Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 904: Chạy trốn

Bạch Cam Thôn.
Dưới cây đào.
Phương Tịch cắn một quả đào trong trắng lộ hồng, hắn vừa đồng niệm thì đã có một tấm thủy kính hiện ra.
Khôi lỗi đại hắc ngư nấp dưới đáy sông đã thấy Cam Ngọc ở trên thuyền ô bồng đang đi về phía Bạch Cam Thôn.
"Đạo Luật sao?"
Hắn thì thào.
Ở giới này khó mà dẫn động được linh khí, cho dù tu sĩ Hóa Thần cũng không thể phá được la võng của Đạo Luật!
Nhưng tu hành vống là hành vi nghịch thiên đoạt thiên địa tạo hóa cho bản thân, nếu không thì sao lại có lôi kiếp?
Sau khi tiếp nhận lôi kiếp xong cũng có chỗ tốt, đó chính là trình độ khống chế lực lượng thiên địa không ngừng cao hơn!
Đến giai đoạn Phản Hư thì có thể trực tiếp khống chế thiên địa nguyên khí, có thể đột phá được phong tỏa của Đạo Luật.
Bây giờ mỗi lần hắn thi triển pháp thuật đều tương đương với đang gây hấn với Đạo Luật.
Đương nhiên dưới Phản Hư vẫn bị vùi dập giữa chợ.
Nếu đến Thiên Đình, đối mặt với Đạo Luật Thiên Điều càng sâm nghiêm hơn thì dù Phương Tịch bây giờ cũng không tự tin...
"Cũng may ở hạ giới vẫn đủ dùng..."
Phương Tịch ăn đào xong, nhẹ nhàng vung tay, trước mặt hắn lập tức hiện ra mấy vật.
Đầu tiên là một viên châu đen nhánh, nó nặng như núi, màu sắc ám trầm, mang theo khí tức khó hiểu, mơ hồ có cảm giác như không phù hợp với phương thiên địa này.
Ngoài ra còn có một mũi tên đã rỉ sét, một tấm vảy rách và một khối hắc thiết nặng nề...
Ba món đồng nát sắt vụn này lại không có khí tức không hợp nhau gì cả mà còn dạt dào linh khí, tự hiển lộ sự bất phàm của mình.
"Tìm bản tôn hỗ trợ thì bản tôn lại cho đám rác rưởi này!"
Phương Tịch bĩu môi, hơi bất mãn.
Từ sau khi hiểu rõ quy luật của giới này thì hắn đã dành thời gian trở về Hãm Không Đảo một chuyến, cầu viện bản tôn.
Bản tôn cũng hào sảng, vung tay lên đã cho hắn những thứ này.
"Ngay cả một món Tiên Phủ Kỳ Trân tàn khuyết cũng không có, chỉ có những mảnh vỡ này..."
Hắn thở dài.
Đầu mũi tên, tấm vải, khối thiết... Không ngờ tất cả đều là Tiên Phủ Kỳ Trân tàn phiến!
Dù Hãm Không Đảo không có Tiên Phủ Kỳ Trân chưa hoàn chỉnh nhưng những tu sĩ Hợp Thể kia cũng có không ít tàn phiến Tiên Phủ Kỳ Trân.
Mà trước đó bản tôn đã liên diệt chủ nhân hắc thị và mấy tên Hợp Thể dị tộc nên đã thu được mấy thứ này.
Tiếc là cũng không có Tiên Phủ Kỳ Trân tàn khuyết nào.
Loại tàn phiến này không lọt vào mắt của bản tôn nên đương nhiên đều xem như rác rưởi mà ném đến đây.
Dù có tổn thất cũng không đau lòng.
"Cũng là bản thân ta, chửi hắn cũng là chửi ta, ta không tức giận, không tức giận... Không đúng, sao ta lại nhỏ mọn như vậy chứ?"
Phương Tịch thở ra một hơi dài, cầm viên châu đen nhánh lên.
Viên châu này cũng là bảo bối, đến từ chủ nhân hắc thị.
Vị đại tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ chính là một chủng dị tộc kỳ dị, thậm chí còn không hình thành tộc đàn ổn định mà chỉ có mấy cá thể đơn độc.
Bản tôn chủng dị tộc này chính là một dãy núi, nguy nga mênh mông, bất kể thể phách hay là pháp lực đều vượt xa tu sĩ cùng cấp, thậm chí còn có thể chiến vượt cấp.
Thế nhưng gã lại đụng phải Phương Tịch không giảng đạo lý mà trực tiếp quét chết...
"Viên Sơn Nhạc Châu này chính là hạch tâm của chủ nhân hắc thị... Chính là dị bảo hiếm có, tài liệu tuyệt đỉnh để luyện chế thân ngoại hóa thân, chỉ cần tế luyện vào một tia thần hồn thì sẽ có thể thu được một bộ hóa thân hoàn chỉnh... Đồng thời còn có rất nhiều diệu dụng."
"Bản tôn không luyện lại giao cho ta luyện, xem ra hắn vẫn còn rất lo lắng với Thần đạo?"
"Như vậy chẳng lẽ ta chính là tường lửa sao? Một khi hóa thân Thần đạo có tai hại gì, dữ lắm thì cắt đứt với ta?"
Muốn ngưng tụ thần chức chỉ có ba cách.
Một là Đạo Đình sắc phong, cách này rộng rãi nhất nhưng cũng khó khăn nhất, đặc biệt là với tình hình quan lại Đạo Đình nhũng nhiễu ngày càng nghiêm trọng như bây giờ, cho dù Tiến Sĩ muốn có được thực chức cũng không dễ.
Thứ hai là thông qua truyền bá tín ngưỡng rộng, thu thập hương hỏa, tự ngưng tụ thành, chỉ là không được Đạo Đình thừa nhận, bị xem như tà tế dâm từ, sẽ gặp phải đả kích.
Cuối cùng là Tiên Thiên Thần Chích, thiên địa tự nhiên hạ xuống thần chức.
Từ cơ sở thì đương nhiên loại cuối cùng là tốt nhất, đồng thời còn không bị Đạo Đình can thiệp và ảnh hưởng.
Về phần Thiên Đế? Phàm là những thần chích sinh ra trong thế giới này, muốn hoàn toàn thoát khỏi liên quan chính là chuyện không thể nào.
Hóa thân dùng Sơn Nhạc Châu tế luyện đã tương đương với sơn nhạc hoá hình thành tinh tự nhiên, rất dễ cảm ngộ thiên địa thu được loại thần chức này.
Phương Tịch thì thào, đã hiểu rõ suy nghĩ của bản tôn, trong tay lóe quang mang, thu bốn thứ này lại.
Sau đó hắn lại lấy phù bút, phù mực, bắt đầu tham chiếu Thái Thượng Đồng Tử Linh Quan Lục trên thân của Long Vương giếng trước đó và Ngưu Đầu Sơn Cổ Tỉnh Chuyển Vận Thủy Sứ trong trí nhớ thử phân giải, vẽ Thần Văn!
Thần Văn chính là Đại Đạo mà Thiên Đế đã lĩnh hội được, lại tạo thành cơ sở của Thần Đạo Phù Chiếu, đại biểu loại bản nguyên pháp tắc nào đó.
Hắn chỉ nhìn lướt qua đã cảm thấy mỗi nét bút đều rất ảo diệu.
Một Thần Văn thật sự đã bao hàm toàn diện, bất kể pháp tắc hư không, pháp tắc thời gian, hoặc là những pháp tắc khác... Đều có thể tìm được dấu vết và mạch lạc trong đó.
Thật giống như... Giải thích Đại Đạo từ góc độ khác!
Thậm chí thời cơ đạo phù lục của bản thân hắn tăng lên đến cấp bảy thậm chí cấp tám cũng ở ngay đây.
Hôm sau.
Phương Tịch đẩy cửa ra, duỗi lưng thì đã thấy Cam Ngọc chờ ngoài cửa.
"Bái kiến tiên sinh."
Trên người Cam Ngọc vẫn còn chút hơi ẩm, hiển nhiên y đã chờ ở đây rất sớm.
Hành động như vậy có thể nói là tôn sư trọng đạo, ở thế giới này rất được xem trọng.
"Là A Ngọc à..."
Phương Tịch cười cười: "Đúng lúc hôm nay đào đã chín rồi có thể hái mấy quả ăn..."
"Đa tạ tiên sinh..."
Cam Ngọc cảm tạ, sau đó cùng Phương Tịch ngồi dưới cây đào, bày bàn cờ ra.
Lần đánh cờ này Phương Tịch cảm thấy Cam Ngọc đã khác rồi.
"Không tệ, hạ cờ có độ, lần này đến huyện thành, trải qua tình đời, thật sự có chút lịch luyện."
Hắn tán thưởng rồi đánh một quân cờ đen xuống, lại giết cờ trắng một con rồng lớn.
"Tiên sinh thận trọng từng bước, ta xin nhận thua."
Cam Ngọc nhìn lướt qua bàn cờ, cuối cùng vẫn không chống đến một trăm bước, đành phải nhận thua.
"Người mới học có thể đánh như vậy đã không tệ rồi... Với lại đánh cờ chỉ là thú vui, vẫn phái lấy Đạo Kinh làm trọng."
Phương Tịch thu từng quân cờ lại: "Thấy A Ngọc ngươi khí định thần nhàn, lần này thi Đồng Tử chắc có hi vọng rồi."
"Đã làm hết khả năng, chỉ nghe mệnh trời."
Cam Ngọc nghe vậy thì lại cười khổ, sau đó lại nói tiếp: "Vốn còn định ở lại huyền thành thêm mấy ngày, tìm công việc... Kết quả huyện nha xảy ra đại án, hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến khoa cử lần này..."
Trên thực tế, Long Vương giếng đã bị Phương Tịch thu rồi nên không thể nào đến tìm Cam Ngọc gây phiền phức được.
Nhưng đương nhiên Phương Tịch sẽ không nói cho Cam Ngọc biết chuyện này.
"Huyện nha xảy ra đại án? Đại án thế nào?"
Phương Tịch hứng thú.
"Nghe nói... Có hung đồ hành thích Tào huyện thừa, mặc dù thất bại nhưng đã giết mấy nha dịch, cuối cùng lại thuận lợi chạy khỏi thành..."
Cam Ngọc nhớ lại tình hình ngày đó mà lòng vẫn còn sợ hãi.
"Lại có hung đồ như vậy sao, không biết đó là ai vậy?"
Phương Tịch hỏi.
Hắn thật sự không rõ ràng tình hình ở huyện thành, dù sao thần thức của tu tiên giả ở giới này cũng bị hạn chế khá lớn.
Đồng thời trong huyện thành còn có Thành Hoàng đại biểu cho chuẩn mực của Thần đạo thủ hộ.
Nên không phải thần thức của hắn không thể đột phá mà là tránh đánh cỏ động rắn.
"Nghe nói... Chính là Mai Đạo Nhân, người đó võ công cao cường, còn tinh thông đạo pháp..."
Cam Ngọc trả lời.
"Mai Đạo Nhân?"
Phương Tịch lại thấy rất hứng thú, bảo Cam Ngọc kể lại tình hình của người này, cuối cùng lại nói: "Ngươi nên chuyên tâm với khoa cử, chuyện này tốt nhất nghe cũng không cần nghe, nếu bị cuốn vào trong chuyện này thì đừng hòng có được công danh..."
"Tiên sinh dạy phải, ta biết lợi hại."
Cam Ngọc nghe xong thì lập tức nghiêm túc thụ giáo...
Vù vù!
Kình phong mãnh liệt.
Trong rừng rận có một bóng người điểm nhẹ bước chân, lướt đi giữa các ngọn cây như một con chim lớn, trong khoảnh khắc đã đi xa.
"Gâu gâu!"
Không bao lâu sau, tiếng chó săn sủa vang lên, mấy tên nha dịch dẫn theo hắc khuyển truy kích, xích sắt trong tay đổi thành trường đao đã khai phong: "Ở ngay đây, hắn trốn không thoát đâu..."
Một bổ đầu trung niên nhìn dấu chân, trên mặt hiện lên sự vui mừng: "Đây là trọng phạm của Đạo Đình nếu bắt được chắc chắn có thể thăng một cấp!"
Bổ đầu và bổ khoái thuộc về tư lại, gần như cả đời cũng không có hi vọng lên chức.
Nếu có thể thăng một cấp, có quan thân thì con đường lên cao sẽ mở ra.
Bây giờ đứng trước công lao, ai cũng anh dũng xông lên trước.
Sưu!
Bất chợt có bóng đen xuất hiện, mấy cục đá bay ra.
"Ô..."
Trong nháy mắt mấy con chó săn đã bị đánh trúng đầu, mũi miệng chảy máu ngã xuống đất.
Sau đó Mai Trường Không với đôi mắt u ám, tay cầm ba thước thanh phong, phiêu nhiên bước đến.
"Ô Nha Trận!"
Lão kết quyết một tay, trong rừng hiện lên mấy trận văn đen nhánh.
Những bổ đầu và bổ khoái kia hét thảm, chỉ thấy mắt tối sầm lại, dường như đã mù.
Dù võ công có cao thế nào đi chăng nữa mà bất chợt bị mù thì trong thực chiến cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Phốc phốc!
Trong nháy mắt Mai Trường Không đã đâm mấy kiếm.
Lúc lão xuất kiếm gần như không có chút tiếng động chỉ khi đến gần người thì tiếng kiếm minh thê lương mới vang lên.
Hoa máu bay ra, mấy tên bổ khoái đã phơi thây nơi hoang vu.
Bổ đầu che cổ họng, giữa kẻ tay có máu tươi chảy ra, trong mắt hiện ra vẻ khó tin: "Không thể nào... Rõ ràng ngươi đã trọng thương... Sao vẫn có thể... Thi triển đạo pháp được?"
Mai Trường Không không thèm trả lời mà quay người chạy vào rừng.
Lúc này trên mặt lão mới hiện ra vẻ tái nhợt, hơi thở cũng uể oái hơn.
Vù vù!
Một lát sau, chỗ cũ nổi lên một cơn âm phong.
Hai bóng người một đen, một trắng xuất hiện nhìn thi thể đầy đất thì lập tức kết quyết.
Kim quang lóe lên, từng âm hồn xuất hiện, thất khiếu chảy máu, thần sắc đờ đẫn.
"Trên người tên phạm nhân này có một món dị bảo, vậy mà có thể tu luyện pháp lực đến cấp độ cao thâm, đối mặt với Huyện thừa tòng thất phẩm cũng có thể thoát được một mạng..."
Âm thần mặc áo trắng mở miệng, giọng nói lạnh nhạt: "Âm dương tương cách, chúng ta vậy mà bị pháp thuật của hắn mê hoặc... Bây giờ mới bắt được tung tích."
"Đừng quá đề cao người này, Tào huyện thừa vẫn chưa thật sự thành thần, thần lực trong cơ thể chẳng qua chỉ tự động vận chuyển hộ thể mà thôi... Nếu người này gặp phải Võ Phán Quan thì chắc chắn sẽ không thể thoát..."
Trên mặt Âm thần hắc y có đường vân kỳ dị, gã khẽ quát: "Phạm nhân trốn đâu?"
Nhưng âm hồn đờ đẫn, thất khiếu chảy máu giơ tay lên, chỉ về phương hướng Mai Trường Không chạy trốn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận