Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 609: Đông Hải

Thánh Hỏa Giáo.

Phương Tịch theo Tuyệt Diễm Tử bước vào sơn môn của Thánh Hỏa Giáo, lọt vào trong tầm mắt hắn là một ngọn núi cao đến tận mây.

Chân ngọn núi này một mảnh xanh tươi, chỉ có đỉnh núi là mênh mông tuyết trắng.

Từ trên đỉnh núi lại có từng đạo quang huy chiếu xuống, tỏa ánh sáng chói lọi!

"Đây chính là Quang Minh Phong sao? Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy!"

Phương Tịch cảm khái, hắn biết ánh sáng kia đến từ Tam Dương Thánh Hỏa ở trên đỉnh Quang Minh Phong.

Bản nguyên của ngọn lửa này trải qua tu sĩ Thánh Hỏa Giáo bồi dưỡng vô số năm... Tuyệt đối đã đạt đến cấp năm!

Lúc này hắn sờ tay lên ngục, trấn an Ngũ Hỏa Cổ ở trong Sơn Hải Châu một phen.

Con cổ trùng này vì thôn phệ Tam Dương Tử Hỏa mà thành, gặp phải mẫu hỏa đương nhiên sẽ có chút phản ứng.

"Không sai, chính là Quang Minh Phong... Ngọn núi này không những là thánh địa linh khí đệ nhất của Tây Mạc mà còn là nơi tiềm tu của lão tổ bản giáo... Luận đề phòng sâm nghiêm còn ở trên cả Phiêu Miểu Phong có cổ truyền tống trận!"

Tuyệt Diễm Tử tự hào nói.

Bị Cửu Diễm Linh Chi của Phương Tịch cám dỗ, quả nhiên người này suy nghĩ chưa được mấy ngày đã đồng ý bảo đảm cho Phương Tịch sử dụng cổ truyền tống trận một lần.

Đương nhiên linh thạch và phí tổn thì Phương Tịch phải tự trả.

Phiêu Miểu Phong.

Ngọn núi này không có gì nổi trội, linh khí cũng rất mỏng manh nhưng ở trong hư không lại có từng sợi xiềng xích kết nối với từng bình đài bạch ngọc.

Những sợi xiềng xích đó đen nhánh lại phóng ra từng tia hàn ý, bên ngoài có khắc rất nhiều phù văn.

'Thiên Niên Hàn Thiết... Còn có bạch ngọc đài này... Chắc là một trận thế... Cấp bốn cực phẩm? Hay là cao hơn?'.

Hộ sơn đại trận của Thánh Hỏa Giáo phải đến cấp năm.

Nhưng mà Phương Tịch dám đến thì đương nhiên là có chỗ dựa, cho dù Phá Trận Châu kia không làm gì được thì hắn vẫn còn Chư Thiên Bảo Giám.

Chỉ cần xuyên đến Cửu Châu giới, sau đó lại mang tọa độ na di ra khỏi Thánh Hỏa Giáo là được.

'Không đúng... Nếu bị ép đến mức đó thì sao ta không dứt khoát hợp tác toàn diện với Cửu Châu giới, kéo tam đại Chân Quân đến đây, trực tiếp đáng ngã Hỏa lão tổ, diệt Thánh Hỏa Giáo? Như vậy... Ngay cả Kỳ Lân Huyết cũng có!'.

Phương Tịch tự nói thầm.

Nhưng mà không bị ép đến tuyệt lộ thì hắn sẽ không làm vậy.

Làm ăn gì mà có lời nhiều nhất? Đương nhiên là độc quyền.

Để tu sĩ hai bên có thể giao lưu, vậy hắn còn có thể đứng giữa làm gian thương sao?

Có lẽ chờ đến sau này, hoàn toàn chưởng khống Cửu Châu giới thì hắn mới có thể thi hành nhưng bây giờ thì không thể nào.

Hắn và Tuyệt Diễm Tử xuyên qua tầng tầng ngọc đài và xiềng xích mà bước đến một cổ điện thanh đồng ở sườn của Phiêu Miểu Phong.

Ba!

Khi Phương Tịch bước vào đại môn cung điện thì tấm kính treo trên của có một đạo kỳ quang xông ra, đảo qua toàn thân Phương Tịch.

Sắc mặt Phương Tịch không thay đổi, bước vào đại điện thì thấy được hai cổ trận truyền tống to lớn một trái, một phải.

Mà ở giữa trận pháp này còn có một tu sĩ tóc tai bù xù mặc áo gai, khí tức ở Nguyên Anh trung kỳ đang ngồi khoanh chân ở đó.

"Bái kiến Tang sư huynh..."

Tuyệt Diễm Tử hành lễ trước: "Sư đệ dẫn người đến truyền tống, đây là văn thư đảm bảo."

Nói xong, y lập tức đưa một ngọc giản đỏ qua.

Tang sư huynh nhẹ nhàng mở mắt, vậy mà mắt của y lại sinh song đồng, còn tu luyện một môn đồng thuật kỳ dị: "Có thể qua đại môn của bản điện mà Huyễn Hình Kính không cảnh báo gì là không thay đổi dung mạo..."

Ánh mắt của y đảo qua Phương Tịch: "Không có yêu khí... Lại có sư đệ bảo đảm thì đương nhiên ta sẽ yên tâm."

Tang sư huynh đứng dậy: "Xin hỏi vị đạo hữu này họ gì, muốn đi đến đâu?"

"Bỉ nhân Thanh Hòa Tử, trước đến... Đông Hải đi."

Phương Tịch đáp.

"Tốt, quy củ ngươi đã hiểu."

Tang sư huynh gật đầu, chỉ thấy Phương Tịch đưa qua một túi trữ vật.

Y đảo thần thức qua, phát hiện còn nhiều hơn hai thành so với quy định, đây tự nhiên là hiếu kính cho y thì không khỏi lộ ra nụ cười thân thiết: "Thanh Hòa Tử đúng không? Giữ cẩn thận lệnh bài thân phận này, truyền tống trận đối diện cũng có Nguyên Anh của giáo ta thủ hộ, nếu không có chứng từ sẽ vô cùng phiền phức, còn có tấm Truyền Tống Phù này nữa!"

Tang sư huynh đưa một lệnh bài và một tấm Truyền Tống Phù vàng óng cho Phương Tịch.

"Đa tạ đã nhắc nhở."

Phương Tịch chắp tay đáp tạ rồi nói với Tuyệt Diễm Tử: "Đa tạ đạo hữu đả bảo đảm, vật này dựa theo ước định, xin đạo hữu nhận lấy."

Lúc này hắn lại đưa ra một cái hộp ngọc.

Tuyệt Diễm Tử nhận rồi đảo thần thức qua, không khỏi vô cùng hài lòng mà bỏ vào trong túi trữ vật.

Phương Tịch bước lên truyền tống trận đến Đông Hải, nhìn Tang sư huynh đặt linh thạch vào, kích phát truyền tống trận này.

"Đạo hữu thuận buồm xuôi gió!"

Tang sư huynh chắp tay thi lễ rồi khởi động trận pháp.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh Phương Tịch đã biến mất trong truyền tống trận.

...

Ngân quang chợt lóe.

Thân ảnh Phương Tịch xuất hiện, thần thức vừa đảo qua đã nhìn thấy một đại trận bao phủ truyền tống trận.

Trong không khí đầy mùi tanh của biển, cách đó không xa truyền đến tiếng sóng biển vỗ đá ngầm.

Nơi hắn đặt chân, hình như là một hang động treo trên vách núi.

"Đạo hữu có chứng từ không?"

Ở đối diện Phương Tịch, một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ hung thần ác sát đang cảnh giác nhìn hắn.

"Đương nhiên!"

Phương Tịch mỉm cười, ném ra lệnh bài thân phận do Tang sư huynh đưa.

Tu sĩ Nguyên Anh hung thần ác sát nhận lấy, thần thức đảo qua thì không khỏi gật đầu: "Thì ra là Thanh Hòa đạo hữu... Chỗ này là Vạn Hoa Đảo ở tu tiên giới Đông Hải, nếu đạo hữu muốn về tu tiên giới Tây Mạc thì có thể đến đây để về, phí cũng như ở giáo."

Y trả lệnh bài lại.

"Thì ra là vậy..." Phương Tịch cười gật đầu rồi hỏi: "Không biết đạo hữu có địa đồ hải vực gần đây không?"

...

Một lát sau.

Một đạo thanh quang lấp lánh, nhanh chóng rời khỏi Vạn Hoa Đảo.

Bầu trời xanh thẳm, từng đám mây trắng, phía dưới là biển cả mênh mông vô bờ, trên bầu trời vang lên tiếng hải âu hót.

"Tu tiên giới hoàn toàn mới!"

Phương Tịch chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều vui vẻ, thanh sắc độn quang hóa thành một thanh cự kiếm, đâm thẳng vào trong nước biển.

Không lâu sau, hắn bắt một con cua lớn.

Sau khi ở giữa không trung trêu đùa một phen thì hắn lại tiện tay ném vào trong biển.

"Xích tử chi tâm, ai ai cũng có..."

Hắn thì thào, hắn cảm thấy dưới tâm cảnh như vậy mà tu luyện Thất Tình Ly Thương Phổ thì sẽ có thể tiến bộ, lúc này hắn kháp quyết.

Một đạo hàn khí xuất hiện, nước biển bốn phía ngưng kết thành băng, hình thành một lớp băng phạm vi mấy chục dặm.

Phương Tịch ngồi khoanh chân, sau khi hắn bố trí mấy cấm chế phòng ngự xong thì không thể bỏ qua được cảm ngộ hiếm có này mà vận chuyển yếu quyết Thất Tình Ly Thương Phổ.

Ào ào ào!

Tảng băng trôi phiêu đãng như bèo, đảo mắt cái đã qua một ngày một đêm.

Chờ đến khi Phương Tịch mở mắt ra lần nữa thì đã thấy tinh không óng ánh, có cực quang mơ hồ rực rỡ vắt ngang bầu trời...

Đến lúc này, hắn tiện tay búng một cái.

Một đạo kiếm khí nhỏ như sợi tóc chui xuống đáy biển, không lâu sau nó đã bắt một con yêu thú loài cá đi lên.

Con cá này có hình dạng dữ tợn, lưng có từng gai xương sắc bén như kiếm, khí tức khoảng cấp hai.

Phương Tịch trực tiếp lắc tay một cái, Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bay ra, lóc xương, cạo vảy của nó, sau đó hắn chọn chỗ thịt cá ngon nhất nướng ăn.

"Mùi vị cũng không tệ, rất thơm ngon..."

Hắn ăn mấy miếng thịt cá, sau khi thỏa mãn dục vọng ăn uống thì hắn lấy một ngọc giản lam sắc ra.

Đây là tu sĩ Nguyên Anh trông coi truyền tống trận đã cho hắn, bên trong có một phần hải đồ của tu tiên giới Đông Hải, cũng có một số tin tức đại sự gần đây.

Phương Tịch đưa thần thức vào trong, đầu tiên đã thấy đại chiến Hóa Thần ở giáp trước.

"Được rồi... Đối với tu sĩ Nguyên Anh thì sáu mươi năm cũng không tính quá lâu."

Khóe miệng hắn giật giật nhưng vẫn rất hứng thú nhìn xuống.

"Tu tiên giới Đông Hải, tu sĩ chiếm linh đảo, phân chia một phương hải vực... Thế lực nhất lưu có Bồng Lai Tiên Đảo, Tứ Hải Tông..."

Phương Tịch nhớ mang máng Thiên Cơ Cung Chủ kia hình như cũng đi ra từ tu tiên giới Đông Hải.

Nhưng mà Thiên Cơ Cung chắc chỉ có một hai tu sĩ Nguyên Anh, nói không chừng bây giờ đã bị diệt từ lâu...

Mà tinh hoa Khôi Lỗi Thuật của cung này đã rơi vào trong tay hắn từ lâu, bởi vậy hắn cũng lười tìm tòi nghiên cứu.

"Tấn công Đông Hải lại không phải Giao Long mà là Ngạc Giao Nhất Tộc... Tộc này cũng có huyết mạch Chân Long, dù sao long tính vốn dâm, các loại long chủng nhiều vô số kể... Quên đi, chắc là cũng có thể miễn cưỡng sử dụng được."

Khóe miệng Phương Tịch giật giật rồi xem tiếp: "Lão tổ Ngạc Giao đại chiến với tu sĩ Hóa Thần ở Bồng Lai Tiên Đảo, sau đó bị đánh lui... Chỉ cần bị thương thì tỉ lệ lớn là có để lại tinh huyết."

Hắn nhìn địa đồ một chút rồi định ra chỗ muốn đến đầu tiên, chính là Bồng Lai Tiên Đảo!

Đảo này chia làm ba, chủ đảo trong đó là sơn môn của Bồng Lai Tiên Đảo, luôn luôn đề phòng sâm nghiêm nhưng hai hòn đảo còn lại thì thường xuyên mở ra, một đảo cho thuê động phủ tu luyện, đảo còn lại thì thường xuyên cử hành các đại hội đấu giá, chính là một trong những nơi thương nghiệp phồn hoa nhất ở tu tiên giới Đông Hải.

Cho dù nơi đây không có tinh huyết của lão tổ Ngạc Giao thì Phương Tịch cũng muốn đến thu gom một số tài liệu quý hiếm và bí thuật thần thông đặc thù của tu tiên giới Đông Hải một phen.

Sau khi quyết định thì hắn lập tức hóa thành một đạo thanh sắc trường hồng, bay về hướng của Bồng Lai Tiên Đảo.

Diện tích lãnh thổ của Đông Hải bao la, thậm chí tu sĩ cấp thấp còn phải dùng các loại truyền tống trận khoảng cách xa mới có thể thông hành.

Nhưng mà đối với độn tốc của Nguyên Anh lão quái thì cũng không tính là gì.

Thỉnh thoảng Phương Tịch còn hóa thành tu sĩ Kết Đan, vào trong linh đảo nào đó mà hắn đi ngang qua để học ngôn ngữ và văn tự đặc thù của tu tiên giới Đông Hải, cố gắng xóa đi dấu vết người xứ khác trên thân.

Chờ đến ba tháng sau, hắn đã gần như không khác gì tu tiên giả bản thổ của Đông Hải.

Mà lúc này ở chân trời cũng có ba hòn đảo tỏa ra hào quang vạn trượng xuất hiện trong mắt của Phương Tịch.

Đến Bồng Lai Tiên Đảo rồi!

Phương Tịch giương mắt nhìn lên thì thấy có ba quang trụ phóng lên cao, muôn hình vạn trạng.

Ở dưới quang trụ là từng hòn đảo tỏa ra ngũ thải quang huy, trên đó có linh khí bay lên, vô số độn quang qua lại, khắp nơi đều có thể thấy được dị thú quý hiếm, các tu sĩ ma kiên tiếp chủng, quả nhiên là cảnh tượng náo nhiệt.

Hắn phân biệt một phen rồi bay về phía Doanh Châu Đảo chủ thương nghiệp.

Nghe nói thương hội lớn nhất trên đảo này chính là Thiên Nhai Hải Các, phía sau có thế lực Bồng Lai Tiên Tông duy trì, trân bảo Đông Hải nhiều vô số kể.

Phương Tịch vẫn với diện mạo của Thanh Hòa Tử, lúc này hắn lại đôi đấu lạp có thể ngăn cản thần thức lên rồi đáp xuống lối vào Doanh Châu Đảo.

"Doanh Châu Đảo hoan nghênh vị tiền bối này!"

Trên bến tàu, vô số tiên chu cập bến.

Một tu tiên giả dáng vẻ thư lại thấy độn quang của Phương Tịch hạ xuống mà thần thức lại không thể cảm nhận được tu vi cụ thể của hắn thì trong lòng không khỏi run sợ, đến tiếp đãi trước: "Tiền bối. Đây là lệnh bài thông hành của Doanh Châu Đảo, xin tiền bối giữ kỹ."

Nói xong, y cung kính đưa qua một lệnh bài bạch ngọc, không nhắc đến chuyện vào đảo thì phải giao linh bối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận