Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 166: Trở lại Đại Lương

'Tên này không phải là tu sĩ Trúc Cơ ngụy trang câu cá chứ?'.

Một ý nghĩ kinh khủng hiện ra trong đầu ba người Lỗ đại sư.

Trong nháy mắt đối phương liên tục giết chết hai đại tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, chiến tích khủng bố này ngay cả tu sĩ Luyện Khí viên mãn cũng không làm được.

"Đáng chết, hôm nay không phải hắn chết chính là chúng ta vong."

Ông lão đạp chân lên một con quạ đen, bay lên giữa không trung: "Thân pháp của hắn phải mượn lực của mặt đất, mọi người ngụ khí phi hành đi."

Lỗ đại sư và người trung niên vẫn luôn âm trầm lạnh lùng như mới tỉnh mộng, lập tức khống chế pháp khí phi hành bay lên không trung.

"Không cần che giấu, vận dụng át chủ bài, giết!"

Ông lão khàn cả giọng, hiển nhiên đã rất sợ hãi.

Nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, chọc vào đại địch như vậy, nếu để hắn chạy thoát, sau này chỉ sợ gia tộc...

"Phát hiện rồi sao?"

Phương Tịch ngẩng đầu, cười ha ha, lấy ra Phi Thiên Phù vừa mua dán lên người, lại nuốt một viên Bạo Huyết Đan để bổ sung khí huyết.

Sau một khắc, cương khí đã bị dập tắt lại bộc phát trên người hắn.

Khí Quán Chu Thân!

Kiếm mang ba tấc!

Phi Thiên Phù!

Sau khi trở thành Đại Tông Sư, tu vi luyện thể của Phương Tịch đã có thể so với Luyện Khí viên mãn của tu tiên giới!

Cả người hắn như một vệt đen, xông đến ông lão đang định lấy cái gì trong túi trữ vật ra.

Một đạo tơ máu hiện ra trên cái trán của đối phương, một đường rạch xuống sống mũi, cằm thậm chí cả yêu thú dưới chân...

"Đáng chết, đi chết đi!"

Khuôn mặt người trung niên tái nhợt, lạnh lùng, y nổi giận gầm lên, cuối cùng đã thi triển ra lá bài tẩy của mình.

Một tấm phù lục tinh xảo màu vàng mang theo tia chớp, được y nhanh chóng kích phát.

Ầm ầm!

Một đạo lôi điện màu vàng đất từ trên trời giáng xuống, Phương Tịch vừa chém giết ông lão xong.

Cương khí trên người hắn nổ tung, kể cả Linh Xà Giáp cũng không có bao nhiêu tác dụng với thần lôi này, có xu hương như muốn tản ra.

Cấp hai hạ phẩm - Mậu Thổ Thần Lôi Phù!

Tia lôi điện này có thuộc tính lệch thổ, vừa vặn khắc chế linh giáp thuộc tính thủy.

"Xong chưa?"

Lỗ đại sư lộ vẻ kích động.

Dựa vào lý giải của y, dù là thể tu Luyện Thể tầng ba miễn cưỡng ăn một tia lôi điện như vậy, chỉ sợ cũng...

Phốc!

Sau một khắc, hai đạo kim quang như cái kéo, tập kích từ hai bên trái phải của y, triển khai chém giết kịch liệt với hộ thuẫn bên cạnh y.

Một bóng người từ trên trời rơi xuống, Huyền Thiết Kiếm bổ đứt tấm thuẫn cuối cùng của y, chém xéo qua cổ của Lỗ đại sư.

Đầu của Lỗ đại sư bay lên, trong đầu y chỉ còn một ý niệm: "Linh Xà Giáp cuối cùng mà lão phu chế tạo... Phòng ngự lại mạnh như vậy... Sao? !"

Đương nhiên y không biết được, Linh Xà Giáp chỉ là hộ giáp cấp một thượng phẩm, lợi hại chân chính vẫn là cương khí ngoại y của Phương Tịch, cả hai điệp gia khiến lực phòng ngự tăng lên gấp bội.

Một tiếng phốc thông!

Đầu Lỗ đại sư rơi xuống mặt hồ, Phương Tịch lại nhìn người trung niên lạnh lùng vừa phóng ra Mậu Thổ Thần Lôi Phù: "Còn phù lục cấp hai nữa không? Ngươi có thể thử lại lần nữa..."

Trung niên lạnh lùng không nói câu nào, phóng ra một phi thuyền màu đen, điên cuồng chạy về hướng phường thị.

Y đã thấy rõ, tên này chính là loại tu sĩ cao cấp nhất dưới Trúc Cơ.

Năm tên Luyện Khí hậu kỳ, hao hết át chủ bài lại bị phản sát bốn tên.

Nếu không trốn thì chẳng lẽ chờ bị giết sao?

"Chết!"

Thần sắc Phương Tịch lạnh lùng, đuổi theo sát sau lưng đối phương.

"Ta chính là khách khanh của Chung gia, ta đã phát Truyền Âm Phù cho Chung gia... Trúc Cơ trấn thủ phường thị Bảo Thuyền sẽ nhanh chóng chạy đến."

Người trung niên vồi vàng nói vọng ra sau.

"Đi!"

Phương Tịch mắt điếc tai ngơ, hai tay phồng lên, từng khối cơ bắp như bướu thịt, rót số Chân cương cuối cùng vào trong Huyền Thiết Kiếm.

Hắn mạnh mẽ vung lên, Huyền Thiết Kiếm như một đạo thiểm điện đen nhánh, trong nháy mắt đã bay ra đập trúng phi thuyền của người trung niên.

Đôi phương hét thảm, thân hình rơi xuống.

Phương Tịch thi triển Kim Giao Kiếm và Kim Giao Đao trong nháy mắt bay đến giảo sát.

"Trúc Cơ? Ta sợ quá!"

Hắn chửi bậy một câu trong bụng, hạ thủ lại không chút lưu tình.

Kim Giao Đao xé rách linh tráo phòng ngự của người trung niên, Kim Giao Kiếm thừa cơ xuyên qua lồng ngực người này.

Phương Tịch vồ một cái đã bắt được thi thể của người trung niên, sau khi lấy túi trữ vật trên người đối phương, hắn bay thẳng xuống đáy hồ lấy Huyền Thiết Kiếm của mình.

Trong chớp mắt tiếp theo, cả người hắn đã biến mất không còn tăm tích.

Không bao lâu sau, một bóng người ngự không phi hành từ phường thị Bảo Thuyền bay đến, nhìn thấy thi thể người trung niên nổi trên mặt nước, thần sắc y trở nên vô cùng khó coi.

Thần thức cường đại của y quét ngang, không bỏ qua bất kỳ một tấc đất nào, nhưng hung đồ kia đã không thấy tung tích...

Đại Lương thế giới.

Núi hoang.

Bên trong một động phủ tạm thời ở trên vách núi cheo leo.

Thân ảnh Phương Tịch chợt xuất hiện.

Thần sắc hắn chợt biến, phun ra một ngụm máu bầm, sau đó hắn cắn răng cởi Linh Xà Giáp trên người xuống.

Chỉ thấy trên lồng ngực của hắn chợt hiện ra vết tích bị cháy khét.

Trong động phủ còn chất đống lượng lớn linh vật và phù chỉ, luận giá rị vượt xa một ngàn linh thạch, là một tài sản lớn mà bất kỳ tu sĩ nào thấy cũng phải đỏ mắt.

Nhưng lúc này, Phương Tịch nhìn cũng không nhìn, trực tiếp tìm một loại đan dược chữa thương, nuốt một viên vào bụng, sắc mặt hắn mới tốt hơn một chút.

Tiếp theo, hai tay hắn kết ấn, điều động khí huyết, hoa văn thần bí hiện ra trên người hắn.

"Hồi Nguyên Bí Thuật!"

Bí thuật này dùng khí huyết của võ giả để mô phỏng năng lực khôi phục của ma.

Lần trước hắn cứu Độc Cô Vô Vọng, lập được công huân trong Tông Sư Hội, lập tức đổi bí thuật này.

Sau một khắc, từng mảng da chết màu đen trên người Phương Tịch tróc ra, có huyết nhục mới sinh sôi.

Dưới sự phối hợp của linh đan và bí thuật võ đạo, thương thế trên người hắn đang cấp tốc hồi phục...

Thật lâu sau, Phương Tịch mới phun ra một ngụm trọc khí: 'Lần này vẫn quá mạo hiểm, lại có người ẩn giấu phù lục cấp hai, lại đặc biệt nhắm vào Linh Xà Giáp...'.

Nếu hắn không phải Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, thể phách kinh người, lại có cương khí ngăn cản, chỉ sợ lúc này cũng không đơn giản chỉ trọng thương như vậy.

'Trước đó tên trung niên nói sẽ có tu sĩ Trúc Cơ của Chung gia chạy đến...'.

'Lần này xuyên không vẫn nên trốn vài tháng để tránh đầu gió rồi tính sau...'.

Phương Tịch cũng không tin, tu sĩ Trúc Cơ có trách nhiệm trông coi phường thị còn có thể ngồi ở bên ngoài chờ hắn mấy tháng.

"Đúng lúc, một khi bắt đầu tu hành Trường Sinh Thuật thì ta không thể cách Yêu Ma Thụ quá xa, cũng không thể xuyên không..."

"Vẫn nên giải quyết những việc tồn đọng ở Đại Lương cho tốt."

Phương Tịch nhớ đến Mộ Phiếu Miểu, Bách Hợp, Thanh Tang... Đường nét trên mặt cũng trở nên nhu hòa hơn vài phần.

Sau một khắc, hắn bước vào một căn phòng khác trong động phủ.

Trong căn phòng này chất chồng lượng lớn lương thực, phía dưới thì đầy đất sét.

Hắn dùng tay trảo vào trong mặt đất một cái, đã cầm lên một cục thịt to màu trắng - Thái Tuế!

"Ông bạn già, nên đi Nam Hoang rồi!"

Nhìn qua con yêu thú rất có ích với mình, cũng là con yêu thú đầu tiên, Phương Tịch thì thào, rồi hắn mỉm cười: "Nhưng mà trước đó..."

Quang mang lóe lên trên tay hắn, một tờ văn thư màu máu hiện ra, chính là Huyết Khế Văn Thư!

"Đi!"

Sau một khắc, Phương Tịch cắt đầu ngón tay mình, ép ra một giọt tinh huyết.

Tinh huyết nhỏ lên văn thư lập tức có từng đạo khói đen hiện ra, cả tờ văn thư không lửa mà tự cháy.

Miệng Phương Tịch lẩm bẩm, bắt đầu khởi động pháp lực chỉ qua Thái Tuế.

Hưu!

Từng đạo khói đen tụ lại hình thành phù văn màu máu nhanh chóng ẩn vào trong cơ thể của Thái Tuế.

Trong lúc này, Thái Tuế vẫn như người thực vật, không có chút ý đồ phản kháng nào.

"Quả nhiên là một con thực vật yêu."

Cảm nhận được khế ước đã hoàn thành, có một tia liên hệ như có như không, Phương Tịch phi thường hài lòng.

Sự chống cự của Thái Tuế rất yếu ớt, còn vượt qua cả dự tính của hắn, khiến khế ước hoàn thành vô cùng thuận lợi.

Mà dựa vào huyết khế này hắn có thể tùy thời khống chế sinh tử của Thái Tuế.

Chỉ cần nó không thể đột phá đến cấp hai Trúc Cơ, vậy thì sẽ không thể nào phản kháng.

Lúc này, Thái Tuế chỉ vẻn vẹn là yêu thú cấp một hạ phẩm mà thôi, không đúng, bây giờ nó là linh thú.

Đối với tu tiên giả thì những yêu vật không thể khống chế đều là yêu thú.

Sau đó có thể thu phục làm tọa kỵ, trấn thủ sơn môn thì là linh thú.

Thành Tam Nguyên.

Vừa vào trong thành Phương Tịch đã cảm thấy tình hình có chút không đúng.

Cửa thạnh lại phong tỏa sớm, bắt đầu giới nghiêm.

Trên đường phố, người đi đường thưa thớt, lòng người bàng hoàng.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Phương Tịch đi đến trụ sở của Nguyên Hợp Sơn ở Thành Tam Nguyên, xuất ra một khối lệnh bài bằng thủy tinh màu lam, đây là lệnh bài do Lệnh Hồ Sơn tiện tay tặng.

"Bái kiến trưởng lão!"

Đệ tử canh cửa vừa thấy lập tức sợ hãi mời Phương Tịch vào trong.

Không bao lâu sau, một người trung niên có nét mặt phúc hậu đến bái kiến: "Hồ Bất Uy bái kiến trưởng lão."

Mặc dù tướng mạo y phúc hậu nhưng ánh mắt khôn khéo, khí chất mạnh mẽ, cũng là một cao thủ Võ Sư.

"Đã lâu rồi ta không đến Thành Tam Nguyên này, ở đây đã phát sinh chuyện gì?"

Phương Tịch ngồi trên ghế bành, thuận miệng hỏi.

Bây giờ hắn di chuyển đều dùng Hắc Vũ Chu nên không gặp người đi đường, đương nhiên cũng không nghe được tin tức gì.

"Ai... Gân đây triều đình hơi loạn, cựu đế đã chết, tân đế đăng cơ, lại chỉ mới sáu tuổi, bởi vậy do Thái sư nhiếp chính, hậu cung và triều thần tranh đấu liên tục..."

Hồ Bất Uy cười khổ: "Vốn là Định Châu chúng ta cũng không có vấn đề gì, nhưng Đại Chướng Sơn ở bên cạnh có một chi loạn quân giặc cỏ không biết được phương nào ủng hộ, đã có thành tựu, liên tục công thành cướp đất, bây giờ đã đến phụ cận Thành Tam Nguyên... Định Châu Quân đối đầu một trận, lại bị đại bại."

"Ngay cả Định Châu Quân cũng bại sao?"

Phương Tịch hơi chấn kinh.

Chuyện này nhất định cũng không phải do hắn, mặc dù hắn đã giết hai tên Hiệu Úy của Định Châu Quân nhưng thế lực của Định Châu Quân cũng không suy yếu đi bao nhiêu.

"Nghe nói..."

Hồ Bất Uy hạ giọng: "Trong loạn quân, không chỉ có một vị Tông Sư tọa trấn."

"Thì ra là thế."

Phương Tịch đã hiểu, lại hỏi thêm chút tin tức rồi mới ung dung rời khỏi.

Bạch Vân võ quán.

Võ quán chủ hiện tại chính là Mộ Phiếu Miểu, Trương Minh Định và đám đệ tử phụ trách hỗ trợ ở bên cạnh.

Trong đại sảnh.

"Sư tỷ, nghe nói chiến loạn rất nhiều đệ tử đã về nhà, lương thực trong thành tăng giá... Tiền bạc của chúng ta trong tháng này cũng sẽ thấy đáy."

Trương Minh Định cầm sổ sách, hơi phát sầu.

"Ai dà..."

Mộ Phiếu Miểu cũng hơi u sầu, chợt cắn răng: "Lấy tất cả đồ trang sức của ta đi cầm đi, mọi người lại gôm góp thêm chút, có bao nhiêu lương thực cũng cố gắng mua về."

Sau khi trải qua khốn cảnh ở Thành Hắc Thạch, nàng cũng không muốn đói thêm lần nữa.

"Ha ha, tiểu sư muội làm tốt lắm, tiểu sư muội làm tốt lắm, nhưng mà tiền tài thì tính là gì? Tiêu hết thiên kim vẫn trở lại mà."

Đúng lúc này một giọng nói của người trẻ tuổi từ ngoài cửa vang lên.

"Giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy?"

"Còn có giọng điệu xem tiền tài như cặn bã... Đại sư huynh? !"

Mộ Phiếu Miểu nhìn thấy người bước đến, hốc mắt đỏ lên: "Cuối cùng ngươi đã trở về..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận