Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 403: Thiên Minh

Huyền Băng Cung.

Trước cung điện băng điêu lộng lẫy xa hoa, một đám tu sĩ đang thấp thỏm chờ đợi.

"Cung chủ... Thật sự thuyết phục được một vị tán tu Kết Đan đảm nhiệm Thái Thượng trưởng lão khách khanh của Huyền Băng Cung sao?"

Một trưởng lão Trúc Cơ mở miệng.

Ở sau lưng y còn có mấy đệ tử Luyện Khí kỳ đứng, nam nữ đều có, nhưng mà vẫn là nữ tu chiếm đa số.

"Đương nhiên... Truyền Tín Phù như vậy, sao có thể giả được?"

Một lão ẩu khác chống quải trượng thở dài: "Nhờ có cung chủ... Như vậy Huyền Băng Cung ta sẽ không cò lo sợ bị hủy diệt nữa, chỉ là đã bị Băng Sát Tông xâm chiếm rất nhiều lợi ích, còn phải tìm cách để nhả ra một cái nữa, đây cũng không phải là chuyện đơn giản."

"Ai... Chung quy là chúng ta vô năng, mới phải thuê Thái Thượng trưởng lão khách khanh, cũng không biết tính tình của vị Thái Thượng trưởng lão thế nào?"

Một mỹ phụ bạch y nói.

Bên cạnh nàng còn có một nho sinh trung niên mặc lam sam đứng, dường như là đạo lữ của người này.

Mà dung mạo của người này vậy mà lại mơ hồ dẫn đầu trong rất nhiều nữ đệ tử Huyền Băng Cung.

Không biết nho sinh lam sam nghĩ đến chuyện gì đó mà sắc mặt chợt âm trầm.

Nửa canh giờ sau, tiếng xé gió chợt vang lên ở chân trời.

Tiếp theo, độn quang hạ xuống, hiện ra ba người.

"Cung chủ, ngài đã trở về."

Lão ẩu kích động tiến lên hành lễ rồi lại nhìn hai người Phương Tịch.

Khương Linh thì bà đã sớm biết, đương nhiên sẽ biết Phương Tịch chính là tu sĩ Kết Đan bên ngoài mà cung chủ đã thuê.

"Chư vị..."

Phượng Băng Tiên thầm than trong lòng, thần sắc lại trở nên trang nghiêm: "Giới thiệu cho các vị một chút, vị Vân Kiệt Tử này chính là Thái Thượng trưởng lão duy nhất sau này của Huyền Băng Cung ta..."

Mặc dù đã sớm biết như vậy nhưng rất nhiều tu sĩ vẫn hơi chần chừ.

Đúng lúc này, Khương Linh tiến lên một bước, tiếng nói trong vắt rõ ràng: "Ta nói cho chư vị được biết... Trước khi về Huyền Băng Cung, chúng ta đã đến Băng Sát Tông, sau khi gặp Vân Kiệt Tử thái thượng, Huyền Băng lão quỷ kia đã hứa sẽ nhượng bộ trên mấy khoáng mạch, lợi ích của hai tông môn sẽ phân phối như hai mươi năm trước..."

Lời này vừa ra, rốt cuộc những trưởng lão Trúc Cơ không còn chút chần chừ nào, đại lễ tham bái: "Bái kiến Thái Thượng trưởng lão!"

"Bái kiến Thái Thượng trưởng lão... ".

Bọn họ quỳ xuống thì đương nhiên những nam nữ đệ tử còn lại đều quỳ theo, một đợt tiếng bái kiến càng lớn hơn vang lên.

"Thôi..."

Phương Tịch nặn ra vẻ mỉm cười nhưng nhìn thế nào cũng thấy mặt hắn đầy dữ tợn, hung thần ác sát.

"Mặc dù bản tọa là Thái Thượng trưởng lão của Huyền Băng Cung nhưng sau này không có chuyện gì thì ít đến quấy rầy bản tọa, tất cả mọi chuyện đều do Phượng cung chủ xử lý, cứ vậy đi..."

Hắn phát biểu cảm nghĩ nhận chức ngắn gọn rồi với Khương Linh: "Linh nhi, còn không dẫn đường đến động phủ của bản tọa đi..."

"Vâng!"

Khương Linh khom người, trên mặt hưng phấn đến hơi ửng đỏ.

Từ sau khi Phương Tịch đại phát thần uy trước mặt nàng, đánh cho tu sĩ Kết Đan xa lạ bỏ chạy, lại dẫn hai người nàng xông đến Băng Sát Tông, bức bách Huyền Băng thượng nhân nhượng bộ thì thái độ của Khương Linh đã trở nên khiêm nhường hơn rất nhiều, có lẽ là do tâm lý hâm mộ kẻ mạnh của đám nữ tu nên khiến nàng nhiều thêm chút sùng bái với Phương Tịch, dù gương mặt hung thần ác sát kia thì nàng cũng cảm thấy là chứng minh cho sự thiết huyết dương cương.

"Động phủ tốt nhất của bản cung chính là Tiểu Hàn Động mà lúc trước Mộc Vũ thái thượng ở, sau khi thái thượng đời trước ngã xuống đã bị phong ấn..."

Khương Linh đi phía trước, thỉnh thoảng giới thiệu cảnh sắc của Huyền Băng Cung cho Phương Tịch.

Tất cả mọi thứ, đều như hôm qua nhưng tam trạng của hai người lại rất khác nhau.

Không bao lâu, hai người đã đến trước một động phủ trong băng sơn, ở bốn phía còn có một tầng cấm chế bạch quang rất dày.

"Cấm chế này chính là trước khi Thái Thượng trưởng lão đi đã tự tay bày ra... Muốn giải trừ còn phải nhờ cung chủ lấy lệnh bài đại trận ra..."

Khương Linh theo thói quen lời giới thiệu ra khỏi miệng thì đã nghe Phương Tịch nhàn nhạt nói một câu: "Không cần!"

Hắn đua tay phải ra, cong ngón tay búng một cái.

Pháp bảo Ma Châu bị hắn cô đọng đến mức chỉ còn một điểm nhỏ như đầu ngón tay, tiếp theo bắn ra như một tia sấm màu đen.

Đạn chỉ kinh lôi!

Chỉ nghe tiếng vang ầm ầm, cấm chế rất dày trong nháy mắt đã bị nổ thành mảnh vỡ.

Vù vù!

Một cơn gió lạnh đập vào mặt, trình độ cực hàn của nó còn vượt qua dự đoán của Khương Linh khiến nàng đứng không vững.

Nhưng một khắc sau, nàng cảm thấy mình đã rơi vào một lồng ngực ấm áp, một cái bàn tay có lực đang ôm chiếc eo thon của nàng, khiến thân thể nàng không khỏi nhũn ra, gương mặt đỏ ửng.

"Không sao chứ? Trong động quật này, hàn khí quá mãnh liệt... Linh khí cũng không kém."

Phương Tịch cảm ứng một chút đã có thể cảm nhận được một cỗ linh khí cấp ba thượng phẩm nồng đậm mãnh liệt truyền đến, hắn không khỏi vô cùng thỏa mãn: "Chỗ này ta sẽ bố trí trận pháp, đem phương viên mấy dặm đều làm cấm địa..."

Khương Linh bị hắn buông ra, không hiểu sao lại hơi thất lạc: "Vâng..."

Phương Tịch cũng không quản tâm tư của tiểu thị nữ, sau khi đuổi Khương Linh đi thì hắn đi tuần sát xung quanh Tiểu Hàn Động một vòng, hết sức hài lòng.

Chỗ này là một trong những tiết điểm linh khí của linh mạch cấp ba thượng phẩm này, còn là chỗ có linh khí dồi dào nhất.

Hơn nữa phía sau còn mở ra một linh dược viên nho nhỏ, trồng một số linh thực hệ Băng.

Nhìn ra chúng đã có năm tháng không ngắn, xem ra có lẽ là đồ của vị Mộc Vũ thái thượng kia.

Nhưng mà đến bây giờ, đương nhiên bị Phương Tịch vui vẻ nhận toàn bộ không chút khách khí.

Động phủ của Mộc Vũ được bố trí không tệ, ít nhất phòng tu luyện, phòng luyện đan đều đầy đủ.

Nhưng mà đối với Phương Tịch có Sơn Hải Châu thì hắn chỉ cần một phòng tu luyện là đã đủ.

Nhưng mà phong cách Mộc Vũ bố trí hắn không thể nào thích nên dứt khoát đổi hết toàn bộ.

Ngay lập tức, lấy Tiểu Hàn Động làm chủ, hắn bố trí một bộ Ất Mộc Thần Quang Trận.

Trận pháp này lấy Ất Mộc Thần Quang làm cơ sở, Phương Tịch vốn nghĩ ra để sử dụng khi đối địch.

Nhưng mà sau khi đem khí cụ bày trận từ Ất Mộc Thần Quang đổi thành luyện chế Ất Mộc Thần Quang Kỳ thì hắn có thể bố trí lâu dài, uy lực không thể khinh thường.

Chờ sau khi mấy dặm xung quanh Tiểu Hàn Động đều bị một cấm chế thanh quang bao phủ thì thời gian đã qua hai tháng.

"Có động phủ, có linh mạch cấp ba thượng phẩm, có trân pháp..."

"Cảm thấy lại có thể bế quan khổ tu rồi... Nhưng thỉnh thoảng vẫn cần điều hòa."

Phương Tịch sờ cằm, nhìn ba thị nữ đang bận rộn trong động phủ của mình, Khương Linh cũng ở trong đó.

Sau một phen hồ thiên hồ địa, Phương Tịch thần thanh khí sảng bước vào phòng luyện công.

Lúc này, quang mang chợt lóe trong tay hắn, một ngọc bài bích lục xuất hiện.

Đây là thứ mà trước khi vị Kết Đan thần bí kia đi đã giao cho hắn, nghe nói có thể dùng để liên lạc.

Phương Tịch vuốt ve cái ngọc phù này, trên mặt lại xuất hiện một tia kỳ dị.

Ngọc bài này lớn chỉ cỡ lòng bàn tay, bốn phía có rất nhiều đường vân kì dị, nhìn kỹ lại sẽ thấy đó là rất nhiều đường vân phù đạo.

"Ngọc phù..."

"Không ngờ... Kỹ nghệ chế phù của tu sĩ thượng cổ khó gặp trong ba nước nhưng cuối cùng ở Nguyên Quốc đã được phục khắc ra rồi sao?"

Ánh mắt Phương Tịch hơi sáng lên.

Phù đạo mà tu sĩ thượng cổ nghiên cứu, ban đầu là dùng 'ngọc phù' để chịu tải, gọi là Thuật Ngọc Phù!

Sau khi tạo nghệ phù lục của hắn đến cấp ba thì không nhìn thấy hi vọng tiến lên nữa.

Bởi vậy hắn đã từng thay đổi, hứng thú với Thuật Ngọc Phù.

Đáng tiếc ở trong Tàng Kinh Các của Thanh Mộc Tông hắn chỉ tìm được một quyển tàn thiên, giảng thuật làm sao luyện chế ngọc phù nhưng không có ghi chép cách làm sao để khắc phù lục.

Nhưng mà xem ra, tiếc nuối này hắn lại có thể bổ túc ở Nguyên Quốc?

"Ngọc phù này chắc là dùng để truyền tin... Phạm vi có thể đạt đến vạn dặm... Hơn nữa còn có thể sử dụng nhiều lần."

Là một Phù sư cấp ba, sau khi hắn nghiên cứu một phen thì đã biết rõ cách dùng ngọc phù này như lòng bàn tay.

Hắn trầm tư một lát rồi chậm rãi rót một tia pháp lực vào trong ngọc phù.

Từng đường vân ngoài rìa của ngọc phù sáng lên khiến Phương Tịch có thể cảm nhận rõ ràng, thần niệm của bản thân có thể dễ dàng hóa thành văn tự trên ngọc phù.

Lúc này ngọc phù phát ra quang huy, rõ ràng là cảnh tượng lúc được kích phát.

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi lập túc dùng thần niệm làm bút, viết lên một đám văn tự - 'Các ngươi là ai?'.

Không lâu sau, ngọc bài lóe lên một đám văn tự xuất hiện hai chữ 'Thiên Minh'!

"Thiên Minh? Khẩu khí thật lớn... Chủ yếu là trong các thế lực ở Nguyên Quốc không có thế lực nào có tên như vậy."

Phương Tịch thì thào rồi tiếp tục viết - 'Mộc Vũ có quan hệ ra sao với ngươi, vì sao mà chết?'.

'Mộc Vũ là một thành viên của Thiên Minh, đã từng bị Huyền Âm lão ma làm hại, sau đó thi triển Huyết Ma Diệt Thần Pháp, dùng bí thuật tự bạo Kim Đan, kéo Huyền Âm lão ma đồng quy vu tận...'.

Trên ngọc phù có một đám văn tự liên tục xuất hiện.

"Huyền Âm lão ma?"

Phương Tịch rơi vào trầm ngâm: "Người này là trưởng lão Kết Đan của Xích Huyết Giáo, lại không hiểu sao mà vẫn lạc, năm đó thật sự chấn động một thời gian... Thiên Minh này lại có thể giết đối phương, còn không bị Xích Huyết Giáo truy nã, quả thật là có vài phần bản lĩnh... Nhưng mà thế lực này âm thầm thẩm thấu Nguyên Quốc thì chắc chắn toan tính không nhỏ."

Suy nghĩ một lúc, hắn chậm rãi đưa vào một đám văn tự - 'Mục đích của các ngươi là gì?'.

Ngọc phù im lặng thật lâu mới có một đám văn tự trả lời xuất hiện - 'Rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ cần Thiên Minh!'.

Ba!

Quang mang trên ngọc phù nhấp nháy mấy lần rồi tắt đi.

"Cần Thiên Minh?"

Phương Tịch cười lạnh: "Ta có Chư Thiên Bảo Giám, nếu vấn đề ta cũng không thể giải quyết... Thì chẳng lẽ Thiên Minh này có thể giải quyết sao?"

"Chỉ biết giấu đầu lòi đuôi, rõ ràng là thực lực không đủ, nếu chúng có Nguyên Anh thì đã sớm quang minh chính đại đánh ra một vùng địa bàn lớn ở Nguyên Quốc rồi."

"Thôi... Chung quy cũng là con đương có thể mua cách luyện chế Thuật Ngọc Phù."

Phương Tịch bỏ ngọc phù vào một cái hộp, dán mấy tấm phù lục phong cấm lên.

Suy nghĩ một lúc, hắn rời khỏi Tiểu Hàn Động, đi dạo trong Huyền Băng Cung một hồi hắn lại đến Băng Ngọc Động.

Chỗ này cũng là trọng địa Tàng Kinh Các của Huyền Băng Cung.

"Dựa vào quyền hạn Thái Thượng trưởng lão của ta bây giờ cũng không cần đổi một, hai bản, trực tiếp xem là được... Dù sao tích lũ của một tông môn Kim Đan cũng phải có chút đồ tốt."

Phương Tịch thì thào rồi bước vào trong đó, hắn tùy ý cầm lấy một ngọc giản, đưa thần thức vào xem.

Có một tông môn làm hậu cần, đúng là thuận tiên rất nhiều, tỉ như có thể sai người chuyên thu gom các loại vật tư như linh mễ, linh dược...

Hắn làm Thái Thượng trưởng lão thì hàng năm cũng có hạn mức điểm cống hiến nhất định, có thể mang đi để tuyên bố nhiệm vụ cho các đệ tử Luyện Khí thậm chí trưởng lão Trúc Cơ, chỉ cần thù lao đủ phong phú thì tu sĩ muốn nhận sẽ rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận