Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 903: Lão đạo

Thanh Huyền Quan.
Tường đỏ ngói xanh thấp thoáng trong rừng cây.
Cam Ngọc ngẩng đầu lên nhìn tấm biển rồi bước vào trong đạo quán.
Vừa bước vào đạo quán thì y đã thấy ở giữa quảng trường lát đá có một cái lư hương đồng lớn.
Từng nén hương cháy hết tỏa ra mùi đàn hương nồng đậm.
"Huyền Chân Điện? !"
Cam Ngọc bước vào trong đại điện thì thất trên điện đường có thờ một tượng thần uy nghiêm.
Tượng thần mặc miện phục, đầu đội bình thiên quan, hai tay rũ xuống tự nhiên, từng chuỗi rèm châu phủ xuống khiến người ta không nhìn rõ được diện mạo.
Căn cứ vào quy củ của Đạo Đình thì trong đạo quan chỉ có thể chủ tế Thiên Đế, bồi tế mới đến lượt các vị Thần Chủ hoặc là các đời tổ sư nếu không sẽ xem như tà tự!
Nên tượng thần này chính là bản tôn Thiên Đế.
Lúc này không có nhiều khách hành hương, điện đường mênh mông rộng rãi, có cảm giác uy nghiêm và thần bí.
Cam Ngọc lập tức nghiêm túc, cung kính dâng hương trước, sau đó mới bước đến trước thùng công đức bỏ từng đồng ngân tiền vào trong.
"Đa tạ thiện tín!"
Một đạo đồng thấy cảnh này thì lập tức mừng rỡ bước lên hành lễ dâng sổ ghi chép công đức lên: "Xin hãy để lại danh tính..."
Cam Ngọc nâng bút, viết năm chữ to Bạch Cam Thôn Cam Ngọc thì nghe đạo đồng nói tiếng: "Thiện tín đường xa đến đây chắc rất mệt mỏi, có muốn vào uống trà không? Thanh Diệp Trà cả bản quan có tác dụng đề thần tỉnh não, giải khát rất tốt, rất nổi tiếng ở huyện thành."
Mặc dù ở đây cũng có khách hành hương nhưng một lần đã cúng mấy ngân tiền thật sự rất ít, bình thường chỉ có lúc tết thì mới có phú gia đại hộ cúng.
Đạo đồng nhìn người dưới dĩa thức ăn như vậy nhưng cũng không có ai phản đối mà còn cảm thấy bình thường.
"Cũng được..."
Cam Ngọc bỏ vốn nhiều như vậy đương nhiên sẽ không về tay không, y nghe vậy thì cười rồi bước theo đạo đồng ra phía sau đạo quan.
Ở phía sau đạo quan chính là một vườn hoa, chiếm diện tích mấy mẫu, thanh u lịch sự tao nhã, lại có trồng các loại hoa cỏ, nhìn rất đẹp.
Đạo đồng mời Cam Ngọc vào trong một tiểu đình ngồi, không bao lâu sau đã dâng trà xanh lên, còn kèm theo trà bánh bốn màu.
Cam Ngọc nếm một chút, chỉ cảm thấy mùi vị rất tốt, tiếc là không thể mang về nhà cho lão mẫu.
Lúc đang phẩm trà thì nghe được tiếng tay áo tung bay, có một lão đạo mang bội kiếm bước đến, chắp tay: "Lão đạo Minh Đức, bái kiến thiện tín!"
"Đạo trưởng hữu lễ..."
Cam Ngọc vội đáp lễ, hai người thưởng trà, nói một số chú ý trên Đạo Kinh, Minh Đức lão đạo lại giật mình, chỉ cảm thấy lĩnh ngộ của người trẻ tuổi này với Đạo Kinh thật sự rất quen thuộc trôi chảy, không dưới một số lão đạo sĩ.
Thậm chí còn lời nhẹ nghĩa sâu, cũng có dẫn dắt cho mình.
Lão lại hỏi thăm một chút thì biết Cam Ngọc đến để thi Đồng Tử nên giọng điệu không khỏi thân cận hơn mấy phần.
Trong mắt của Minh Đức lão đạo, người trẻ tuổi này nếu không xảy ra sai lầm gì thì tất đậu kim khoa, dù không đầu tư từ trước nhưng cũng có thể kết thiện duyên.
Cam Ngọc lại nói thêm mấy câu rồi mới hỏi một số chuyện của Thần đạo.
Minh Đức lão đạo nghe vậy thì cười: "Mỗi lần đại khảo trong trường thi đúng là có chuyện quỷ thần quấy phá... Nếu thiện tín đến bản quan hỏi chuyện này thì đã đến nhầm chỗ rồi, hãy đến miếu Thành Hoàng xin người trông miếu một lá bùa hộ thân, có thể bảo vệ bình an vô sự..."
Cam Ngọc đã chắc nhưng lại khó hiểu: "Ta nghe nói trong huyện thành có Quan khí, Long khí che chở, kỳ quỷ bất thần... Trường thi là nơi pháp cấm sâm nghiêm, chẳng biết tại sao lại như vậy?"
Minh Đức lão đạo cười: "Đương nhiên là do Thành Hoàng đặc cách... Đạo Đình chọn tài thì nhất định phải bao gồm nhiều mặt tài đức mới được, nếu một công tử nhà giàu có kiến thức phong phú nhưng lại vì giàu mà bất nhân, trên tay có nhiều nhân mạng, chẳng lẽ vẫn có thể thi đậu sao? Bởi vậy trước khi bắt đầu thi đều sẽ cố ý tán pháp cấm, khiến oan hồn có oán báo oán, có thù báo thù!"
"Thì ra là vậy..."
Cam Ngọc bừng tỉnh đại ngộ nhưng trong lòng lại có chút không cam lòng.
Tình huống của y cũng không phải vì giàu bất nhân mà là tai ương từ trên trời rơi xuống.
Chẳng lẽ y cũng phải bị Long Vương giếng trả thù sao?
Minh Đức lão đạo uống một hớp trà xanh, cười mà không nói.
Thật ra khoa cử Đạo Đình đến hôm nay phần lớn những quy củ đã thả lỏng... Lấy một ví dụ cũng là một công tử nhà giàu vì giàu bất nhân nhưng nếu có thể tìm được người có đạo hạnh cao thâm hoặc thần chích che chở, hoặc là bản thân có tu vi thì đương nhiên không sợ oan hồn đòi mạng.
Thậm chí nếu tâm tư âm u hơn một chút thì còn có thể thi triển thuật yểm thắng, tai họa cho những thí sinh tài học xuất chúng.
Nếu bối cảnh cứng lại không gây ra chuyện gì lớn thì Nhật Dạ Du Thần cũng sẽ không quá so đo.
Nhưng những chuyện này cũng không cần nói ra.
Đạo Đình chọn tài, cũng chọn lực!
Bất kể khí vận, tài phú hay là bối cảnh... Đều là một loại 'Lực', kẻ có lực mạnh thì thắng, cũng là Thiên quy mạnh được yếu thua!
Đương nhiên nếu là hạng người có tài học xuất chúng như Cam Ngọc thì chỉ cần vận khí không quá kém sẽ có thể thi đậu.
"Đa tạ đã chỉ điểm..."
Cam Ngọc thành khẩn cảm tạ, định sau đó sẽ lập tức đến miếu Thành Hoàng xinh linh phù.
Y đang định cáo từ thì thấy Minh Đức lão đạo vậy mà mang kiếm, lại nhớ đến nội dung truy nã ở ngoài cửa thành thì y không nhịn được hỏi: "Đạo trưởng cũng tập võ sao? Không biết trên người có đạo pháp hay không?"
"Trong lúc rảnh rỗi luyện võ cường thân mà thôi... Về phần đạo pháp? Chỉ là bỏ gốc lấy ngọn."
Minh Đức lão đạo vô cùng khinh thường nói.
"A? Lời này có ý gì?"
Cam Ngọc hơi thắc mắc.
Dù sao y vẫn còn trẻ, ai mà không có giấc mơ đẹp cầm kiếm đến chân trời, thậm chí tu tiên trường sinh chứ?
"Trong công môn dễ tu hành, trừ công môn ra thì tất cả pháp môn nhìn như tuyệt diệu nhưng thật ra đều là trăng trong nước, hoa trong gương, cuối cùng vẫn là Dã Hồ Thiền!"
Minh Đức lão đạo mỉm cười chỉ nói đến đó rồi sai đạo đồng tiễn Cam Ngọc.
Chờ sau khi Cam Ngọc đi rồi, lúc này lão đạo mới yếu ớt thở dài, tay phải có ánh sáng nhạt lóe lên, một chiếc lá xanh hiện ra, chiếc lá này rất xanh tươi, có thể nhìn rõ cuống lá và đường vân.
Nó lơ lửng ở giữa không trung, tỏa sáng nhàn nhạt, vô cùng huyền diệu.
Nếu kẻ phàm phu tục tử nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ hô lớn tiên nhân, ít nhất cũng là người có đức lại tận lực cầu đạo trưởng thu nhận vào môn hạ, học tập đạo pháp.
Nhưng Minh Đức lão đạo lại cười khổ: "Tu hành... Ha ha... Thiên địa linh cơ bị Đạo Luật Thiên Điều trấn áp, thỉnh thoảng lộ ra một tia thì cũng có vô số yêu loại, tinh quái, tu sĩ tranh đoạt... Thậm chí dù thiên phú dị bẩm, tính tình cứng cỏi, mất mấy chục đến hơn trăm năm tu luyện có thành tựu cũng không bằng một tờ sắc phong của Đạo Đình... Tu hành, tu cái rắm!"
Minh Đức lão đạo chợt văng tục.
Năm đó lão cũng như Cam Ngọc, thiếu niên mộ đạo, đồng thời cũng may mắn bái vào Thanh Huyền Quan được truyền thụ đạo pháp chân chính.
Nhưng vậy thì sao?
Khổ tu mấy chục năm vẫn khó thành.
Chút pháp lực này vẫn là do lão không cần mặt mũi đi thi với một đám trẻ con, thi đậu công danh Đồng Sinh mới miễn cưỡng tu thành.
Thái Thượng Đồng Tử Linh Quan Lục tọa trấn ở trung tâm đan điền của lão, quản lý tất cả khí tức pháp lực.
Không như vập thì đạo pháp khó thành!
Nói cách khác nến lần này Cam Ngọc thi đậu Đồng Sinh sẽ lập tức có thể cùng cấp với lão...
Thần đạo thịnh thế như vậy lại khiến vô số người tự học tuyệt vọng.
"A..."
Đúng lúc này lại có tiếng cười lạnh đột nhiên từ phía sau giả sơn vang lên.
"Ai?"
Minh Đức lão đạo giật mình, cong ngón tay búng ra, một đạo quang huy xanh biếc hiện lên.
Chiếc lá xanh kia lại như tên nỏ hóa thành một mũi tên xanh biếc, trực tiếp xuyên thấu giả sơn!
Sưu!
Ở phía sau giả sơn có một bóng người hiện ra.
Cả người mặc đạo bào, dáng vẻ gầy gò, tóc nửa trắng nửa đen nhìn rất tiều tụy.
"Là người? ! Mai Trường Không!"
Minh Đức lão đạo giật mình, lão vốn định hô lớn gọi người đến thì lập tức nuốt xuống.
Đầu tiên lão nhìn xung quanh rồi lập tức kết quyết, khiến một tầng quang huy mờ ảo hiện ra, trải rộng xung quanh rồi mới hạ giọng nói: "Ngươi không muốn sống sao mà chui vào huyện thành... Bây giờ ngươi chính là trọng phạm của Đạo Đình, có tên trên bảng truy nã. Chỉ cần bị Nhật Dạ Du Thần nhìn thấy thì ngươi sẽ lập tức chết..."
Mai Trường Không này rõ ràng là lão đạo có giá trị năm mươi kim tiền trên bảng truy nã mà Cam Ngọc nhớ mãi không quên.
Chỉ là chẳng biết tại sao dường như lão có quen biết với Minh Đức lão đạo.
"Thù lớn chưa trả, không thể cam tâm..."
Mai Trường Không ngồi xuống chỗ trước đó của Cam Ngọc, không chút phong độ mà liên tục ăn bánh ngọt, cũng không biết lão đã đói bao lâu rồi.
"Ai... Ngươi và ta cũng là hảo hữu, lão đạo thật sự không đành lòng thấy ngươi đi đến bước này..."
Minh Đức lão đạo nhìn Mai Trường Không có chút tiếc hận.
Vị đạo huynh này từng có lúc phong lưu phóng khoáng, thiên phú dị bẩm không biết đã khiến bao nhiêu nữ quan cảm mến.
Bây giờ nhà đỗ môn diệt, rõ ràng tuổi tác không hơn mình bao nhiều lại tiều tụy, già nua như vậy.
"Ta cũng không ngờ... Đạo Luật sâm nghiêm, tổ sư của ta muốn đi một con đường mới nên đã dốc hết tâm huyết, chưa đến ba mươi đã chết, sư phụ ta kế thừa... Vì cầu một cọc cơ duyên mà chết ở thâm sơn, sau đó truyền cho ta."
Mai Trường Không lao vụn bánh trên râu rồi trầm thấp nói: "Xưa nay ta không thích công danh chỉ muốn tu tiên đắc đạo... Vất vả lắm mới luyện được một số thứ, Tuần kiểm trong huyện lại cưỡng đoạt, chỉ không theo thì lập tức gán tội, đạo quan tổ truyền bị định thành tà tế dâm từ, ta cũng trở thành tội phạm truy nã... Tức giận giết Tuần kiểm, lập tức trở thành trọng phạm của triều đình, ngươi nói xem... Thiên lý, công đạo ở đâu?"
Minh Đức lão đạo hơi hé miệng ra nhưng cả nửa ngày cũng không nói gì.
Lão vốn định nói với sự thông minh tài trí của Mai Trường Không, thi huyện và thi châu thật sự chỉ như lấy đồ trong túi, ngay cả đỗ Tiến Sĩ cao trung cũng có mấy phần hi vọng.
Dù không phải Tiến Sĩ nhưng chỉ cần trên người có công danh Cử Tài thì Tuần kiểm sẽ không dám làm càn.
Thế nhưng người này lại một lòng hướng Tiên đạo, còn tâm cao khí ngạo, cuối cùng từ thiên chi kiêu tử bị đánh rớt xuống bùn.
Chỉ là đạo lý này Mai Trường Không đã biết từ lâu rồi, mình nhiều lời cũng vô ích.
Càng thiên tài thì ngạo khí càng lớn!
Huống chi Mai Trường Không đã mất rất nhiều trên con đường này rồi, căn bản không thể nào phủ định tất cả, hắn chỉ còn lại đạo pháp...
"Ngươi lén lút chui vào huyện thành chắc là có đại sự, chẳng lẽ vẫn còn muốn báo thù sao? Không phải tên Tuần kiểm kia đã chết rồi sao?"
Minh Đức lão đạo hơi khó hiểu.
Mặc dù Tuần kiểm chỉ là tòng cửu phẩm nhưng cũng là mệnh quan triều đình, giết quan chính là tạo phản, khiêu chiến Đạo Đình, rất nhạy cảm.
Mai Trường Không không tìm cách trốn vào rừng sâu núi thẳm, sống đến cuối đời sao lại chui vào huyện thành?
"Đương nhiên là vẫn còn thù phải báo... Ta đã thăm dò, chuyện năm đó, Tuần kiểm chỉ là người bên ngoài, còn người trốn sau man bây giờ sẽ từng bước lên cao, trở thành Huyện thừa!"
Mai Trường Không cười lạnh nói.
"Ngươi điên rồi, Tào huyện thừa chính là tòng thất phẩm!"
Minh Đức lão đạo giật nảy mình, trong Đạo Đình, phẩm cấp cũng đại biểu cho lực lượng!
Huyện thừa tòng thất phẩm dù có quản chuyện hay không thì trên người đều có một phần dân khí và tín ngưỡng hương hỏa của huyện thành, thần lực đủ để nghiền chết tiểu tu như lão mấy chục lần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận