Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 727: Tu luyện đại thần thông (2)

Sau khi điều tức ba ngày để bình phục tâm trạng một phen thì Phương Tịch nhắm mắt lại, trong thức hải của hắn hiện ra một thiên bí pháp bằng Long Chương Văn.
Nhìn qua những cổ triện văn bút tẩu long xà như Giao Long bay lên này thì trong lòng Phương Tịch cũng ngạc nhiên.
Mấy chục năm qua, sau khi tham ngộ bí thuật thì hắn cũng thường xuyên vẽ loại Long Chương Văn này, thậm chí còn thử lạc ấn trong ngọc giản.
Kết quả những ngọc giản này vỡ tan tành, không thể nào gánh nổi.
Thậm chí Phương Tịch còn hoài nghi, nếu không phải mình đã có căn cơ Long Chương Văn từ trước thì dù hắn nhìn thấy bản công pháp này ở trong ký ức của Trường Thanh Tử cũng sẽ nhanh chóng mơ hồ, thậm chí lãng quên.
"Thái Thượng Bắc Đẩu..."
Hắn thì thào, sắc mặt chợt trở nên vô cùng ngưng trọng.
Ngay sau đó, Phương Tịch khép kín hai mắt, đỉnh đầu chợt lóe linh quang, chủ Nguyên Anh hiện ra.
Nguyên Anh ôm Chư Thiên Bảo Giám, quanh thân có rất nhiều bảo vậy bay múa, lại mơ hồ lấy bảo vật đời thứ năm vi tôn.
Ở trong rất nhiều bảo vật có một tiểu ấn không đáng chú ý bay ra, dừng trước mặt Nguyên Anh.
Ấn tỉ này vuông vức, toàn thân đen nhánh như dùng hắc mộc khắc thành.
"Thật ra đây mới là bản mạng pháp bảo thứ hai của ta..."
Phương Tịch nhìn ấn này, trên gương mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh cũng hiện ra vẻ gượng cười.
Bản mạng pháp bảo thứ nhất của hắn đương nhiên là Chư Thiên Bảo Giám, còn món bản mạng pháp bảo thứ hai chính là Sinh Tử Ấn, chỉ là sự tồn tại của nó luôn rất yếu.
Mặc dù uy lực của Sinh Tử Ấn thật sự không tệ, chủ tài chính là một đoạn nhánh của Thủy Tổ Yêu Ma Thụ năm đó, lại trải qua Chủng Bảo Quyết bồi dưỡng nhiều lần, hỏa hầu đầy đủ.
Mấy chục năm gần đây, vì tu luyện Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang mà nó lại được Phương Tịch lấy ra, không tiếc nguyên khí ngày đêm bồi dưỡng.
Đến lúc này, rốt cục đã tấn thăng đến cấp năm.
'Thật sự muộn hơn Thần Anh Kiếm của Ngoại Đạo Hóa Thân không ít, đây cũng là chuyện không thể làm gì khác, ta chủ yếu vẫn tu hành đột phá cảnh giới thì làm sao có dư nguyên khí mà bồi dưỡng bảo vật chứ?'.
'Dù Tỏa Yêu Tháp thì bây giờ vẫn còn là cấp bốn cực phẩm mà, thấy rõ là đã theo không kịp rồi, trực tiếp bị đào thải...'.
'Thay vì bồi dưỡng Tỏa Yêu Tháp này thì không bằng đi tìm Băng Huyền Tử, trên tay người này có Tỏa Yêu Tháp cấp năm...'.
Nguyên Anh Phương Tịch nhanh chóng suy nghĩ, tay nhỏ chợt đánh ra các loại pháp quyết.
Từng đạo lưu quang chui vào trong Sinh Tử Ấn, khiến nó chợt bành trướng, trên mặt ấn hiện ra hoa văn Yêu Ma Thụ, trên ấn bả chậm rã hiện ra hư ảnh Yêu Ma Thụ.
Hắn mặt không đổi sắc, hai tay kháp quyết.
Từng đạo tử sắc lưu quang hội tụ, rơi vào trong Sinh Tử Ấn, khiến dưới đáy ấn xuất hiện mấy cổ triện văn Long Chương Văn mơ hồ.
Khô Vinh Huyền Quang cần ít nhất là tu sĩ Kết Đan cùng phối hợp với pháp bảo thi triển.
Nếu không có quyết khiếu hoặc linh thể đặc thù thì dù thu hoạch được công pháp cũng không thể luyện thành.
Lúc này hắn muốn tu luyện tiến cấp đại thần thông Bắc Đấu Tư Mệnh thì đương nhiên phải luyện chế pháp bảo lại một lần nữa.
Cũng may bây giờ Sinh Tử Ấn đã tấn thăng cấp năm nếu không thì nó cũng khó mà gánh nổi.
Nguyên Anh Phương Tịch không ngừng đánh ra pháp quyết, nó nhìn thấy Sinh Tử Ấn nhanh chóng bành trướng rồi lại thu nhỏ, bề ngoài có ánh sáng tím thì không khỏi gật đầu, miệng nhỏ mở rộng.
Phun Anh Hỏa cấp năm, không ngừng tế luyện ấn này.
Ấn này do một tay hắn luyện chế rồi bồi dưỡng tiến cấp... Nên khí linh phối hợp rất tốt, cũng khiến quá trình luyện chế rất thuận lợi...
Thời gian ung dung.
Ngoại trừ Truy Nguyệt Thiền Sư và mấy vị cao tầng của Ly Câu Tiên Thành ra thì đa phần tu sĩ còn không biết trên Tiểu Nguyệt Hồ còn có một vị Hóa Thần Tôn Giả ẩn cư tu luyện.
Mà tính cách của Phương Tịch thì luôn khép kín, lại đang tu luyện đại thần thông đến khẩn yếu quan đầu nên hắn không thể nào tùy ý xuất quan.
Truy Nguyệt Thiền Sư quan sát mười mấy năm, xác nhận vị Vân Kiệt Tử này thật sự là khổ tu sĩ, cũng không có âm mưu gì thì rốt cục đã yên tâm, bản thân cũng bắt đầu tu hành.
Đối với tồn tại Hóa Thần như các nàng thì chỉ một lần tu luyện sâu đã có thể qua mấy chục năm đến hơn trăm năm...
Trong nhà tranh.
Từng cấm chế rực rỡ trải rộng các nơi, bên trong bốc lên sát khí, hóa thành các loại phù văn dữ tợn, vừa nhìn đã biết có trận pháp lợi hại thủ hộ.
Trong tĩnh thất bế quan, Phương Tịch ngồi khoanh chân, ôm một ấn tỉ đen nhánh, chính là Sinh Tử Ấn!
không biết hắn đã ngồi xếp bằng bao lâu, trên thân dường như cũng phủ lên một lớp bụi.
Phương Tịch chợt mở mắt ra, đôi mắt đã trải qua hồng trần nhưng vẫn mang theo xích tử chi tâm phóng ra hào quang óng ánh như sao: "Lên!"
Sinh Tử Ấn lơ lửng bay lên, trên đó hiện ra hư ảnh Yêu Ma Thụ.
Mười ngón tay của hắn không ngừng biến ảo, ngưng kết ra từng đạo ấn pháp.
Phảng phất như bản thân Phương Tịch cũng hóa thành một gốc cổ thụ che trời, trải qua khô vinh luân hồi...
Trong nháy mắt tiếp theo, một đạo huyền quang không thể nhận dạng đã xuất hiện ở đầu ngón tay của Phương Tịch, cùng với tử quang trên Sinh Tử Ấn đan vào một chỗ.
"Thái Thượng Bắc Đẩu... Ti nhữ chi vong!"
Phương Tịch niệm một câu chú ngữ, phía dưới Sinh Tử Ấn có từng Long Chương hoàn toàn thành hình, khó khăn lắm mới bao phủ lên Khô Vinh Huyền Quang, khiến trong huyền quang lại chợt xuất hiện một tia tử ý, mơ hồ có Long Chương Văn từ từ thành hình.
Một lúc lâu sau, Long Chương Văn du tẩu bất định chợt mơ hồ rồi lại biến mất không thấy đâu nữa.
Gặp tình hình này, Phương Tịch cũng chỉ thở dài, hắn cũng không cưỡng ép ngưng tụ.
Hắn tu luyện Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang đã nhiều năm như vậy, một trong những tâm đắc của hắn là không thể cưỡng cầu.
"Thật ra... Có Vạn Cổ Trường Thanh Thể trợ giúp thì tiến độ của ta phải nhanh hơn rất nhiều tu sĩ Thanh Đế Sơn... Đến bây giờ, chỉ thiếu chút nữa đã có thể hoàn toàn tu luyện nhập môn thần quang này.
"Đến lúc đó, sẽ có thiên địa dị tượng ngưng tụ, thanh thế vô cùng to lớn, thậm chí còn có thể thẳng tới Địa Tiên giới..."
Tu luyện đến nay thì Phương Tịch cũng đã hiểu sơ về Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang.
Lúc này hắn đã tu luyện Khô Vinh Huyền Quang đến cảnh giới đại thành, có thể dễ dàng gọt mạng của tu sĩ Kết Đan, Nguyên Anh nhưng đấu pháp với tu sĩ cùng cấp, dù gọt thọ nguyên của tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ thì cũng cần một so một đến lấy mạng đổi mạng!
Hơn nữa đi gọt thọ nguyên của tu sĩ Phản Hư thì có thể một năm phải cần ngàn năm, vạn năm, thậm chí trực tiếp phản phệ bản thân đến cạn kiệt thọ nguyên mà chết.
Đây chính là cực hạn của Khô Vinh Huyền Quang.
Mà Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang thì có thể phá được cực hạn này.
"Dù chỉ tu luyện Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang đến cảnh giới nhập môn rồi di gọt thọ nguyên của tu sĩ Hóa Thần thì ta một năm còn đối phương phải mười năm..."
"Mà chỗ lợi hại nhất của đại thần thông này chính là có thể vượt đại cảnh giới mà gọt thọ nguyên của tu sĩ Phản Hư... Mặc dù, Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang cấp độ nhập môn thì mười năm tuổi thọ của ta mới có thể đổi một năm của đối phương..."
Vốn dĩ thọ nguyên của tu sĩ Phản Hư đã gần vạn năm, chính là gấp đôi tu sĩ Hóa Thần.
Loại trao đổi này rõ răng ăn thiệt thòi rất lớn!
"Nhưng chờ sau khi đến cảnh giới tiểu thành, có lẽ ba năm đã có thể đổi một năm thọ nguyên của tu sĩ Phản Hư... Đến cảnh giới đại thành thì là một đổi một!"
"Chỉ là... Dù đại thần thông này có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể vượt qua hai đại cảnh giới... Nói cách khác dù bây giờ ta tu thành Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang thì cũng không thể nào làm gì được tu sĩ Hợp Thể, trừ phi tấn thăng Phản Hư..."
Dù như vậy thì cũng tương đối khủng bố.
Đặc biệt là phối hợp với năng lực tăng thọ nguyên của Yêu Ma Thụ!
Phương Tịch thở dài một hơi, trên mặt mỉm cười thỏa mãn: "Cuối cùng đã có được chút cảm giác an toàn ở Địa Tiên giới... Không, không đúng... Có vị Trường Thanh Tử kia ở đó thì e là tương lai vẫn còn một đại nạn phải vượt qua..."
Cùng lúc đó.
Trong thiền phòng của Truy Nguyệt Thiền Sư.
Từng phù văn chữ Vạn màu vàng lấp lánh, trải rộng vách tường bốn phía.
"Có cấm chế Phạm Tịnh Hữu Vô Gian ở đầy thì dù Hóa Thần viên mãn cũng không thể nào nghe lén chúng ta trò chuyện..."
Truy Nguyệt Thiền Sư tay cầm một chuỗi phật châu do Dưỡng Hồn Mộc vạn năm khắc thành, vừa vê từng viên vừa nhìn ba vị đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ ở trước mặt: "Các ngươi có chuyện thì có thể nói thẳng..."
"Truy Nguyệt Thiền Sư..."
Một đại hán mặc tử bào dáng người cao lớn, tướng mạo uy nghiêm hành lễ trước rồi mới đứng dậy nói: "Nguyên Thủy Ma Môn khinh người quá đáng... Bây giờ lại đến thời điểm ước định năm đó, chúng ta không biết phải làm thế nào..."
"Mặc dù lợi ích của mấy linh quáng kia không nhỏ nhưng nếu không có thì cũng chỉ hơi khó khăn một chút mà thôi..."
Truy Nguyệt Thiền Sư tay vê phật châu, thần thái lạnh nhạt: "Năm đó nếu không phải đúng lúc Thánh tử đời đó của Nguyên Thủy Ma Môn chết mà họ gần như khai chiến toàn diện với Thái Thanh Tông và Quảng Lôi Tự thì cũng sẽ không có cơ hội cho chúng ta... Lợi ích mấy trăm năm nay vẫn chưa đủ sao?"
Tiếng của cô ta như hồng chung đại lữ, có hiệu quả thanh lọc tâm linh.
Tử bào đại hán như được cảnh tỉnh, thần sắc thoáng cái đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, gượng cười nói: "Là ta đã quá tham lam rồi... Dù sao mấy khoáng mạch kia cộng lại thì mỗi trăm năm cũng có thể tích góp được một viên Ngưng Anh Đan..."
"Dù tu sĩ Nguyên Anh có nhiều hơn mà không có Hóa Thần tọa trấn thì cũng vô dụng..."
Truy Nguyệt Thiền Sư không cho là đúng.
Đúng lúc này, từng phù văn nhấp nháy.
Bàn tay đang vê phật châu của Truy Nguyệt Thiền Sư dừng lại, trên mặt chợt hiện ra tướng phẫn nộ, cao giọng tuyên đọc phật hiệu.
Cấm chế tách ra một cái khe, khiến một thanh phi kiếm do thiên địa linh lực biến thành bay vào.
Trên tay cô ta hiện ra ánh sáng vàng kim, đã tiếp lấy phi kiếm.
Từ trong phi kiếm đã truyền ta một tiếng nói ôn nhuận như ngọc.
Mà sau khi nghe được tiếng nói này thì sắc mặt của mấy đại tu sĩ Nguyên Anh đều liên tục thay đổi: "Thái Thanh Tông khinh người quá đáng... Lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của như vậy sao? !"
"Nguyên Thủy Ma Môn đang làm khó chúng ta, Thái Thanh Tông làm vậy không sợ làm mất thân phận chính đạo sao..."
"Chính đạo, Ma môn... Vốn là cá mè một lứa, ở tu tiên giới, cuối cùng vẫn là mạnh được yếu thua..."
"Đáng hận, đáng hận mà... Tiêu Dao Minh của chúng ta vất vả lắm mới có được tình thế bây giờ, chẳng lẽ lại sắp trầm luân sao?"
Thần sắc Truy Nguyệt Thiền Sư không thay đổi, chỉ yên lặng niệm kinh.
Chờ sau khi qua một thiên kinh văn, cô ta mới phiêu nhiên đứng dậy: "Hóa Thần Tôn Giả của Thái Thanh Tông đề nghị đấu pháp một trận để quyết định người sở hữu linh quáng thậm chí tổ chức đại hội đấu giá lần tiếp theo... Đây đã liên quan đến căn cơ của Ly Câu Tiên Thành không thể không ứng chiến."
"Nếu có tiền bối xuất thủ, có lẽ không ngại..."
Tử bào đại hán cung kính nói.
"Mặc dù ta có được di trạch của tiền nhân, song tu Phật Đạo, miễn cưỡng đột phá đến cảnh giới Hóa Thần nhưng chỉ là Hóa Thần sơ kỳ... Mà Mẫn lão quỷ của Thái Thanh Tông lại là tồn tại Hóa Thần hậu kỳ..."
Truy Nguyệt Thiền Sư thở dài rồi chợt nhìn đến nơi cách đó không xa: "Bây giờ hai phe chính ma liên thủ làm khó... Xem ra liên minh tán tu Tiêu Dao Minh của chúng ta có chút dao động căn cơ... Nên không thể hiền được."
"Như vậy thì vẫn phải đánh một trận, chỉ có thể mời vị kia rời núi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận