Rốt cuộc chủ nhân đã nhớ tới Tiểu Thanh rồi..."
Là một yêu tu Hóa Thần cấp năm nên thực lực của Tiểu Thanh không dưới đám Hiệu úy Hóa Thần của Thiên Phạm Quân.
Tiếc là những địch nhân mà Phương Tịch đối mặt quá yếu không cần Tiểu Thanh vây công hoặc quá mạnh, bất kể Nguyên Cổ Hoang Thú hay là đại thiên kiếp thì con Thanh Loan cấp năm này cũng không giúp đỡ được gì.
Bởi vậy nó vẫn luôn bị Phương Tịch nuôi dưỡng trong túi linh thú.
Dù túi linh thú có tốt đến đâu đi nữa thì cũng kém xa động phủ Sơn Hải Châu trước kia, nhìn vẻ mặt u oán của Tiểu Thanh không hiểu sao Phương Tịch lại có chút chột dạ như bản thân đã làm chuyện bội tình bạc nghĩa gì đó.
May mà da mặt của hắn rất dày, cảm giác khác thường này chỉ trong chớp mắt thì hắn đã không lưu tâm.
Hắn lấy ra một bức thư đã viết trước giao cho Tiểu Thanh: "Ngươi đế đó liên hệ với Vân Hi Tiên Tử và Liễu Nhứ, tốt nhất là lấy được hồi âm rồi mang về!"
Là một con Thanh Loan cấp năm nên thực lực của Tiểu Thanh không kém, ít nhất nó chỉ cần cẩn thận một chút thì có thể xuyên qua dã ngoại.
Mà nó đã quen biết trước với hai nàng kia nên cũng không có vấn đề về tín nhiệm chút nào.
Chính là nhân tuyển làm tín sứ tốt!
"Hì hì... Thanh Điểu truyền thư... Như vậy có chút giống với câu chuyện tài tử giai nhân trong tiểu thuyết ở Nhân Gian giới..."
Tiểu Thanh cầm thư, nhảy nhảy nhót nhót sáp chạy ra khỏi động phủ.
Thấy vậy, Phương Tịch lập tức căn dặn: "Vạn sự cẩn thận, còn phải nhớ ẩn tàng khí tức và độn quang... Ta không muốn ngươi bị phát hiện ở đây, càng không muốn ngươi bị người khác phát hiện dị thường."
Tiểu Thanh bĩu môi nhưng vẫn rất nghe lời mà hai tay kết quyết.
Ánh bạc chợt đại thịnh, bao phủ toàn thân nó lại.
Sau đó thân hình nó đã biến mất trong hư không, khó mà phát hiện được.
'Không tệ, từ sau khi tấn thăng cấp năm rồi được ta truyền thụ Phượng Triện Văn thì lĩnh ngộ của Tiểu Thanh trên hư không nhất đạo quả nhiên là một ngày ngàn dặm...'.
Phương Tịch thấy vậy thì không khỏi âm thầm gật đầu.
Bản thể của Tiểu Thanh chính là Thanh Hỏa Loan, mang theo huyết mạch Chân Linh Thanh Loan nồng đậm!
Mặc dù kém hơn Tiểu Huyền Quy nhưng huyết mạch Thanh Loan vốn am hiểu khống chế lực lượng hư không, phối hợp với Phượng Triện Văn quả thực là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Bây giờ cũng xem như tiến bộ thần tốc nhưng so với bản tôn mỗi ngày đều lĩnh hội Chư Thiên Bảo Giám thì vẫn chênh lệch rất xa.
Sau khi làm xong những chuyện nhỏ nhặt này xong thì Phương Tịch lại vào luyện khí thất.
Trong tay hắn lóe lên quang mang, các loại tài liệu của Hỗn Lạc Xà hiện ra.
"Đông Khí..."
Theo hắn đánh ra một pháp quyết thì từ trong một đoạn răng nanh trắng tinh hiện ra một lớp sương mù màu xám trắng.
Mà ở trong sương mù thì có từng gương mặt người vặn vẹo, hét thảm...
"Hình như khí này có thể dung nhập vào trong Huyền Minh Kỳ để tăng uy lực của sương mù độc giao... Nhưng đây chỉ là thủ đoạn bình thường nhất."
Phương Tịch lâm vào trầm ngâm.
Sau khi Tha Hóa Tự Tại Ma Công đến Phản Hư thì có thể tu luyện bí thuật Tha Hóa Vạn Vật, có vẻ như thiên biến vạn hóa.
Bây giờ hắn có toàn bộ tinh huyết, xương cốt, nội đan của con hoang thú này... Nên rất hiểu rõ về nó.
Chờ lần sau thi pháp chưa chắc hắn không thể biến ra một con Hỗn Lạc Xà hoàn toàn mới!
Thậm chí chung cực của bí thuật Tha Hóa Vạn Vật cũng không phải ở chỗ thao túng thiên địa nguyên khí hóa hình.
Mà là bản thân dùng Vạn Hóa Thần Ma Thể làm cơ sở, không những có thể mô phỏng các loại ma thể mà còn có thể mô phong vạn vật trên thế gian, từ đó thần thông pháp lực sẽ không còn bị bất kỳ thứ già khắc chế.
Tỉ như gặp phải địch nhân sử dụng thủy pháp thì có thể hóa thành hoang thú hệ thủy.
Mà đối mặt với địch nhân e ngại độc tố thì có thể hóa thành Hỗn Lạc Xà!
Dùng tu vi Phản Hư mô phỏng Hỗn Lạc Xà sẽ có thể đẩy uy năng của nó đến cấp sáu, đạt đến cấp Nguyên Cổ Hoang Thú!
Đây mới thật sự là chỗ kinh khủng của bí thuật Tha Hóa Vạn Vật.
Đương nhiên bây giờ Phương Tịch tu hành bí thuật này chỉ có thể tính là mới nhập môn.
Có thể dùng thiên địa nguyên khí hóa hình thành các loại hoang thú hư ảo đã là cực hạn.
Nếu lúc này hắn mô phỏng Hỗn Lạc Xà thì dữ lắm chỉ đến cấp năm.
Muốn vừa hóa hình đã là Nguyên Cổ Hoang Thú cấp sáu là chuyện rất khó.
Đây không những cần tu luyện bí thuật đến cảnh giới đại thành mà còn phải hiểu rất rõ về giống loài muốn mô phỏng.
"Tha Hóa Tự Tại, Tha Hóa Vạn Vật! Thì ra là một môn thần thông dịch dung ẩn nấp vô thượng..."
Phương Tịch nhớ lại Chu Quân và tiểu Trùng mới gặp hôm nay, thân hình hắn chợt thay đổi.
Một khắc sau hắn đã biến thành dáng vẻ Chu Quân, từ huyết mạch đến khí tức pháp lực thật sự không có chỗ nào khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận