Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 201: Kiểm kê và ly khai

"Mặc dù phiền phức vừa qua nhưng vẫn còn không ít..."

Sau khi than vãn xong, Phương Tịch từ mật đạo trở lại Tu Luyện thất.

Vừa mở của Tu Luyện thất, hắn đã nghe giọng của Vương quả phụ: "Lão... Lão gia... Hình như Phỉ Thúy Nhai vừa phát sinh địa chấn... Ta... Ta thấy rất nhiều rễ cây ở trong linh điền xông ra..."

"Ừm?"

Trong mắt Phương Tịch lóe lên hung quang, hắn nhìn ánh trăng ở bên ngoài.

Bởi vì có Tiểu Vân Vũ Trận thủ hộ nên địa chấn ở Phỉ Thúy Nhai cũng không ảnh hưởng đến bên ngoài.

Cho nên... Người chứng kiến chỉ có một mình Vương quả phụ sao?

Thân ảnh hắn lóe lên bước ra sau lưng Vương quả phụ.

Ầm!

Đôi mắt Vương quả phụ trợn trắng đã bất tỉnh.

"Chúc mừng... Đạt thành thành tựu dạ tập quả phụ!"

Nhìn Vương quả phụ ngã dưới đất, Phương Tịch chửi bậy một câu để làm dịu sát ý của mình.

Dù sao thì trong động đá vôi dưới mặt đất đã không còn Yêu Ma Thụ, Thái Tuế cũng bị hắn đưa về Đại Lương, bởi vậy tâm tình lúc này của hắn cũng không tệ, không sợ bị phát hiện bí mật gì.

"Nhưng mà để phòng vạn nhất..."

Phương Tịch đưa tay phải ra, một dây leo như sợi rễ từ trong tay áo duỗi ra trói Vương quả phụ lại, kéo đến trước mặt mình.

Từ sau khi hoàn toàn luyện hóa Yêu Ma Thụ xong, Phương Tịch có cảm giác dường như có thêm một nô bộc Yêu Ma Thụ, có được toàn bộ năng lực của đối phương.

Nhưng mà... Yêu Ma Thụ cũng hoàn toàn chết, mất đi hoạt tính, không thể nào trồng tiếp, cũng không thể nào tu luyện Trường Sinh Thuật!

Dùng bí pháp luyện ma để tế luyện Yêu Ma Thụ, theo Phương Tịch thấy thì giống như tu tiên giả dùng rễ linh mộc để chế pháp khí.

Một khi chế thành pháp khí, đương nhiên sẽ không thể nào còn sức sống mà trồng lại.

Nhưng cũng chỉ có thể như vậy, mới có thể ngăn chặn nguy hại từ ý chí tự thân của ma này.

"Nhưng mà cũng không phải là không có biện pháp..."

Phương Tịch khiến dây leo trong nháy mắt nở hoa, sau đó trên tay của hắn đã có thêm một hạt giống.

Đây là hạt giống khôi lỗi của Yêu Ma Thụ. Còn mang theo một chút hoạt tính.

Nhưng Phương Tịch lại cảm thấy mình có thể tùy tiện lệnh cho nó tử vong, vĩnh viễn không tái phát mầm.

"Đáng tiếc... Đây là hạt giống đời thứ ba, vĩnh viễn sẽ thấp hơn Yêu Ma Thụ một cấp, so với Thủy tổ Yêu Ma Thụ thấp hơn hai cấp."

"Loại hạt giống đời thứ ba này cũng không có gì thú vị, không bằng sau này lại đến Đại Lương tìm Thủy tổ Yêu Ma Thụ..."

Hắn nhìn hạt giống khôi lỗi, suy nghĩ một lúc, vẫn không gieo xuống Vương quả phụ mà thi triển một loại bí thuật khác.

Bị thuật này cùng loại với Mê Hồn Thuật của Cửu Huyền lão đạo năm đó, phối hợp với năng lực của Yêu Ma Thụ, chỉnh sửa ký ức trong thời gian ngắn của tu tiên giả đê giai cũng không phải vấn đề gì lớn.

Cuối cùng Phương Tịch không ngừng niệm chú, từng sợi rễ trong tay áo hiện ra, đâm vào trong huyệt đạo của Vương quả phụ.

Bà ta mờ mịt mở mắt ra, đối mặt với đôi mắt của Phương Tịch.

Tiếp theo trong mắt Phương Tịch bộc phát ra lục mang hoa mỹ, đâm vào trong mắt của Vương quả phụ.

Lục mang nà hiện ra khiến Vương quả phụ có chút thống khổ, sau đó đồng tử cũng phát ra lục mang, tiếp theo bất tỉnh...

"Thành."

Phương Tịch mang Vương quả phụ về nhà của bà ta rồi nhàn nhã tĩnh tọa dưới Đào Hoa thụ.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một vầng mặt trời từ phương đông mọc lên, có từng tia từng tia tử khí huyền ảo rơi xuống.

Phương Tịch đang nội thị quan sát tình huống bản thân mở mắt ra:

"Ba mươi năm trồng cây, bây giờ ta năm mươi ba tuổi, Luyện Khí viên mãn, võ đạo Chân Cương Hóa Hình có thể so với thể tu Luyện Thể tầng bốn..."

"Trận đạo và Thuật Luyện Đan đều là cấp một thượng phẩm, linh thực và Ngự Thú thuật cũng là cấp một thượng phẩm, phù lục thì cấp một trung phẩm..."

"Thành tựu Thanh Mộc Linh Thể, Ất Mộc Pháp Thân thất bại trong gang tấc nhưng dường như có lưu lại, bây giờ linh thể của ta có hiệu quả trú nhan, duyên thọ, tăng phúc linh căn cùng pháp thuật hệ Mộc... Hạn mức cao nhất thọ nguyên tối thiểu đến ba trăm năm."

"Túi trữ vật cỡ lớn một cái, những túi trữ vật còn lại không đếm được, linh khí hạ phẩm Kim Giao Tiễn một kiện, pháp khí thượng phẩm Linh Xà Giáp, Huyền Thiết Kiếm, Thanh Nguyên Thuẫn, Thanh Hòa Kiếm, Hắc Vũ Chu... Còn có một nhóm pháp khí tang vật, cùng hơn hai ngàn khối linh thạch."

"Linh tửu một hầm, đại lượng đan dược, trung lượng phù lục, một đàn yêu trùng Thanh Hoa Kim Quy Tử, Trùng Vương cấp một thượng phẩm, cuối cùng là một con cá ương không đến đại hạn không đột phá..."

"Động phủ Phỉ Thúy Nhai một tòa, linh điền hai mươi lăm mẫu..."

"Hóa ra trong lúc bất tri bất giác ta cũng để dành được nhiều vốn liếng như vậy rồi, thời gian quả nhiên là ma thuật sư vĩ đại nhất."

Sau khi kiểm kê vốn liếng xong, Phương Tịch không khỏi cảm khái.

Triệt để luyện chết Yêu Ma Thụ hắn cũng hơi tiếc nuối nhưng cũng không hối hận.

Nếu lúc ấy không luyện hóa Yêu Ma Thụ kia, đợi đến sau này sẽ không biết ai luyện hóa ai.

Quả nhiên thiên địa Ma Thực như thế đều tương đối nguy hiểm.

Về phần Ất Mộc Pháp Thân? Sau này vẫn còn cơ hội tu luyện lại từ đầu.

"Nhưng dưới tình cảnh không phải cố kỵ Trường Sinh Thuật, ta cũng tự do... Ta tự do rồi..."

Phương Tịch giang hai tay ra, dường như phải bắt được không khí tự do này.

"Đúng lúc có thể thừa dịp đã khôi phục tự do này để tính toán chuyện Trúc Cơ..."

"Hơn nữa cũng thoát khỏi cái vòng xoáy Hồ Vạn Đảo này."

"Có đôi khi nhân sinh phải lùi một bước."

Phương Tịch thầm tính toán.

Trúc Cơ! Chính là cửa thứ nhất của tiên đạo, phải đột phá các loại cửa ải tinh khí thần.

"Bằng vào thân thể Võ Thần của ta, Khí Huyết Quan không có vấn đề."

"Trường Xuân Quyết là công pháp thường, dù tu luyện đến Luyện Khí viên mãn, pháp lực cũng không tính mạnh, cửa này hơi gian nan..."

"Vấn đề thần thức quan thì cũng không lớn..."

"Dựa theo tin đồn, linh căn hạ phẩm Trúc Cơ khó khăn, linh căn thượng phẩm đói với Trúc Cơ có tăng thêm... Linh căn địa phẩm khi Trúc Cơ tự có ba thành xác suất mà linh căn thiên phẩm trước Kết Đan đều không có bất kỳ bình cảnh gì."

Về phần linh thể thì phần lớn đều có lợi với Trúc Cơ, gia tăng xác suất thành công còn không ít.

Nguyên nhân sao? Phương Tịch cũng biết.

Tỉ như Thanh Mộc Linh Thể của hắn, trong lúc thai nghén hoàn thành đã giúp hắn thức tỉnh thần thức.

Tương đương với hỗ trợ gian lận đả thông cửa thứ ba trong ba cửa tinh khí thần, đương nhiên xác suất thành công tăng không ít.

"Nhưng dù ta có bảy tám phần thậm chí chín thành chín hi vọng Trúc Cơ thành công, chỉ cần có xác suất Trúc Cơ thất bại sẽ tử vong tồn tại thì vẫn phải phục dụng Trúc Cơ đan."

Huống chi bây giờ Phương Tịch cảm thấy pháp lực Trường Xuân Quyết tương đối yếu, cần có dược lực hỗ trợ.

Đối với chuyện này hắn cũng không hối hận lúc trước không chuyển sang tu Thanh Mộc Công.

Dù sao trong Thanh Mộc Công cũng chưa chắc không có cạm bẫy.

Mà bởi vì Trường Xuân Quyết là công pháp phổ biến, ngoại trừ pháp lực bình thường ra thì không có vấn đề gì lớn.

"Trúc Cơ đan! Bạch Trạch Tiên Thành!"

Phương Tịch yên lặng trù tính sau này.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Vương quả phụ: "Lão gia..."

"Vào đi..."

Biểu lộ Phương Tịch dửng dưng.

Vương quả phụ tiến đến thi lễ: "Lão gia... Đêm qua hình như có yêu thú làm loạn trong linh điền! Phá hư không ít linh mần."

"Ừm, là một thực vật yêu hiếm thấy, đã bị ta giết rồi, ngươi bị nhiễm yêu khí của nó ảnh hưởng, sẽ hoa mắt, chóng mặt mấy ngày, dùng ít đan được là sẽ tốt hơn..."

Phương Tịch gật đầu, tiện tay ném một bình đan dược qua.

"Đa tạ lão gia!"

Vương quả phụ đã quên chuyện tối ngày hôm qua, nhưng trong mơ hồ, vẫn nhớ kỹ linh điền, xúc tua gì đó, nên cũng cho rằng như thế, cầm đan dược hoan hoan hỉ hỉ ra ngoài, bản thân không dùng mà giữ lại cho Tiểu Hổ.

Sau khi đuổi Vương quả phụ đi, Phương Tịch huýt sáo rồi nhẹ nhàng nhảy lên vách núi.

Vù vù!

Sau khi nhảy lên núi, cuồng phong loạn hưởng vù vù bên tai.

Ngay lúc Phương Tịch sắp rơi vào trong hồ, một con Đại Thanh Ngư dài như lương nhảy ra khỏi mặt nước, để Phương Tịch có thể giẫm lên đầu của nói.

"Đi, đi xung quanh dạo chơi!"

Phương Tịch nổi hứng đi chơi, dù sao thì bị ép làm trạch nam trồng cây ba mươi năm, khi được tự do rồi thì phải phát tiết một phen.

Đại Thanh Ngư phun bong bóng, nó không biết vì sao hôm nay chủ nhân lại hưng phấn như vậy.

Hơn nữa bình thường hầu như không rời khỏi Phỉ Thúy Nhai mà?

Nhưng nó cũng không dám phản bác, chỉ có thể đưa Phương Tịch chạy đông chạy tây như ca nô trong hồ, thậm chí còn dựa theo phân phó của Phương Tịch, cố ý tạo ra sóng lớn, lại biến thành ván trượt, bị hắn giẫm lên để lướt sóng...

Mặt trời chiều ngã về tây.

Vi Nhất Tịch đứng trên Phỉ Thúy Nhai nhìn một thiếu niên thanh bào, chân đạp linh thú, trục lãng mà đến, không khỏi nở nụ cười mê người: "Đại thúc... Không phải người vẫn luôn không thích ra ngoài sao? Sao hôm nay lại có nhã hứng vậy?"

"Lâu rồi không ra khỏi cửa, hôm nay ra ngoài dạo chơi."

Phương Tịch thản nhiên trả lời.

Bây giờ hắn đã không còn nhược điểm, người cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Trong ánh mắt của Vi Nhất Tịch phát ra thần thái muốn noi theo.

"Đúng rồi, đại thúc... Nghe nói liên quân tu sĩ đã đánh đến Long Ngư đảo rồi... Nếu không phải người lôi kéo có lại thì bây giờ con đã thành danh ở trong đại quân tu sĩ rồi, Ngọc Phong tiên tử, người cảm thấy cái tên này thế nào?"

Lúc đầu Vi Nhất Tịch cũng muốn tham chiến lại bị Phương Tịch kéo trở về.

Theo lời của vị đại thúc này nói, người khác mạo hiểm tham chiến là vì linh địa và tài nguyên, hai thứ này ngươi đều có, còn đi tham chiến, đầu đầy bã đậu hay sao?

"Hay là gọi Ngọc Phong ma nữ đi."

Phương Tịch mỉm cười, trêu tức nói: "Đúng rồi, hôm nay con đến rất đúng lúc, ta có một số việc muốn bàn giao cho con."

"Bàn giao cái gì?" Vi Nhất Tịch chợt cảm thấy không ổn.

"Phỉ Thúy Nhai này của đại thúc, còn có động phủ, một hầm linh tửu, phiền con trông nom một thời gian... Lợi ích của linh điền con có thể lấy năm thành!"

Lời nói của Phương Tịch khiến Vi Nhất Tịch giật nảy mình, nàng vội quan sát trên dưới của Phương Tịch, thấy không có dáng vẻ như sắp dầu hết đèn tắt, vội hỏi: "Đại thúc, người muốn đi xa sao?"

"Đúng vậy..."

Phương Tịch cũng không biết tiểu ma nữ này thầm oán mình thế nào, bằng không thì nhất định sẽ thưởng cho nàng hai cái ký đầu: "Ta tốt xấu gì cũng xem như cao thủ Luyện Khí hậu kỳ, bây giờ cũng đã năm mươi ba tuổi, muốn ra ngoài tìm cơ duyên đột phát, dù sao... Lúc sinh thời, đại thúc vẫn muốn xông vào Trúc Cơ mà!"

"Trúc Cơ? Đừng... Đại thúc, Trúc Cơ thất bại không chết thì cũng trọng thương, người không được đi!"

Vi Nhất Tịch nắm tay áo của Phương Tịch, tình chân ý thiết.

"Đây là đạo của tu sĩ chúng ta!"

Phương Tịch chậm chạp mà kiên định tránh khỏi bàn tay của Vi Nhất Tịch: "Về phần đảo chủ, thì do ngươi thay ta nói với nàng là được rồi, mặt khác, chuyển cáo nàng một câu, nàng phải bảo trọng!"

Dường như Nguyễn Tinh Linh và dư nghiệt Tư Đồ gia hợp lại cùng nhau, Phương Tịch cũng không muốn bị cuốn vào quá sâu, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở một câu.

Chờ sau khi Vi Nhất Tịch rưng rưng đáp ứng, Phương Tịch về động phủ một chuyến, thu những thứ cần thiết vào túi trữ vật, rồi chắp tay sau lưng, đứng trên thân Đại Thanh Ngư, trong ánh tà dương đi xa: "Nhất Tịch, Thanh Hòa Kiếm và Trùng Vương Thanh Hoa Kim Quy Tử ở trong động phủ, vi sư truyền cho con..."

Lần này đi, trước khi Trúc Cơ hắn còn định đến Đại Lương một chuyến.

Xa cách ba mươi năm, không biết những cố nhân có khỏe không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận