Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 594: Tổng minh chủ

Phỉ Thúy Đảo.

Trong một động phủ.

Các cao tầng như Chung Hồng Ngọc, Hải Đại Ngưu, Trịnh San đều ở đây, đối diện còn có hai vị tiên tử khí chất mờ mịt.

Một người trong đó rõ ràng là Liễu Nhứ!

Nhưng mà lúc này đối phương đã Kết Đan thành công, bước vào cảnh giới Kết Đan sơ kỳ.

Nàng này chính là mầm tiên của tu tiên giới ba nước, lại có tư chất Mộc linh căn thiên phẩm, sau khi được chọn vào Phỉ Thúy Đảo, nàng được Phương Tịch truyền thụ Thanh Mộc Trường Sinh Công.

Bởi vì linh căn thiên phẩm không có bình cảnh Kết Đan nên nàng khổ tu mấy chục năm, cuối cùng đại thành Kim Đan!

Còn một vị tiên tử khác lại là đồ đệ của Hoàng Vân Công - Linh Thù!

Nàng này đã đến cảnh giới Kết Đan, không biết làm sao lại xen cùng một chỗ với đám người Phỉ Thúy Đảo.

Có lẽ bởi vì nàng biết Vân Kiệt Tử thật ra chính là Long Ngư Đảo Chủ...

"Uất ức, quá uất ức mà..."

Giọng Hải Đại Ngưu chất phác: "Những tu sĩ ngoại lai kia quá ức hiếp người khác rồi, đến tột cùng Phỉ Thúy Đảo này là nhà của ai?"

Chung Hồng Ngọc cười khổ nói: "Bây giờ gần như toàn bộ Nguyên Anh lão quái chính ma hai đạo còn sót lại đều ở đây... Nếu không phải Thái Thượng trưởng lão Như Ý Môn và lão quy yêu Hóa Hình kia che chở thì bây giờ ngay cả vị trí đứng bên cạnh chúng ta cũng không giữ được..."

Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy, dù công tử trở về thì e là cũng chỉ có thể nhịn cục tức này, ngậm bồ hòn mà thôi.

"Chư vị không cần quá lo lắng, pháp thuật thần thông của Long Ngư Đảo Chủ vô cùng kinh người... Sẽ không có chuyện gì."

Linh Thù mở miệng, trong giọng nói của nàng mang theo một loại vận luật đặc biệt.

"Đảo chủ... Cũng chẳng biết khi nào mới trở về?"

Thần sắc Liễu Nhứ kinh ngạc.

Năm đó nàng xém chút đã trở thành đồ đệ của Phương Tịch, kết quả vị đảo chủ này vứt một bản bí tịch lại, đã mấy chục năm rồi cũng không thấy bóng dáng...

Cũng khiến người khác vô cùng cạn lời.

Bây giờ Phỉ Thúy Đảo đang lúc bấp bênh, đảo chủ sẽ trở về sao?

Hay là hắn vẫn bo bo giữ mình như trong lời đồn, dùng cổ truyền tống trận một đi không trở lại?

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nổ tung như sấm đánh.

Ba động đấu pháp kinh khủng cấp Nguyên Anh khiến thần sắc của những tu sĩ Kết Đan này đại biến mà bay khỏi động phủ.

Một khắc trước.

Giữa không trung của Phỉ Thúy Đảo, biển mây vài mẫu hội tụ, trong đó xuất hiện quỳnh lâu ngọc vũ, đài cao vân tịch.

Tiêu Dao Công thi triển Thiên Khung Vân Hải Thuật, cười to khoản đãi mấy vị Nguyên Anh lão quái: "... Chư vị, mời uống hết chén này!"

"Đa tạ Tiêu Dao Công!"

Người đối mặt gần như là đệ nhất nhân dưới đại tu sĩ nên mấy Nguyên Anh lão quái đều cho mặt mũi, uống một hơi cạn sạch.

"Phong cảnh Phỉ Thúy Đảo này rất đẹp, đáng tiếc..."

Bất chợt, một tu sĩ Nguyên Anh râu đỏ có dáng vẻ trung niên than thở.

Y chính là môn chủ Hỏa Luyện Môn chính đạo, bây giờ đã trở thành chó nhà có tang.

Y nhìn thấy cơ nghiệp Phỉ Thúy Đảo này cũng có chút động tâm.

Những Nguyên Anh lão quái trong bữa tiệc lập tức nổi lên tinh thần quần chúng mãnh liệt, không ít người chửi lớn Long Ngư Đảo Chủ là rùa đen rút đầu, quan trọng hơn là hắn chạy cũng không dẫn bọn họ theo.

Mặc dù sau khi bọn họ chạy thì chắc chắn cũng sẽ hủy cổ truyền tống trận đi để cắt đứt khả năng Thiên Phượng truy kích...

"Hồ Vạn Đảo này đã có lưu truyền từ lâu, Long Ngư Chân Quân kia lập nghiệp chỉ dựa vào một chữ 'cẩu'... Bây giờ nhìn lại, thật sự danh bất hư truyền."

Lại có một Nguyên Anh lão quái ăn mặc như nho sinh nói.

"Ha ha... Lúc này ăn tiệc uống rượu là trên hết..."

Tiêu Dao Công còn muốn nói gì đó thì sắc mặt chợt biến.

Hướng Trường Thanh Điện có một đạo thanh sắc độn quang khuấy động, pháp lực sôi trào mãnh liệt áp bách đến khiến sắc mặt của mỗi tu sĩ Nguyên Anh ở đây đều đột biến.

Chờ đến khi họ nhìn rõ người đến thì càng bật thốt lên: "Long Ngư Đảo Chủ? Ngươi... Ngươi đã tấn thăng Nguyên Anh hậu kỳ?"

Lúc này bọn họ cũng đã biết Long Ngư Đảo Chủ chính là Vân Kiệt Tử.

Mà người này ở trong đại chiến yêu tộc cũng chỉ mới Nguyên Anh sơ kỳ mà?

Mới qua được bao lâu?

Sao đã trở thành đại tu sĩ rồi?

Độn quang thu lại, Phương Tịch mặc một bộ thanh bào, chắp tay sau lưng, đáp xuống vân đài, mặt không cảm xúc nhìn Tiêu Dao Công khiến tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong này cũng không khỏi thấp thỏm trong lòng.

"Những ác khách như các ngươi lại ở trong nhà của chủ nhân như ta uống rượu mua vui, có vui lắm không?"

Hắn hơi híp mắt lại, mang theo một tia sát khí lạnh lẽo.

Tiêu Dao Công mặc một bộ bạch bào, ba chòm râu dài, cũng có chút tiên phong đạo cốt, lúc này không biết gã đã dùng bí pháp hay đan dược gì để bổ sung thọ nguyên nên nhìn còn trẻ hơn lúc trước, gã đứng dậy chắp tay nói: "Lão phu mượn bảo địa của quý đảo thiết yến, thật sự hơi thất lễ, sau đó sẽ dâng lên hậu lễ, Long Ngư Đảo Chủ xin mời..."

Gã thầm hận, đồng thời lại có chút chờ mong và lửa nóng.

Dù sao Long Ngư Đảo Chủ trở về, chẳng phải là sẽ có cổ truyền tống trận có thể chạy trốn rồi sao?

So với thoát được đại kiếp yêu thú thì chỉ một linh đảo cấp bốn này tính là gì?

'Những tên này... Xem ta là quả hồng mềm sao?'.

'Hay là pháp không trách nhiều?'.

Phương Tịch giận quá hóa cười, hắn quyết định chọn một tên đánh đến chết.

"Nói nhảm quá nhiều!"

Hắn khẽ quát, năm ngón tay vồ lấy, năm đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bay ra, bắn về phía Tiêu Dao Công!

sắc mặt Tiêu Dao Công đại biến, gã hóa thành một đám mây trắng bay ra sau, tâm niệm gã vừa động, vô số biển mây hội tụ hóa thành từng tên binh sĩ, trong tay còn cầm các loại vũ khí như tấm thuẫn trắng, trường mâu...

Phốc!

Nhất đạo thanh quang chợt lóe lên, những binh lính bạch vân này trong nháy mắt đã sụp đổ.

Mặc dù Thiên Khung Vân Hải Thuật của người này đại danh vang vọng Nam Hoang nhưng so với khánh vân của Phương Tiên Đạo Chủ thì chẳng phải là thá gì!

Nhìn thấy Thiên Khung Vân Hải Thuật bị phá dễ dàng, Tiêu Dao Công vung tay lên, một tấm vân cẩm bạch mạt bay ra, trên đó dày đặc vân văn, linh quang lấp lánh, hiển nhiên nó là một món linh bảo phòng ngự hiếm có.

Nhưng một khắc sau, năm đạo thanh quang xẹt qua vân mạt, cắt nó thành vô số mảnh vụn, thế đi không giảm, chúng lượn một vòng quanh Tiêu Dao Công.

Từng mảnh từng mảnh vân vụ phòng ngự quanh thân Tiêu Dao Công chỉ thoáng chốc đã vỡ vụn hiện ra thân ảnh sau đó.

Gã lầm bầm còn định nói gì đó thì thân thể chợt chia năm xẻ bảy.

Trong vô số mảnh vụn thi thể có bạch quang lóe lên.

Một Nguyên Anh toàn thân trắng nõn thi triển thuật độn vân hóa thành một cơn lốc khói trắng bay lên, độc tốc khá kinh người.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một tiểu tháp xám trắng đã ở trên đỉnh đầu của Nguyên Anh, một vầng quang huy chiếu xuống.

Trong tay Nguyên Anh Tiêu Dao Công giơ cao một tấm vân bội trắng như tuyết, hóa thành một quang trụ trắng tinh, đánh lên quang mạc xám trắng, lại yên lặng không chút tiếng động mà bị hòa tan.

Tỏa Yêu Tháp này cường hoành rõ ràng đã vượt qua dự đoán của Tiêu Dao Công.

"Dừng tay!"

Mà lúc này Thiên Tinh Tử truyền âm mới khoan thai đến muộn, bên ngoài Phỉ Thúy Đảo, hai đạo độn quang một đen, một trắng bắn đến, đều có ba động pháp lực của Nguyên Anh hậu kỳ.

"Hừ!"

Phương Tịch hừ lạnh, Thiên Ma Ngâm tùy theo mà ra, Nguyên Anh Tiêu Dao Công như gặp phải trọng kích, thân hình lảo đảo, ngay sau đó lập tức bị Tỏa Yêu Tháp hút vào trong.

Tay hắn nâng tiểu tháp, quay người lại, chỉ thấy Thiên Đố Ma Quân và Thiên Tinh Tử cùng bay đến, thần sắc của họ đã kinh lại hoảng.

'Đây chính là Tiêu Dao Công đó... Dù bản tọa đích thân động thủ thì cũng chưa chắc có thể giữ được đối phương.'.

Thiên Đố Ma Quân âm thầm cảm khái, ngay sau đó vẻ mặt của y như xem hài kịch mà đứng qua một bên, tỏ vẻ mình chỉ đến tham gia náo nhiệt.

Mà Thiên Tinh Tử vừa rồi mới hô dừng tay cũng có chút xấu hổ.

Dù thế nào lão cũng không tưởng tượng nổi, Long Ngư Đảo Chủ lại có thể đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, mà Tiêu Dao Công ở dưới tay của đối phương, ngay cả hai, ba chiêu cũng không tiếp nổi.

Lúc này, tu sĩ Nguyên Anh nho sinh và Hỏa Luyện Môn kia, thật sự hận không thể tự tán mình một bạt tai.

Họ không biết thần thức của Long Ngư Đảo Chủ, đến tột cùng đã nghe được bao nhiêu...

Sưu sưu!

Lúc này độn quang của một số Nguyên Anh lão quái còn lại cũng bay đến, thậm chí Phương Tịch còn nhìn thấy Như Ý Môn Nam Cung Ly.

Vị nữ Nguyên Anh thiên kiều bách mị này cho hắn một cái lườm nguýt, hiển nhiên là nàng ấm ức vì bị gạt lâu như vậy.

Hằn sờ sờ gương mặt, vẫn quyết định không để ý đến thì tốt hơn.

Lúc này, Thiên Tinh Tử cũng biết được tình hình nên càng sợ hãi Phương Tịch hơn.

Lão mơ hồ biết được chuyện đối phương chính là truyền nhân của Thanh Đế Sơn, huống chi bây giờ hắn đã tấn thăng Nguyên Anh hậu kỳ, dễ dàng hạ gục Tiêu Dao Công thì mình tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của hắn.

Thiên Tinh Tử hành lễ trước: "Bây giờ Long Ngư Đảo Chủ trở về, người ngăn cơn sóng dữ ngoài ngươi ra thì không còn ai khác... Lão hủ bất tài, mời Long Ngư Đảo Chủ nhậm chức Tổng minh chủ của chính ma hai đạo, dẫn đầu chúng ta cùng chống chọi với yêu tộc!"

Thiên Đố Ma Quân hơi kinh ngạc liếc Thiên Tinh Tử nhưng ngay sau đó y lại thầm cười lạnh trong lòng rồi mở miệng nói: "Long Ngư Đảo Chủ làm Tổng minh chủ của chính ma hai đạo thì bản nhân cũng rất ủng hộ."

Màn đảo ngược này khiến đám Nguyên Anh lão quái vây xem gần như choáng váng.

Nhưng mà khi nhớ lại Long Ngư Đảo Chủ vừa mới ra tay ác độc diệt đi Tiêu Dao Công thì dù bọn họ có lòng phản đối cũng không dám nói ra khỏi miệng.

"Tổng minh chủ chính ma? !"

Phương Tịch nghe vậy thì lại mỉm cười: "Thôi được rồi... Vậy thì bản nhân sẽ đảm nhiệm."

Sau khi hắn sưu hồn đã hiểu rõ tình hình bây giờ, trong lòng đại định, hắn đã ngầm hoạch định một đại kế.

Nếu Thiên Tinh Tử đã phối hợp như vậy rồi thì không bằng tác thành cho lão.

"Bái kiến Tổng minh chủ!"

Lúc này Thiên Tinh Tử khom người xuống, những Nguyên Anh lão quái còn lại đều nhìn nhau, chỉ đành hành lễ theo.

Chờ sau khi Phương Tịch thản nhiên tiếp nhận thì Thiên Tinh Tử mới cười nói: "Tổng minh chủ... Mặc dù Tiêu Dao Công sai nhưng tội không đáng chết, xin minh chủ thả Nguyên Anh người này ra, để hắn lập công chuộc tội... Dù sao tu vi của hắn cũng xem như hơi cao..."

"Ý của ngươi là... Đại cục làm trọng?"

Trên mặt Phương Tịch như cười mà không phải cười, đối với hành vi chụp mũ trước rồi làm chuyện đạo đức giả này hắn luôn rất phản cảm.

Đôi mắt Thiên Tinh Tử sáng lên: "Không sai, chính là đại cục làm trọng!"

"Hắc hắc, nếu bản tọa đồng ý, vậy tiếp theo vì đại cục kháng yêu, có phải là ta phải giao linh đảo ra để cho các ngươi nghỉ ngơi lấy lại sức không?"

Phương Tịch cười lạnh: "Truyền lệnh của bản minh chủ... Ngoại trừ Như Ý Môn ra, tất cả Nguyên Anh cùng với môn nhân đệ tử, trong vòng một ngày rời khỏi Phỉ Thúy Đảo hết cho ta, nếu không... Tiêu Dao Công chính là vết xe đổ!"

Thiên Tinh Tử thấy vậy thì mắt trợn to, ngay sau đó lão chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Cũng may lão không nhất định phải cứu giúp Tiêu Dao Công, bây giờ Long Ngư Đảo Chủ đã nhận danh phận đại nghĩa nên cũng không thể dùng chuyện trước đó xử lý lão đi.

Thiên Đố Ma Quân mỉm cười chắp tay: "Cẩn tuân lệnh..."

Người Ly Thương Ma Cung của y đã bị ước thúc từ trước, luôn dùng Thất Bảo Lâu Thuyền làm động phủ nên cũng không sợ...

Tầm nửa ngày sau, rất nhiều độn quang hoảng hốt bay khỏi Phỉ Thúy Đảo như chạy nạn.

Trong Trường Thanh Điện.

Phương Tịch đứng chắp tay, từng tu sĩ Kết Đan tiến vào trong điện.

Hải Đại Ngưu nhìn thấy Phương Tịch thì lập tức quỳ mọp xuống, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở: "Lão gia ơi... Ngài đã trở về rồi! Thời gian ngài không ở đây, Phỉ Thúy Đảo đã bị những người ngoài kia chà đạp thành bộ dáng gì rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận