Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 854: Phương Tiên Hợp Thể (1)

Tinh Thần Tông.
Từng tòa cung điện lơ lửng trên cao sắp xếp dựa theo trận đồ tinh đấu không ngừng tỏa ánh sáng mờ ảo.
"Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận?"
Phương Tịch và các khách khanh cùng trưởng lão Yêu Nguyệt Tiên Thành như Xích Tùng Tử, Thần Tiên Tử, Thạch Tiên Tử đến sơn môn của Tinh Thần Tông thì nhìn thấy cảnh như vậy.
"Từng nghe nói Vạn Tinh Cung của Tinh Thần Tông rất đẹp... Hôm nay được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!"
Thần Tiên Tử cảm khái.
"Hình như Vương đạo hữu hiểu rõ trận pháp này sao?" Thạch Tiên Tư cười hỏi.
"Không, chỉ là từng nghe đến đại danh của trận pháp này mà thôi..."
Không hiểu sao Phương Tịch lại nghĩ đến lai lịch của Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận ở Cửu Châu giới, chính là tàn đồ trận pháp mà họ đã phát hiện ở trong một tiểu thế giới.
Bây giờ xem ra, trận đồ kia thật sự thiếu quá nhiều.
Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận hoàn chỉnh thật sự phải có cấp bảy!
Mà sơn môn của Tinh Thần Tông lại dựa vào lực lượng tinh thần, trực tiếp lơ lửng giữa không trung.
Lúc mấy vị tu sĩ Phản Hư đang thưởng thức cảnh đẹp của Vạn Tinh Cung thì có một đạo tinh quang rơi xuống, hóa thành một tu sĩ tướng mạo nho nhã có ba chòm râu dài mặc lam y, đội cao quan.
Người này chính là tông chủ Tinh Thần Tông: Tinh Vân Tử!
"Bái kiến Tinh Thần Tông Chủ!"
Xích Tùng Tử chắp tay chào.
"Chư vị đạo hữu không cần phải khách khí... Tinh Thần Vực sau này phải đồng tâm hợp lực mới đúng."
Tinh Thần Tông Chủ mỉm cười, đối nhân xử thế đều khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân.
Nhưng Phương Tịch biết, nếu ngày nào đó tình thế thay đổi phải diệt toàn bộ Yêu Nguyệt Tiên Thành thì người này cũng sẽ không có chút do dự nào.
Là chủ một tông thì phải có sự quyết đoán như vậy!
"Không biết lần này có mấy vị đạo hữu muốn vào bí cảnh Tinh Thần Tiên Phủ?"
Tinh Vân Tử đảo mắt qua người Phương Tịch và các tu sĩ, gập đầu với từng người rồi mỉm cười hỏi.
"Chỉ có bản nhân, Thần Tiên Tử, Thạch Tiên Tử và Vương đạo hữu..."
Xích Tùng Tử đáp.
Yêu Nguyệt Tiên Thành không thể nào thật sự để mười vị chiến lực Phản Hư cùng nhau vào bí cảnh một lần.
Dù đã xác nhận an toàn nhưng chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì xong đời.
Một lần từ bốn đến năm người là số lượng khá hợp lý.
"Thì ra là vậy... Mời!"
Tinh Vân Tử đi trước dẫn đường, mấy đạo độn quang dễ dàng vào trong Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận rồi bay thẳng lên trên.
"Bố cục của bản tông là cung điện càng cao thì đại biểu địa vị của tu sĩ ở trong đó cũng càng cao... Chỗ cao nhất ở Vạn Tinh Cung chính là nơi ẩn cư tu luyện của lão tổ bản tông: Trích Tinh tử!"
Tinh Vân Tử giới thiệu mấy câu rồi dẫn mấy người hắn đến một bạch ngọc đài.
Đài này có phạm vi mấy trăm trượng, ở giữa có hai cây trụ bằng bạch ngọc đứng sừng sững, trên thân trụ có khắc rất nhiều triện văn.
Trong đó có rất nhiều Phượng Triện Văn, khiến đôi mắt của Phương Tịch khẽ động.
Mà ở trong trụ bạch ngọc thì là một vòng xoáy tinh tuyền đang xoay chầm chậm như thôn phệ tất cả những thứ xung quanh...
"Chỗ này chính là lối vào bí cảnh Tinh Thần Tiên Phủ."
Tinh Vân Tử bước đến trước vòng xoáy tinh tuyền rồi nói với đám người Phương Tịch: "Tiến vào Tinh Thần Tiên Phủ cần tốn một tấm Phi Tinh Tiên Phù, phù này rất quý, lực lượng tinh thần ẩn chứa trong đó sẽ không ngừng tiêu hao sau khi các vị vào Tiên Phủ, khoảng mười ngày sẽ tiêu hao gần như không còn, các vị sẽ lập tức bị Tiên Phủ bài xích ra ngoài..."
'Rõ ràng là hạn chế thời gian chúng ta thăm dò mà lại nghe có vẻ như rất đàng hoàng...'.
'Tinh Thần Tông người còn có thể đào quáng trong Tinh Thần Bí Cảnh... Hiển nhiên đã tìm được cách giải quyết.'.
Phương Tịch thầm khinh thường mà tiếp nhận một tấm phù lục từ tay của Tinh Vân Tử.
Tấm phù này mau tím xanh, trên đó có từng triện văn như nòng nọc đang không ngừng tỏa sáng.
Loại bí phù độc nhất vô nhị này dì Phù sư cấp cao cũng khó mà phỏng chế được.
Huống chi Phương Tịch còn nghi ngờ 'Lực lượng tinh huy" ở trong đó là do bí bảo hoặc bí thuật đặc biệt nào đó của Tinh Thần Tông tinh luyện ra, đã ngăn chặn khả năng phỏng chế từ cơ bản rồi.
"Đa tạ tông chủ giải thích."
Xích Tùng Tử mỉm cười chắp tay cảm tạ như không để ý chút nào.
"À, đây là địa đồ đã thăm dò trong Tinh Thần Tiên Phủ, trong đó có mấy chỗ cấm địa và nơi quan trọng của bản môn, xin chư vị đừng quấy rầy..."
Tinh Vân Tử lại đưa ra mấy khối ngọc giản nữa rồi mới kết quyết, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn rơi xuống hai cây ngọc trụ.
Phượng Triện Văn trên đó liên tiếp sáng lên như sống lại mà chui vào trong tinh tuyền.
Tốc độ chuyển động của vòng xoáy tinh thần chợt tăng lên.
Bọn người Xích Tùng Tử nhìn nhau rồi hóa thành từng đạo lưu quang bay vào trong tinh tuyền, đảo mắt cái đã không thấy đâu nữa.
Tinh Vân Tử nhìn cảnh này, thần sắc trên mặt lại phức tạp khó hiểu.
"Đáng tiếc... Chỉ mấy vị..."
Một hồi lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng.
Nếu lần này có Đại trưởng lão của tiên thành hoặc Đông Thu Tử đích thân dẫn đội, hoặc số lượng trưởng lão Phản Hư hơn mười vị thì Tinh Vân Tử thật sự không biết mình sẽ lựa chọn thế nào.
Có lẽ sẽ đặt chỗ giáng lâm ở nơi tuyệt vực vô cùng nguy hiểm trong bí cảnh, vây chết đám người này!
Như vậy uy hiếp của Yêu Nguyệt Tiên Thành sẽ giảm mạnh, không thể nào uy hiếp được địa vị của Tinh Thần Tông.
Về phần thanh danh gì đó?
Thọ nguyên của tu sĩ cấp thấp quá ngắn, qua hàng trăm, hàng ngàn năm thì cũng không còn bao nhiêu người nhớ chuyện này...
Cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến.
Phương Tịch nắm mấy phù lục Phượng Triện Văn trong tay áo, thần thức câu thông Chư Thiên Bảo Giám, bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui.
Trong chớp mắt tiếp theo.
Ánh bạc lóe lên, mấy người bọn hộ đã đến một bình nguyên tím biếc.
Ở trong bình nguyên có một loại hoa mài tím nở rộ, từng điểm sáng như ngôi sao lấp lánh giữa đám hoa.
Phóng tầm mắt nhìn tới thì tựa như ức vạn ngôi sao lấp lánh, mênh mông như biển cả.
"Tinh Thần Hải!"
Xích Tùng Tử thở phào, đây là nơi khá an toàn trong địa đồ, đại biểu đã bị thăm dò nhiều lần nên cũng không còn cơ duyên gì.
"Chư vị đạo hữu, hay là chúng ta cùng nhau đến Tiên Cung Khu được không?"
Y suy nghĩ một chút rồi nhìn qua các tu sĩ khác.
Tiên Cung Khu là một nơi di tích cung điện rất rộng lớn, rất nhiều nơi có cấm chế, đối với tu sĩ Phản Hư cũng rất nguy hiểm.
Nhưng thỉnh thoảng cũng có linh đan diệu dược, di hài tu sĩ, thậm chí tài liệu quý hiếm xuất hiện...
Kết quả Xích Tùng Tử đã thấy Thần Tiên Tử và Thạch Tiên Tử đều cùng nhau nhìn về phía lão tổ Vương gia, rõ ràng lấy lão tổ Vương gia làm chủ thì trong lòng y không khỏi có chút ghen ghét.
Luận tướng mạo, y tự nhận mình cũng không kém lão tổ Vương gia bao nhiêu...
"Không được."
Phương Tịch vê phật châu trong tay, vẻ mặt hiền hòa như Phật: "Lão phu đến đây chỉ muốn tìm hiểu Long Văn Bích... Xin các đạo hữu cứ tự nhiên."
Nghe vậy thì trên mặt Thần Tiên Tử và Thạch Tiên Tử đều hiện lên vẻ thất vọng.
Các nàng đã trả giá lớn và cống hiến mới đổi được danh ngạch bí cảnh từ tiên thành, cũng không phải đến để lĩnh hội Long Chương Văn.
Làm tu sĩ cấp cao, mặc dù cũng có chút hảo cảm với lão tổ Vương gia nhưng cơ duyên trước mặt thì họ vẫn chọn cái sau.
"Nếu đã như vậy thì chúc đạo hữu sẽ lĩnh hội có thành tựu."
Xích Tùng Tử chắp tay hóa thành một đạo độn quang bay về phía Tiên Cung Khu.
Thần Tiên Tử khẽ thở dài rồi cũng đi theo Xích Tùng Tử.
"Vương đạo hữu... Chẳng lẽ thật sự không chút động tâm với bí cảnh này sao?"
Thạch Tiên Tư dừng lại một lát, yên lặng ngắm Tinh Thần Hoa Hải rồi chợt mở miệng hỏi.
"Đối với lão phu thì nghiên cứu Long Chương Văn là ổn nhất... Những địa vực khác muốn cơ duyên thì phải đi đôi với nguy cơ, xin tiên tử hãy cẩn thận... Tinh Thần Hoang Thú ở trong bí cảnh Tiên Phủ này rất khó đối phó."
Phương Tịch cầm phật châu, chắp tay nói.
"Ừ..."
Thạch Tiên Tư đáp ứng một tiếng, cuối cùng cũng đi.
Xung quanh chợt trở nên yên tĩnh.
Phương Tịch ngắm nhìn biển sao bên dưới thì lại chợt cười lên, mặc dù tu tiên giả có thể trường sinh nhưng cũng phải tốn rất nhiều thời gian tu luyện công pháp, vẽ phù lục, đột phá bình cảnh... Bởi vậy thật sự không thể lãng phí chút thời gian nào, nếu gặp được cơ duyên thì càng phải liều lĩnh nhào đến.
Nhưng đối với hắn thì lại không cần vội như vậy.
Dù không thể nào lợi dụng Tinh Thần Bí Cảnh lần nữa, mất một chỗ cơ duyên thì cũng không có gì đáng tiếc.
Địa Tiên giới vô cùng rộng lớn, cơ duyên liên quan đến Long Chương Văn cũng không chỉ có một.
Chỉ cần sống đủ lâu thì sau này thế nào cũng gặp được.
Hắn lấy ngọc giản mà Tinh Vân Tử tặng rồi đưa một tia thần niệm vào trong.
Làm quà tặng kèm nên địa đồ trong ngọc giản này rất đơn sơ, chỉ đánh dấu sơ mấy nơi không nguy hiểm mà thôi.
Long Văn Bích cũng là một trong số đó.
Mà có vài chỗ lại đánh dấu cấm địa đỏ tươi, chắc là khoáng mạch tiên ngọc của Tinh Thần Tông ở trong đó.
Phương Tịch không có chút ý định đi tìm hiểu nào.
Dù muốn đi thì cũng phải sau khi lão tổ Vương gia rời khỏi bí cảnh rồi, để Ngoại Đạo Hóa Thân đến mới hoàn toàn phủi sạch liên quan...
Hắn hóa thành một đạo lưu quang, bay về hướng Long Văn Bích.
Long Văn Bích.
Nơi đây chính là một ngọc bích dài đến mấy dặm, trên đó có hoa văn Chân Long uốn lượn.
Chỉ là ở phần cuối lại rất bóng loáng, phảng phất như bị người nào đó dùng một kiếm chặt đứt rồi rơi xuống vậy.
Ở xung quanh Long Văn Bích còn có thiên địa nguyên khí cuồng bạo hình thành phong mạc.
Nếu không có tu vi Phản Hư thì thật sự không khó mà đến trước ngọc bích được.
Hôm nay.
Thiên địa nguyên khí oanh minh hóa thành một bàn tay lớn màu vàng đất chợt xé phong mạc ra.
Phương Tịch tay cầm phật châu, hông đeo linh đang hoàn bội, phát ra tiếng leng keng mà bước đến dưới ngọc bích.
Hắn nhìn xung quanh trái phải một phen thì lập tức kinh ngạc: "Vậy mà không có ai... Xem ra chiến lực Phản Hư Tinh Thần Tông đã đến mức giật gấu vá vai như vậy rồi sao?"
Nhìn Long Văn Bích dài mấy dặm ở phía trước, trong mắt Phương Tịch lóe lên tinh quang.
Hắn vận chuyển Đa Bảo Đồng Thuật thì toàn bộ ngọc bích tỏa ra bảo quang mãnh liệt, thậm chí còn hình thành cảnh tượng cửu long lượn quanh ở phía trên, đây tuyệt đối là một món bảo vật hiếm có.
Nhưng Tinh Thần Tông lại để mặc nó ở đây nhiều năm như vậy hiển nhiên là vì không di chuyển được.
Phương Tịch nhìn kỹ lại thì thấy trong ngọc bính như có long văn chuyển động.
Lúc hắn nhìn kỹ lại lần nữa thì phát hiện long văn đang di chuyển kia là do vô số Long Chương Văn tạo thành.
Dường như nó tự nhiên sinh ra ở trong ngọc bích, thậm chí nếu nhìn nó đang không ngừng di chuyển hơi lâu thì khiến người ta có cảm giác đầu váng mắt hoa.
"Nếu có thể lấy đi được thì tốt nhất!"
Phương Tịch lẩm bẩm rồi bước đến trước ngọc bích.
Hắn vươn tay ra thì phát hiện Long Văn Bích lại không có chút cấm pháp nào, y như một vật chết.
Nhưng với nhục thân có thể so với thể phách của yêu thú chuẩn cấp bảy của hắn bây giờ dù có dùng sức vuốt ve ngọc bích thế nào cũng không thể khiến ngọc xuất hiện một chút tổn thương nào.
"Quả nhiên không mang đi được, nếu không thì Tinh Thần Tông đã chuyển đi từ lâu rồi..."
Phương Tịch thở dài rồi kết quyết hai tay, làm thử lần nữa.
Một tia pháp lực rơi lên Long Văn Bích thì bất ngờ tiêu tán...
Sau đó bất kể pháp bảo, phù lục, thậm chí trận pháp nào... Cũng không thể khiến Long Văn Bích động đậy một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận