Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 229: Khai linh khiếu

Phương Tịch không chút quan tâm với chuyện Trúc Cơ đại chiến ngoài thành, còn có hạ lạc cuối cùng của Huyền Thủy Dịch.

Hắn một lòng bế quan, mỗi ngày đều theo thông lệ đả tọa, tu luyện Thanh Mộc Trường Sinh Công, phần lớn thời gian còn lại thì câu thông Thế Giới Mảnh Vỡ, học ngôn ngữ và văn tự ở đó.

Ngày hôm đó.

Theo thường lệ, sau khi vận chuyển công pháp xong, Phương Tịch nội thị đan điền khí hải, nhìn đầm pháp lực xanh biếc kia, phi thường hài lòng.

"Dựa theo tiến độ này, lúc tám mươi mốt tuổi sẽ có thể cô đọng được khoảng bốn mươi giọt pháp lực thể lỏng, có được cơ hội trùng kích Trúc Cơ trung kỳ..."

Nhưng bốn mươi giọt pháp lực thể lỏng chỉ là tiêu chuẩn thấp nhất, khả năng có thể đột phá trung kỳ rất nhỏ.

Một khi đột phá thất bại thì không tránh khỏi thương cân động cốt, hao tổn nguyên khí.

Với lý do cẩn thận, Phương Tịch vẫn định đến lúc đó lại rèn luyện pháp lực một phen, chờ đến khi pháp lực thể lỏng gia tăng đến cực hạn dung nạp của đan điền, cũng chính là năm mươi giọt, tốt nhất là phối hợp thêm đan dược rồi mới đột phá.

Như vậy thì có thể mười phần chắc chín.

Mỗi ngày, sau khi tu luyện công pháp xong, Phương Tịch sẽ dùng thần thức câu thông Chư Thiên Bảo Giám tiến vào Thế Giới Mảnh Vỡ.

Thế Giới Mảnh Vỡ.

Đến lúc này, Phương Tịch cơ bản đã học được ngôn ngữ của nhân tộc trong bộ lạc này.

Lại nghe lén một đoạn thời gian, thì biết được đám người này tự xưng Vu Dân, bộ lạc này là Hắc Sơn.

Mà thiếu niên nhặt được hắn gọi là Ba Cát, y có một ca ca là Ba Tùng, chính là người bị giết lúc trước.

Hai huynh đệ Ba Cát sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm rất tốt, sau khi đại ca chết, trong lòng của y đã có đối tượng hoài nghi.

Đồng thời y biết được ca ca phát hiện được hai khối Khai Khiếu Thạch, bởi vậy vẫn luôn âm thầm tìm kiếm.

Nói đến Khai Khiếu Thạch, lại không thể không nhắc đến hệ thống sức mạnh của Vu Dân.

Trên giáo trường, trưng bày một cái sọ đầu hình tam giác, kích thước không chênh lệch bao nhiêu với căn nhà, tản ra khí tức cổ xưa dữ tợn.

Một đại hán có sẹo trên mặt đang huấn luyện thiếu niên tập võ:

"Cái gọi là tu hành, chính là Khai linh khiếu... Cơ thể con người có bảo tàng rất lớn, nhưng phải cần một chìa khóa mở ra, chìa khóa này chính là Linh Khiếu!"

"Một người có càng nhiều Linh Khiếu thì có thể mở ra càng nhiều bảo tàng, Linh Khiếu cao nhất là chín, nhưng ít nhất cần phải mở ra được một cái mới có thể bước vào cánh cửa tu hành, trở thành 'Vu' mà người người kính ngưỡng."

"Hôm nay, chính là Đại Vu chủ trì nghi thức Khai Linh! Trong các ngươi, ai có Khai Khiếu Thạch, đều đứng ra!"

Ba Cát vội vàng giơ tay: "Ta có!"

Đại hán nhìn từng cái rồi gật đầu: "Rất tốt... Các ngươi xuống dưới chuẩn bị một chút, Đại Vu đang xử lý tế tài, một ngày sau sẽ cử hành nghi thức!"

"Vâng!"

Ba Cát cao hứng về nhà, y thầm siết chặt nắm đấm: "Ca... Cuối cùng đệ cũng sắp Khai Linh, trở thành Vu... Ca chờ, chờ đệ báo thù cho ca..."

Một khắc sau, một thân ảnh cao lớn đi đến.

Phương Tịch nhận ra, đây chính là thanh niên lần trước giết người đoạt bảo.

Sắc mặt y âm lãnh, các nơi trên thân thể đều có thêm rất nhiều hình xăm đen nhánh, khí tức lại mạnh hơn trước rất nhiều.

'Nếu như nói lần trước là võ giả phàm tục vậy thì bây giờ đã tính là một tu tiên giả có pháp lực ba động?"

Phương Tịch đang thầm đáng giá thì thấy đường văn trên người thanh niên lấp lánh.

Tiếp theo, một cỗ đại lực vọt đến, đánh Ba Cát thổ huyết bay ra.

"Thanh Lang, ngươi làm gì vậy?"

Ba Cát che lồng ngực, khóe miệng chảy máu, lập tức hét lớn.

"Tiểu tử, ngươi không biết ở trong bộ lạc nhìn thấy Vu phải cúi đầu nhường đường sao? Ta dạy dỗ ngươi quy củ tôn trọng cường giả thôi!"

Thanh Lang vuốt ve hình xăm trên thân cười dữ tợn, nhìn thấy những người khác đang nhìn chăm chú thì nhanh chóng bỏ đi.

Ở trong bộ lạc, y cũng không tiện giết người trên đường.

Nhưng trước nghi thức Khai Linh trọng thương đối phương, ảnh hưởng hiệu quả y Khai Linh vẫn là trong phạm vi chấn nhận được.

'Người thông minh...'.

Phương Tịch chăm chú nhìn tất cả nhưng không có ý định xuất thủ tương trợ.

Đừng nói là hắn vốn không thể động thủ, dù có thể động thủ, chỉ dựa vào hành vi lần trước cầm đao chặt, còn gác lên lửa nướng của Ba Cát thì hắn cũng không xuất thủ.

Thậm chí còn hi vọng thiếu niên này chết đi, sau đó đổi một người cầm kính khác.

Dù sao thì nhìn thiếu niên này cũng rất ngây thơ, chưa chắn có thể thuận lợi sống sót mà tấn thăng cảnh giới cao hơn.

Không sai, hắn chính là mảnh gương như vậy.

"Khai Linh!"

"Khai Linh!"

Trong bộ lạc Hắc Sơn, nghi thức Khai Linh là chuyện trọng đại nhất.

Một đám người mặc da thú, dáng người khôi ngô đang tụ lại ở bên cạnh một bệ đá tam giác đen nhánh, không ngừng hò hét.

Mà tế đàn trên bệ đá thì có một cái đỉnh ba chân hai tai bằng đồng thau.

Trong đại đỉnh, dường như có một con hung thú đang bị nấu chín, tản ra mùi vị khí huyết nồng đậm.

Bên cạnh có một lão nhân tóc bạc lưng gù, mặc áo choàng đen, trên mặt có hình xăm màu xanh, đang liên tục thêm lửa cho đỉnh.

'Người này...'.

Phương Tịch dùng thần thức quét qua, dường như bị lão nhân tóc bạc này phát hiện, lão nhìn xuống dưới đài.

Hắn lập tức nội liễm thần thức, lùi vào trong tàn phiến, không dám ngoi đầu lên.

"Người này... Lạo có thể phát giác thần thức của ta... Có thể so với người tu luyện Trúc Cơ?"

"chỉ là một tiểu bộ lạc, lại có cường giả như vậy, thế giới này, rất đang để mong chờ..."

"Người Khai Linh, lên đài!"

Đại Vu già nua nhìn đại đỉnh rồi phát ra tiếng nói khàn khàn.

Một đám thiếu niên, bao gồm Ba Cát che ngực, sắc mặt thống khổ đã bước đến trước đại đỉnh.

Đại Vu nhìn lướt qua, không quan tâm đến tình hình của Ba Cát, lão chỉ trầm giọng nói: "Chỉ có người mở ra Linh Khiếu, mới có thể trở thành Vu, khắc hoa văn lên người, hô phong hoán vũ, bắt lôi điện... Các ngươi vì chuyện này mà đã chuẩn bị nhiều năm, đã sớm biết quy trinh, bây giờ, người đầu tiên tiến lên!"

Một thiếu niên dáng người thấp bé, mặc da hổ bước lên một bước, hai tay cầm đại đỉnh, quát lớn, đã nâng đại đỉnh lên, uống chén thuốc trong đỉnh.

Một khắc sau, trên người y xuất hiện một đạo quang mang, chạy khắp kinh mạch, trùng kích mở ra Linh Khiếu trong cơ thể.

Ông!

Không lâu sau, một điểm sáng trước hiện lên trước ngực y.

Tiếp theo là cái thứ hai, thứ ba...

Dường như cái đỉnh lớn này rất nạng, đến cuối cùng, thiếu niên đã chống đỡ không nổi nên vội bỏ đại đỉnh xuống.

"A Lực, mở ba Linh Khiếu, đi xuống đi!"

Đại Vu khoát tay, cho thiếu niên đang rất vui mừng lui ra.

Tiếp theo là một thiếu nữ.

Trên gương mặt cô ta còn có vẻ mập mạp của trẻ con, đôi mắt mang theo dã tính, cũng quát lớn, bắt đại đỉnh, uống chén thuốc nấu từ hung thú.

Thế nhưng cô ta chỉ có một điểm sáng hiện lên ở lồng ngực.

Thậm chí theo thời gian trôi qua, hai tay cô ta còn run run rẩy rẩy, cuốc cùng không thể tiếp tục giữ đại đỉnh nữa.

Chỉ lát nữa là phải đỉnh rơi canh vung, một chiêu tiện tay của Đại Vu, đại đỉnh đã lơ lửng giữa không trung: "Tang Cách... Mở một Linh Khiếu, đi xuống đi!"

Trong đôi mắt của thiếu nữ hơi thất lạc, nhưng vẫn thị lễ rồi lui ra.

Từng thiếu niên tiến lên, đa phần chỉ mở được một, hai Linh Khiếu, cũng có người một cái cũng không mở được, mặt mũi đầy sự mất mát được phụ mẫu dẫn xuống đài.

Cuối cùng...

Ba Cát hít sâu, không để ý thương thế trước ngực, giang hai tay ra bắt lấy tai đỉnh: "Lên!"

Đỉnh đồng to lớn bị y nâng lên, đổ nước thuốc nóng hổi vào miệng.

Một khắc sau, y đã cảm thấy xương ngực đau đớn kịch liệt, cũng chịu không nổi nữa, thú đỉnh rơi xuống, được Đại Vu vững vàng tiếp được.

Đại Vu nhìn ngực Ba Cát, lắc đầu.

Chỉ thấy ở ngực Ba Cát, một Linh Khiếu như ẩn như hiện, quang mang ảm đạm.

"Ba Cát, mở nửa khiếu... Đáng tiếc!"

Đại Vu thở dài, nếu thiếu niên này không bị thương thì ít nhất vẫn phải có một Linh Khiếu.

Thanh Lang ở trong đám người nhìn thấy như vậy, trên mặt có khoái ý.

...

Không lâu sau, những thiếu niên đã khai khiếu kia đều được dẫn đến trước mặt Đại Vu.

"Vu chính là tế thiên địa, văn chính là chữ đại đạo!"

Đôi mắt vẩn đục của Đại Vu quét qua, thấy Ba Cát cũng ở đây nhưng không đuổi người mà vẫn tiếp tục giảng bài.

Dù sao thì nửa Linh Khiếu... Cũng xem như Linh Khiếu mà.

"Các ngươi đã mở Linh Khiếu, tiếp theo chính là tu luyện Chiến Văn, lạc ấn lên người, chân chính trở thành Vu!"

"Làm Tiểu Vu, các ngươi chỉ có thể học được pháp văn!"

"Ở sau động ta ở có sách da thú, mỗi đạo pháp văn trong đó đều rất quý, chờ sau khi các ngươi chân chính dẫn khí nhập thể, sẽ mở ra cho các ngươi ba ngày, các ngươi nhất định phải chuyên tâm trải nghiệm, sau đó lựa chọn pháp văn thích hợp chính mình nhất..."

"Tiếp theo, ta sẽ dạy các ngươi cảm ngộ thiên địa như thế nào để tiến hành tu hành Vu..."

Thần thức Phương Tịch co đầu rút cổ ở trong mảnh gương, nhưng lại nghe như si như say: "Thế giới này... Chắc chắn có quan hệ với tiên giới trong truyền thuyết... Mặc dù là Vu, nhưng cách tu luyện vẫn là thôn phệ luyện hóa thiên địa linh khí... Ba ngàn đại đạo, trăm sông đổ về một biển?"

Bây giờ hắn đã rõ hơn, có lẽ Thế Giới Mảnh Vỡ cũng là một trong rất nhiều thế giới ở dưới tiên giới.

Thậm chí ngay cả pháp môn, đều có vài chỗ chỗ tương thông.

Ban đêm.

Trong lều.

Ba Cát đang cố gắng vận chuyển pháp môn mà Đại Vu truyền thụ, dùng Linh Khiếu của bản thân thu nạp thiên địa nguyên khí.

Nhưng cái Linh Khiếu như ẩn như hiện ở giữa ngực của y là nửa Linh Khiếu, kém hơn rất nhiều với Linh Khiếu của người khác.

Giày vò hồi lâu, ngay cả bước đầu tiên dẫn khí nhập thể cũng không thể hoàn thành.

"Làm sao bây giờ? Không... Ta không thể từ bỏ, ta nhất định phải trở thành Vu chính thức, báo thù Thanh Lang!"

Ba Cát che ngực mình, mặt hiện ra sự tàn nhẫn.

Chợt, y trông thấy... Trong túi da thú của mình dường như có ánh sáng.

"Đây là... Bảo bối lúc trước ta nhặt được?"

Ba Cát lấy kính thanh đồng ra thì thấy trên mặt kính có từng đạo văn tự nhỏ như con kiến xuất hiện, là Vu Văn mà y biết!

"Chuyển chu thiên chi biến, vận dụng chi đạo, diệu hóa vô tận..."

"Khai... Khai Linh Kinh? !"

Ba Cát nhìn từng chữ từng chữ, dụi dụi mắt.

Văn tự hiện ra trên tấm kính rõ ràng là một đạo pháp quyết, thậm chí có thể tăng tốc độ thu nạp thiên địa nguyên khí lê.

Y không nghĩ nhiều, dù sao mình cũng không còn gì để mất.

Chờ sau khi hiểu rõ, Ba Cát lập tức ngồi xếp bằng, bắt đầu thử vận công...

Thời gian dần qua, dường như Ba Cát cảm nhận được cảnh giới Vật Ngã Lưỡng Vong trong kinh văn nhắc đến, có từng tia từng sợi thiên địa nguyên khí theo lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể, lưu chuyển toàn thân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận