Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1446: Luyện Khí Sĩ (1)

Ở đây còn có Minh Thế, ngược lại rất hợp với pháp tắc luân hồi hắn am hiểu nhất.
Nếu mau chóng tìm hiểu, có lẽ vào lúc thất phẩm, bát phẩm, thậm chí cửu phẩm, lại dẫn dắt một tia uy lực pháp tắc.
Đến lúc đó, cho dù thiên địa to lớn, hắn cũng có thể đi lại khắp nơi.
Tống Tam kêu rên hồi lâu nhưng thấy không có ai để ý tới mình. Hắn lập tức liếc nhìn về phía gian phòng của Phương Tịch với vẻ mặt thâm độc, sau đó bò ra ngoài.
Ở bên ngoài xuất hiện một bóng người thò đầu nhìn vào. Người đó chính là Phương Thành Đống!
Hắn nhìn thấy Phương Tịch không đi ra, lập tức chạy tới nhanh như chớp, nhấc Tống Tam rời đi...
Màn đêm tối tăm.
Vẻ mặt Phương Thành Đống còn u ám hơn cả không trung. Hắn đi theo phía sau Tống Tam.
Trên mặt Tống Tam tươi cười nịnh nọt, nói liên miên:
- Cảm ơn Phương gia đưa ta đến Thanh Lư Y Quán... Tiết lão đại phu ở đó được xưng là Thần Châm, tài bó xương quả thật là tuyệt nhất...
- Tiểu lão đệ của ta trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ vậy?
Phương Thành Đống bỗng nhiên dừng lại và hỏi:
- Ngươi nói, hắn khống chế ngươi trong chớp mắt?
- Tất nhiên rồi. Không ngờ hắn học được chút công phu quyền cước...
Tống Tam nghĩ đến nỗi nhục hôm nay, trên mặt lại không khỏi hiện ra sự sợ hãi.
Phương Thành Đống nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng:
“Quả nhiên là tiểu nhân...”
Trên mặt hắn lại mỉm cười, an ủi:
- Cho dù hắn học được chút võ công nhưng làm sao có thể là đối thủ của thủy quái được. Chúng ta lại đi tìm Âm Thượng Sư, hắn tất nhiên sẽ chết không có chỗ chôn.
Hai người rẽ vào một hẻm nhỏ, đi tới trước một sân viện.
Tống Tam đứng canh phòng, Phương Thành Đống đi tới gõ cửa.
Cánh cửa két một tiếng và mở ra, xuất hiện a một lão già mặc áo bào đen, gương mặt gầy gò, tái nhợt.
- Là hai người các ngươi à? Các ngươi vào đi...
Con mắt màu xám tro của lão già liếc nhìn hai người rồi tránh đường.
Bọn họ tiến vào trong đó, mùi cá xộc vào mũi.
Phương Thành Đống nhìn các loại cá khô treo trong sân, còn có tấm lưới đánh cá... không khỏi nhíu mày lại.
- Lão vu đầu... Trước đó, ngươi bảo đảm người kia chắc chắn đã bị chết chìm.
Tống Tam không nhịn được, nói:
- Nhưng ngày hôm nay, hắn rõ ràng đã trở về!
Mắt lão Vu đầu giật giật, tiếp theo thản nhiên trả lời:
- Thủy Sử của Âm Thượng Sư tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm... Thôi thôi, các ngươi đi theo ta.
Hắn dẫn theo hai người đi vào bên trong và lật một ván giường lên. Ở đó lập tức hiện ra một con đường hầm.
Lão Vu đầu khom lưng chui vào trước.
Phương Thành Đống và Tống Tam đi theo phía sau.
Ba người đi dọc theo con đường hầm, chẳng bao lâu đã tới một căn hầm.
Căn hầm này vô cùng ẩm ướt, hình như thông với mạch nước, xung quanh còn mọc không ít rong rêu.
Chính giữa căn hầm là một tế đàn được tạo bằng những tảng đá màu đen chất loạn lên, vị trí trên cùng lại là một gương mặt được vẽ bằng máu.
Mặt mũi này trông không giống mặt người, hình như đang hò hét, điên cuồng kêu lên...
Tống Tam và Phương Thành Đống chỉ vô tình nhìn lướt qua, khóe miệng đã lộ ra nụ cười điên cuồng.
- Các ngươi đã tới?
Theo giọng nói vang lên, một người mặc áo khoác xuất hiện ở trong góc.
- Âm Thượng Sư...
Lão Vu đầu vội vàng bước tới, nói về chuyện của Phương Tịch.
Âm Thượng Sư trầm ngâm một lát mới nói:
- Nếu người kia còn sống, chắc hẳn là do ta phân phó cho Thủy Sử phải làm giả biểu hiện chết chìm, không thể có thương tích... Nó bó tay bó chân, chung quy có chút e ngại, có khả năng nhất thời còn chưa giết chết hoàn toàn.
Lúc Phương Thành Đống và Tống Tam ở trước mặt lão Vu đầu còn có thể duy trì phong độ, lúc này lại quỳ xuống đất, liên tục dập đầu:
- Vẫn mong Âm Thượng Sư lại ra tay một lần nữa!
- Lần này không mong ngụy trang, chỉ mong Phương Tịch kia chết ở trong nhà...
Trên mặt Phương Thành Đống lộ vẻ dữ tợn:
- Hôm nay, hắn đã bắt đầu ép ta trả nợ. Nếu không phải hắn chết, ta sẽ phải mất mạng! Cho dù tối nay hắn không chết, ngày mai ta cũng sẽ trắng trợn truyền ra tin tức người kia chết hoàn hồn, đã sớm không phải là con người mà là quái vật! Làm cho mọi người cùng thiêu chết hắn hoặc bỏ rọ trôi sông!
- Hì hì, không hổ danh là người đọc sách, đúng là lắm mưu nhiều kế.
Âm Thượng Sư khen một câu và lại nói tiếp:
- Chẳng qua làm như vậy, tất nhiên sẽ dẫn tới người của Trấn Dị Tư bên triều đình tới, trái lại có khả năng khéo quá hóa vụng... Vẫn để cho Thủy Sử của lão phu ra tay đi.
Hắn nói xong những lời này thì lập tức đi tới gần tế đàn, bắt đầu vặn vẹo cơ thể, làm ra vũ đạo kỳ lạ.
Chân tay của Âm Thượng Sư uốn éo giống như phát điên, trong miệng không ngừng phát ra những âm phù hoặc trầm thấp, hoặc cao vút.
Rất nhiều âm phù trúc trắc hội tụ thành chú ngữ thần bí mang theo lực lượng thần bí.
Vù vù!
Trong căn hầm bỗng nhiên nổi lên từng trận âm phong, khiến ba người bất giác run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận