Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 832: Cảm ứng

"Cái gì?"
"Thật không ngờ..."
Quảng Thiên Kiếm và Chu đại chưởng sự nhìn cảnh này thì mắt không khỏi lòi ra, mặt đầy thần sắc khó tin.
"Hình như hai tên ma tộc Phản Hư trung hậu kỳ kia đã xong rồi?"
Quảng Thiên Kiếm tự lẩm bẩm.
"Dù hai tên ma tộc này đã bị khôi lỗi huyết nhục cấp sáu của Đại sư Đông Thu Tử tự bạo gây thương tích nhưng dù là tu sĩ Phản Hư hậu kỳ cung chưa chắc có thể diệt được hai tên ma tộc này đúng không?"
Dù sao Chu đại chưởng sự cũng là người làm ăn nên kiến thức uyên bác, y nhìn quạt lông thất thải trong tay của Phương Tịch thì trong lòng đã có phỏng đoán: "Tiên Phủ Kỳ Trân... Phỏng chế phẩm? !"
"Vậy mà là Tiên Phủ Kỳ Trân phỏng chế phẩm, phương pháp luyện chế bảo vật này vô cùng hiếm thấy..."
Đông Thu Tử vuốt râu, truyền âm với Phương Tịch: "Nếu đạo hữu nguyện ý cho lão phu xem bản vẽ thiết kế của cây quạt này thì lão phu nguyện ý dùng bản vẽ chế tác một loại khôi lỗi cấp sáu ra tặng..."
Đông Thu Tử đã trò chuyện rất nhiều lần với Phương Tịch nên lão cũng biết Phù lão này chính là một vị Tông sư khôi lỗi, tương đối khao khát thuật khôi lỗi cấp sáu.
Lúc này Phương Tịch cũng không trả lời lại mà phun Lục Đạo Ma Diễm ra.
Thần Anh Kiếm oanh minh, xuyên qua hư không, bức một ma ảnh nhàn nhạt ra ngoài.
"Muốn chạy sao?"
Hắn cười lạnh rồi bước đến trước ma ảnh cao to nhăn nheo, Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến lại vung ra lần nữa.
Phốc!
Quang luân bảy màu lại xuất hiện rồi hóa thành hỏa diễm càn quét.
Ma ảnh kia tế ra một tấm lệnh bài tím, từng phù lục trên đó sáng lên, hóa thành phòng ngự.
Rất nhanh ma ảnh đã bị bao phủ...
Chờ sau khi thiên địa nguyên khí lắng xuống, Phương Tịch vẫy tay, một bảo vật lệnh bài tàn khuyết màu tính đã bị hắn thu vào lòng bàn tay.
"Mặc dù Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến hữu dụng nhưng tiêu hao pháp lực cũng quá lớn..."
Cảm nhận được chỉ quạt hai cái mà pháp lực trong cơ thể đã hao hơn phân nửa thì sắc mặt của Phương Tịch cũng không khỏi hơn ngưng trọng.
"Hơn nữa... Chiến lợi phẩm cũng không còn bao nhiêu..."
Phương Tịch nhìn hư không trước mặt không còn thứ gì thì lại thở dài.
Lúc này thần sắc của hắn vẫn còn hơi nghi ngờ.
Dù sao với tạo nghệ hư không của hắn vẫn có thể cảm nhận được mặc dù ma thân của thiếu nữ ma tộc đã bị Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến hủy diệt nhưng hình như vẫn còn lại một đạo ma thức bí ẩn chạy thoát.
'Dù sao cũng là ma tộc Phản Hư... Thủ đoạn giữ mạng quá nhiều nhưng dù lần này chạy thoát thì nguyên khí cũng chắc chắn trọng thương.'.
Phương Tịch không để ý nữa, hắn nói với ba người Đông Thu Tử: "Bây giờ chúng ta hợp lực, diệt tên ma tộc Phản Hư hậu kỳ này rồi lại tính..."
"Dạ!"
Chu đại chưởng sự và Quảng Thiên Kiếm nghiêm nghị tòng mệnh, thái độ hạ rất thấp.
Dù sao ở tu tiên giới cũng là thực lực vi tôn.
Vốn dĩ bọn họ chỉ cho rằng Phù lão chỉ là Phù sư cấp sáu, tu vi cũng chỉ là Phản Hư sơ kỳ.
Nhưng lúc này nhìn lại thật sự vô cùng sai, vị Phù lão này không những có tạo nghệ hư không kinh người mà còn chấp chưởng một món Tiên Phủ Kỳ Trân phỏng chế phẩm, chiến lực đuổi sát Phản Hư hậu kỳ!
"Không sai!"
Đông Thu Tử cũng có ý này, lão không ngừng gảy bàn cờ trong tay.
Đại trận cấp sáu lại biến hóa, lộ ra sát khí um tùm.
Ầm ầm!
Trong mơ hồ có thể thấy được một con Ứng Long màu trắng, một tòa kim tháp, một cái ngọc hoàn xanh biếc vây công một ma ảnh cao lớn.
Thu thu!
Cuối cùng, sau khi Phương Tịch lại vận dụng Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến lần nữa thì thân thể thần ma của Mặc Huyền cũng bị diệt gần nửa.
Tên ma tộc này gầm lên, Chân Ma Khí hội tụ hóa thành một ma thủ có độc giác màu xanh dữ tợn, há cái miệng to như chậu máu ra nuốt một con khôi lỗi cấp sáu.
Sau đó đã bị mấy món Phản Hư chi bảo cấp sáu đánh lên người, phối hợp với đại trận, rốt cuộc đã tiêu diệt được ma hồn của gã...
Sưu!
Bốn người cũng không trì hoãn, sau khi dọn dẹp một phen thì lập tức lên linh chu rời khỏi khu vực này.
Vù vù!
Cương phong thổi, trên linh chu, Đông Thu Tử vừa sắp xếp xác khôi lỗi, vừa lầm bầm lầu bầu: "Lỗ rồi, lỗ rồi, lần này lỗ lớn rồi..."
Lần này lão tổn thất một bộ khôi lỗi huyết nhục cấp sáu, một bộ khôi lỗi cấp sáu, còn có rất nhiều khôi lỗi cấp năm.
Phương Tịch thấy lão nhân này rất đáng thương nên lúc phân chia chiến lợi phẩm cũng không làm quá, để Đông Thu Tử lấy được phần lớn chiến lợi phẩm trên người của Mặc Huyền.
Đương nhiên chủ yếu là ba tên ma tộc này cũng không có mấy chỗ hấp dẫn Phương Tịch.
Lúc này, Phương Tịch cầm một viên châu trong tay như đang suy tư: "Xem ra... Vật này phải là một bộ, có thể cảm ứng được ba động pháp lực của chúng ta..."
"Đây chắc là pháp khí gần đây ma tộc sáng tạo ra... Nếu về nhân tộc bẩm báo thì có thể thu được công huân nhất định."
Chu đại chưởng sự cười nói, mặc dù y cười nói nhẹ nhàng nhưng lại có thêm chút đề phòng Phù lão.
Đây là việc phải có, Phương Tịch cũng không để bụng.
Lúc này hắn lại thảo luận với hai người Quảng Thiên Kiếm vấn đề phân phối ma giao hai đầu kia.
Con Giao Long này rất kỳ dị, lại có đến hai viên yêu đan cấp sáu.
Phương Tịch thương lượng với hai vị tu sĩ Phản Hư sơ trung kỳ này một chút thì đã thu lôi giao lại, mang thi thể phong giao tặng cho thương hội.
Dù sao thuộc tính phong, lôi cũng rất quý hiếm nhưng nếu so kỹ lại thì thi thể Giao Long thuộc tính lôi càng có giá hơn.
Trong tranh đoạt này thì dù Chu đại chưởng sự cũng chỉ có thể nhượng bộ.
Về phần những gì mà hai tên ma tộc kia để lại thì đương nhiên đều thuộc về Phương Tịch, mặc dù gần như không sót lại thứ gì...
Phương Tịch cầm Ứng Ma Châu, linh hội một phen thì hắn phát hiện trong thời gian ngắn không thể nào ngộ ra được nguyên lý làm việc của nó nhưng căn cứ vào đặc tính của nó để chế tạo một số trận pháp hay phù lục để tránh đi cũng không khó.
Con đường tiếp theo của bốn người thuận buồm xuôi gió, mấy tháng sau đã đến nơi nào đó ở chiến trường.
"Chỗ này..."
Phương Tịch nhìn từng vết rách mờ nhạt trong hư không thì trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.
"Đây đều là dấu vết sau khi tu sĩ đại năng giao thủ để lại, tổn thương mà bọn họ gây ra cho hư không dù ngàn vạn năm cũng không thể mất đi..."
Thần sắc của Chu đại chưởng sự cũng trở nên rất trịnh trọng, y khống chế linh chu linh hoạt tránh né từng khe hở hư không.
"Các ngươi lại phái người ở nơi này làm nhiệm vụ sao?"
Phương Tịch nhớ lại nơi phát ra tin tức thì không khỏi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ba người Quảng Thiên Kiếm.
"Hắc hắc... Bất kể thế lực cấp Phản Hư nào cũng đều có một chút bí mật, cũng như Phù lão, đúng không?"
Đại sư Đông Thu Tử cười hắc hắc chứ không nói thẳng.
Nhưng mà đúng là bọn họ cũng không truy hỏi lai lịch Tiên Phủ Kỳ Trân phỏng chế phẩm trên người Phương Tịch, Phương Tịch cũng không tiện theo đuổi không bỏ.
"Phải cẩn thận những khe hở hư không này, một khi vào trong đó sẽ bị mất phương hướng ở trong Thái Hư, e là dù tu sĩ Hợp Thể cũng sẽ vẫn lạc..."
Quảng Thiên Kiếm nghiêm túc nói.
Thật ra trong Thái Hư rất nguy hiểm.
Mặc dù tu sĩ Hóa Thần đã có thể theo thông đạo hư không mà đi thẳng đến Địa Tiên giới nhưng hư không loạn lưu và phong bạo của Địa Tiên giới lại khủng bố hơn hạ giới rất nhiều!
Thái Hư rộng lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, đâu đâu cũng có đủ loại nguy hiểm, còn có thể bị mất phương hướng trong Thái Hư.
"Nếu mảnh vỡ hư không kia nằm quá sâu trong Thái Hư thì chúng ta chỉ đành từ bỏ."
Chu đại chưởng sự thản nhiên nói.
Phương Tịch gật đầu, hắn cũng không nhất định phải có Long Huyết Phượng Tủy Hoa.
Linh chu phi hành tuyệt tích, cuối cùng đã dừng lại ở một nơi.
Sưu!
Trong hư không có quang mang lóe lên, một phù lục vàng tươi rơi vào trong tay của Chu đại chưởng sự.
"Đến rồi, năm đó vị Khoáng chấp sự kia đã nhìn thoáng qua nơi này mà phát hiện được tung tích của linh dược..."
Y nhìn chăm chú một khe hở hư không to lớn ở phía trước rồi lẩm bẩm.
Khóe miệng Phương Tịch hơi giật giật, bước đến trước khe hở hư không.
Khe hở này rộng trăm trượng, dài hơn vạn trượng, tỏa quang huy trắng mờ.
Nếu quan sát sâu bên trong sẽ phát hiện trong đó như có ẩn giấu một tinh không vũ trụ, trong nền đen nhánh có vô số ngôi sao lấp lóe, hình như còn có tinh tuyền và lỗ đen chậm rãi quay tròn...
"Phù lão, phải dựa vào ngươi rồi."
Chu đại chưởng sự nghiêm túc hành lễ.
Từ sau khi phát hiện chỗ này, thật ra Thương Hội Yêu Nguyệt đã thử rất nhiều lần.
Đáng tiếc, bất kể tu sĩ Phản Hư tu luyện thần thông hư không hay bảo vật hư không gì đó đều không thể cảm ứng được tọa độ cụ thể của hòn đảo kia.
Dưới tình huống không có tọa độ mà mạo muội tiến vào khe hở hư không thì cũng không phải chuyện hay gì.
Không cẩn thận sẽ có thể bị lạc mất phương hướng trong Thái Hư.
"Lão phu sẽ nỗ lực hết sức..."
Phương Tịch thở dài, trong tay hiện ra Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến.
Nhìn thấy cảnh này Quảng Thiên Kiếm nhịn không được mà lui mấy bước, Chu đại chưởng sự thì đồng tử rụt lại.
"Chư vị đừng khẩn trương, lão phu chỉ muốn dùng một tia khí cơ của Thiên Phượng ở trên cây quạt này để tăng cảm ứng mà thôi..."
Phương Tịch tằng hắng một cái, chỉ cần hắn không xấu hổ thì chính là người khác xấu hổ.
"Ha ha, thì ra là vậy... Món pháp bảo này của đạo hữu có dùng lông vũ của Thiên Phượng cấp bảy mà còn là sợi lông vũ quan trọng nhất đúng không?"
Đông Thu Tử cười giảng hòa.
Bất kể yêu thú phi cầm nào thì lông vũ và tinh huyết cũng không phải thứ có thể tùy ý tái sinh.
Phương Tịch nhẹ nhàng lay động quạt lông.
Trong ánh sáng bảy màu lấp lóe, hư ảnh Thiên Phượng giương cánh bay ra.
Mượn tia khí cơ này, hắn phất tay đánh ra một khối ngọc phù khắc Phượng Triện Văn chui vào trong khe hở hư không.
Một lát sau, Phương Tịch mở mắt ra, lắc đầu thở dài.
"Thế nào?"
Chu đại chưởng sự đầy thấp thỏm hỏi thăm.
"Nhất thời không thể tìm được, e là phải mượn lực của trận pháp..."
Phương Tịch lắc đầu rồi vỗ túi trữ vật.
Từng cây trận kỳ bạc trắng xuất hiện, trải rộng quanh hắn, từng Phượng Triện Văn hiện lên.
Hắn ngồi khoanh chân ở giữa trận pháp, Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến đặt trên đầu gối rồi nhắm hai mắt lại.
"A?"
Đông Thu Tử thấy trận pháp này thì đôi mắt chợt sáng lên: "Trận pháp hư không đơn thuần, quả nhiên rất hiếm thấy... Tạo nghệ trận pháp của Phù lão còn vượt qua lão phu, đặc biệt là trên hư không nhất đạo..."
"Đại sư Đông Thu Tử..."
Đôi mắt Quảng Thiên Kiếm khẽ nhúc nhích rồi truyền âm hỏi thăm.
"Đừng có ý đồ xấu gì, bây giờ nhìn như Phù lão đang cảm ứng nhưng trận pháp này đã có khả năng tăng lực cảm ứng hư không, còn có khả năng phòng ngự và cảnh báo..."
Đông Thu Tử nhàn nhạt trả lời.
Bị đôi mắt nhân như xích tử chi tâm, lại tựa như nhìn thấu thế thái của lão nhân nhìn chằm chằm thì Quảng Thiên Kiếm lập tức giật thót, tâm tư gì cũng không còn.
Mấy canh giờ sau.
Phương Tịch mở mắt ra, trên mặt hiện ra sự vui vẻ.
"Xem ra đạo hữu đã có thu hoạch rồi đúng không?"
Đông Thu Tử đang khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra, cũng mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận