Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 365: Được quả

Trên Thành Hắc Niết chính là đại chiến cấp Kết Đan.

Đối với Vu Dân ở dưới, quả thật là chỉ cần rò rỉ ra một chút uy năng xuống thì chính là tai họa ngập đầu.

Bởi vậy trong thành cũng hoàn toàn đại loạn.

Trong lúc hỗn loạn như vậy, Mộc Độn Thuật của Phương Tịch lại rất thần diệu, vậy mà không ai phát hiện, hắn quen cửa quen nẻo tiếp cận thánh địa.

'Nhưng Vu Dân này cũng là đồ đần... Gặp phải Thiên Ma Kiếp lại không biết chạy sao? Không phải là trong huyết mạch có ràng buộc gì chứ?'.

'Nhưng mà nhân tố vứt bỏ tín ngưỡng không nói... Tài nguyên trong thánh địa này, dù chỉ là mặt hàng thứ đẳng ở bên ngoài cũng có thể khiến cho một bộ lạc Vu Dân nhanh chóng quật khởi, lợi ích lớn như vậy, cũng thật sự khó mà bỏ qua.'.

Ngoài rừng Chu Quả, thân hình Phương Tịch ung dung hiện ra.

"Ai?"

Đám Đại Vu đóng giữ ở đây thấy Phương Tịch đến thù đều giật nảy mình, có người muốn lập tức truyền tin cho Đan Nhã.

"Tạp ngư trước hết cút sang một bên!"

Phương Tịch hừ lạnh, pháp lực Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong mãnh liệt tràn ra, linh áp đáng sợ trong nháy mắt giáng xuống!

Không những vậy, ở quanh người hắn còn hiện ra một tầng sương mù đen nhánh, trong đó dường như có một cây yêu ma cổ thụ, đang vươn cành.

Những Đại Vu kia ngay cả vu thuật cấp Huy Nguyệt cũng không kịp thi triển đã cảm thấy thiên hôn địa ám, nhao nhao hôn mê.

"Quả nhiên... Pháp Vực Kết Đan, hành hạ đồ ăn là vô địch."

Phương Tịch thở dài bước vào rừng Chu Quả.

Chỗ này hắn đã từng cùng Đan Nhã đến nhiều lần nên hắn biết rất rõ.

Lúc này, hắn vỗ túi linh thú, từng con khôi lỗi xuất hiện, lấy Du Côn cầm đầu, bắt đầu ngắt lấy những Chu Quả trên trăm năm tuổi kia.

Về phần bản thân Phương Tịch chì chắp tay đi vào chỗ sâu trong rừng Chu Quả.

Ở đây có từng đạo cấm chế cường đại phóng lên tận trời, mang trung tâm chia ra mười khu vực.

Trong mỗi khu vực, đều có một cây Thiên Niên Chu Quả Thụ!

Đây chính là tài phú lớn nhất trong toàn bộ thánh địa Hắc Niết - mười cây Thiên Niên Chu Quả Thụ!

"Cấm chế này... Ít nhất cũng là cấp bốn."

Nhưng từng đạo cấm chế màu sắc sặc sỡ kia, Phương Tịch không có chút dự định thử phá nào.

Dù sao trước đó Đan Nhã cũng đã từng thử rất nhiều lần.

Không đến trăm năm thì những cấm chế này sẽ không yếu đi.

Thậm chí dù đến trăm năm thì trong mười khu vực này cũng chỉ có cấm chế của một khu vực bị suy yếu để hái được Thiên Niên Chu Quả.

"Trăm năm lại đổi, mười địa vựa đủ để tuần hoàn ngàn năm, để Thiên Niên Chu Quả Thụ tiếp tục sinh ra Thiên Niên Chu Quả..."

"Những đại lão ma môn này rất biết cách lợi dụng tuần hoàn tài nguyên."

Tử quang nhấp nháy trong mắt Phương Tịch, hắn đã tìm được một khu vực đến kỳ hạn trăm năm, cấm chế trở nên yếu kém.

Ở trong khu vực này, một cây Thiên Niên Chu Quả Thụ toàn thân đỏ thẫm, từng cục thân cành, bộc phát linh khí đã trong tầm mắt của Phương Tịch.

Thậm chí Phương Tịch có thể nhìn thấy trên đầu cành của Quả Thụ này đã mọc ra ba quả Thiên Niên Chu Quả đỏ bừng sung mãn.

"Dù công phá những cấm chế kia thì những Chu Quả trên Thiên Niên Chu Quả Thụ khác vẫn chưa thành thục..."

Hắn thở dài, không nói nhiều, trực tiếp triệu hồi Thanh Hòa Kiếm, chém ra một nhát.

Một đạo thanh kim sắc kiếm quang chém lên cấm chế.

Ngũ thải cấm chế liên tục nhấp nháy, mặc dù nó đã trở nên yếu hơn nhưng vẫn có thể ngăn cản được Tru Tiên kiếm khí.

"Phần lớn uy năng cấm chế đã suy yếu mà phần sót lại vẫn còn ương ngạnh như vậy sao?"

Khóe mặt của Phương Tịch giật giật, hắn tiếp tục tấn công cấm chế.

Có lẽ sau thời gian một nén nhang, cuối cùng đạo cấm chế 'ba' một tiếng đã nổ tung, hóa thành từng điểm sáng năm màu, tản ra trong hư không.

Phương Tịch gật đầu, một cái bàn tay lớn đã bay đến đầu cành Thiên Niên Chu Quả Thụ, dễ dàng hái xuống ba Thiên Niên Chu Quả kia.

Hình dạng của Thiên Niên Chu Quả như quả táo, toàn thân đỏ thẫm, phóng ra ngoài một vầng hào quang tinh thuần chói mắt, vừa nhìn đã biết nó rất bất phàm.

Sau khi cất kỹ thứ này, ánh mắt của hắn khẽ nhúc nhích, rời vào thân Thiên Niên Chu Quả Thụ.

Cuối cũng hắn vẫn lẳng lặng thở dài: "Linh căn khó được, không thể tùy tiện tổn hại... Huống chi, có quỷ mới biết ở đây có cấm chế khác chuyên bảo vệ linh căn hay không? Vạn nhất phát động nó thỉ không ổn..."

Chờ sau khi Phương Tịch thối lui, vậy mà một vầng hào quang năm màu lại hội tụ, vây lại Thiên Niên Chu Quả Thụ này...

Nhìn độ dày của cấm chế khác với lúc trước rất nhiều, tuyệt đối không phải thứ mà Phương Tịch có thể công phá.

"Xem ra... Nhưng cao tầng ma môn kia ngầm đồng ý Vu Dân cũng có hi vọng đoạt được bảo vật... Cũng không quá để ý với đệ tử tử thương trong bí cảnh..."

"Quả nhiên là thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu... Tất cả mọi người đều bình đẳng, đệ tử ma môn và Vu Dân ở trước sinh tử và bảo vật cũng bình đẳng sao?"

Phương Tịch rời khỏi rừng Chu Quả.

Lúc này, từng khôi lỗi cũng đã trở về, cuối cùng do Du Côn mang túi trữ vật giao cho Phương Tịch.

"Không tệ không tệ, những Chu Quả mấy chục năm, trăm năm bên ngoài này... Mặc dù lính khí kém chút những cũng có tác dụng."

Phương Tịch thỏa mãn lấy túi trữ vật, lại thu phần lớn khôi lỗi lại, dẫn theo Du Côn, bước vào trong Thành Hắc Niết.

Lúc này, có thể thấy một đoàn quang mang đen nhánh đang bao vây một cự nhân sừng trâu, không ngừng đến gần rừng Chu Quả.

Rất rõ ràng, dị trạng bên này đã kinh động đến Đan Nhã và đệ tử ma môn.

"Vu Vương?"

"Không đúng... Chắc là tu sĩ!"

Mặc dù Phương Tịch giả trang thành Vu Vương nhưng một thân pháp lực Kết Đan và khôi lỗi lại không giả được.

Đại hán sừng trâu hóa thành Ngưu Ma, giọng nói như sấm: "Vị này là sư huynh hay là sư đệ, sao phải giấu đầu lòi đuôi?"

"Hừ, thưa dịp chúng ta ngăn chặn Vu Dân lại thừa cơ vét lớn, không tránh khỏi quá mức..."

Tu sĩ tạo bào dùng thần thức, thần sắc cũng trở nên vô cùng khó coi.

"Ha ha... Vị sư huynh này không ngại cùng bắt nữ nô này... Đại công chúng ta cũng có thể chia nhau."

Nữ tử kiều mị đang thi triển ma công, dường như trở nên càng mê người hơn.

Trong lúc mấy người nói chuyện, bất chợt có một tiếng hét thảm truyền đến.

Là Vu Vương trước đó đã bị trọng thương, y bị một tầng sương mù phấn hồng bao phủ trên mặt, tinh thần hoảng hốt.

Rất nhanh đã bị Xích Phát Quỷ Vương bắt lấy, vô số sợi tóc đâm xuyên thân thể y!

Hai Vu Vương còn lại liếc nhau, đều nhìn thấy sự tuyệt vọng trên mặt của đối phương.

Đối phó với tam đại thiên ma này đã khiến bọn họ rơi xuống hạ phong, nếu lại thêm một tên? Chẳng lẽ bộ lạc Hắc Niết hôm nay sẽ phải diệt vong sao?

"Liên thủ? Đề nghị cũng không tệ..."

Phương Tịch chợt nhoẻn miệng cười hóa thành một đạo thanh hồng, trong nháy mắt đã phóng lên tận trời!

Trong nháy mắt tiếp theo!

Du Côn nổi giận gầm lên, thôi động Cửu Long Châu, chín con Hỏa Long lượn quanh thân lại há miệng phun ra, Tam Dương Chân Hỏa Tráo bay ra phóng ra ngoài từng đạo Tam Dương Chân Hỏa, bao phủ nữ tử kiều mị vội vàng không kịp chuẩn bị vào trong.

"Ngươi làm gì vậy?"

Thanh niên tạo bào thấy Phương Tịch bay thẳng đến y, không khỏi cực kỳ sợ hãi, đang định triệu hồi Xích Phát Thiên Quỷ phòng thân thì bên tại đã truyền đến một tiếng hừ nhỏ, thức hải lập tức đau đớn một trận!

Rõ ràng là Nguyên Ma Thứ của Phương Tịch!

Với thần thức cấp bậc Kết Đan, công kích tu sĩ Trúc Cơ viên mãn thì dù trong thức hải của đối phương có phòng ngự gì đó cũng đủ khiến y đầu đau như muốn nứt trong mấy hơi thở.

Quá trình thi pháp của thanh niên tạo bào bị cắt đứt, thân hình y cũng cứng đờ.

Hai Vu Vương liếc nhau rồi liều mạng ngăn cản Xích Phát Thiên Quỷ.

Một khắc sau, Phương Tịch đã đến đối diện thanh niên bào, mỉm cười, chỉ vào Thanh Hòa Kiếm!

Phốc!

Một đạo thanh kim sắc kiếm quang phóng lên tận trời, chỉ một trảm đã dễ dàng phá linh quang hộ thể quanh người thanh niên tạo, chém rớt đầu của y.

Dù thanh niên bào này là chân truyền ma tông, tu luyện không ít thần thông bí thuật nhưng dưới Nguyên Ma Thứ thì không kịp thi triển từng cái, đã uất ức vô cùng mà vẫn lạc!

Thanh niên tạo bào vừa chết, Xích Phát Thiên Quỷ gào thét rồi hóa thành hắc phong cuồn cuộn bị một cây tiểu phiên đen nhánh thu về.

Phương Tịch bắn ra một đạo Ất Mộc Chân Hỏa, đốt cháy thi thể của thanh niên tạo, một đạo thanh quang cuốn về, mang túi trữ vật của y và cây pháp bảo tiểu phiên kia thu hồi lại.

Từng cảnh tượng ấy có thể gọi là hành động nhanh chóng.

Từ khi Phương Tịch xuất hiện đến bạo khởi giết người, sau đó thanh niên bào vẫn lạc, gần như đều phát sinh trong nháy mắt.

Dù Đan Nhã đang triền đấu với đại hán sừng trâu ở trên mặt đất cũng giật mình, trong lúc xuất thủ cũng thu lại mấy phần lực.

Oanh!

Một tiếng lôi đình nổ vang, Tam Dương Chân Hỏa Tráo bay ngược lại, trên đó còn xuất hiện vết nứt.

Du Côn mặt không thay đổi chỉ vào Tam Dương Chân Hỏa Tráo, nó hóa thành một vòng phòng ngự, quay quanh thân Du Côn, chín con Hỏa Long nhào qua.

"Đáng chết..."

Trên thân nữ tử kiều mị có dấu vết bị cháy đen, vô cùng đau lòng nhìn Xích Hồng Ngọc Phù trên tay.

Trên phù này vốn đã có hai vết nứt, bây giờ lại thêm một vết, trực tiếp sụp đổ thành mảnh vỡ.

"Ngưu sư huynh, cẩn thận!"

Nữ tử kiều mị sờ Bích Ngọc Thủ Trạc trên cổ tay, lập tức có một cái vân mạt phấn hồng bay ra, kết hợp với linh quang hộ thể, ngăn ở trước người: "Người này có gì đó quái lạ... Hắn thật sự là tu sĩ Kết Đan!"

"Không có khả năng... Tông môn sẽ không cho phép tu sĩ Kết Đan tiến vào bí cảnh này, không phải là người sau khi tiến vào bí cảnh rồi Kết Đan chứ? Nhưng chuyện này cũng nói không thông..."

Đại hán sừng trâu gầm thét trả lời.

Nhưng căn bản Phương Tịch không nói nhiều, Du Côn mỉm cười, chín con Hỏa Long nhào ra, dây dưa với nữ tu kiều mị.

Bản thân hắn thì kinh nghi bất định nới với ha Vu Vương: "Còn không xuống dưới giúp Thành chủ Đan Nhã của các ngươi đi?"

Trong tam đại ma tu này, đại hán sừng trâu là mạnh nhất, Phương Tịch chuẩn bị trước tiên liên hợp khôi lỗi Kết Đan, xử lý nữ tu đối diện rồi tính chuyện khác.

Hai Vu Vương liếc nhau, mặc dù cảm thấy vị Vu Vương lạ lẫm trước mặt biết chút thủ đoạn kỳ quái của thiên ma, nhưng cũng thật sự không tệ.

Trước mắt giúp Đan Nhã vẫn là chuyện quan trọng nhất, hai người lập tức phi thân xuống, gia nhập vào chiến đoàn.

Đan Nhã có thê lực lượng mới, ô quang nhấp nháy trong đôi mắt, bất chợt nàng bấm niệm pháp quyết.

Từng đạo hắc hồng sắc quang mang như xúc tu, từ lòng đất chui ra, gắt gao trói cự nhân do đại hán sừng trâu hóa thành lại.

Ha Vu Vương vui mừng, Chiến Văn trên thân nhấp nháy, hóa thành vu thuật cấp Hi Nhật kinh khủng đánh lên trên người của đại hán sừng trâu.

Ầm ầm!

Sương mù bay tán loạn, tiếng gào thét của đại hán sừng trâu truyền ra: "Đáng chết... Những nô lệ các ngươi... Súc vật... Còn dám phản kháng sao?"

Thấy công kích của hai Vu Vương cũng chỉ khiến giáp trụ ma khí trên người y nhạt đi vài phần, trên mặt Đan Nhã cũng không khỏi hiện ra sắc mặt kinh hãi.

Nhục thân của thiên ma này cường hãn, tuyệt đối là mạnh nhất mà nàng từng thấy, thậm chí còn vượt qua thiên ma Giao Long lần trước!

"Đều... Chết hết cho ta!"

Hai con ngươi của đại hán sừng trâu đỏ tươi, bất chợt y nhanh chóng phun ra vài câu chú văn.

Ở trên ma giáp của y xuất hiện từng đạo phù văn đỏ thẫm du tẩu bất định, khí tức của người này thoáng cái đã trở thành vô cùng kinh khủng.

Hư ảnh Đại Lực Ngưu Ma ở sau lưng đại hán sừng trâu đang ngẩng đầu lên trời gầm rống.

Đùng đùng!

Thân hình người này lại bành trướng khiến Đan Nhã đau đớn rên lên, rất nhiều xúc tu đỏ thẫm trói buộc người này đứt gãy.

Ong ong!

Một vầng quang hoa vàng nhạt xuất hiện, hai Vu Vương đang bay giữa không trung trong nháy mắt đã cảm thấy thân thể như cõng vạn cân rồi rơi xuống như diều đứt dây, bị đại hán sừng trâu chộp vào trong tay, bóp thành bọt thịt đầy trời.

"Nữ nô, ngươi chạy nữa đi!"

Đại hán sừng trâu cười dữ tợn, bước ra một bước, đại thủ như cối xay vồ xuống Đan Nhã!

"Thần thông nhục thân của người này lại là Địa Cực Nguyên Từ sao?"

Giữa không trung, Phương Tịch chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua nữ tử kiều mị, Thanh Hòa Kiếm hóa thành một đạo lưu quang, bộc phát ra thanh kim sắc kiếm khí dài khoảng mười trượng, kích xạ như điện quang hỏa thạch, bay đến đây vào cổ tay của đại hán sừng trâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận