Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1188: Thiên Tiên Truyền Thừa (2)

- Kiếm thuật truyền thừa? Không... là một môn kiếm trận truyền thừa!
Con ngươi Phương Tịch phát sáng, làm ra phán đoán.
- Tiền bối mắt sáng như đuốc, vật này là năm đó tại hạ từ trong Uyên Ly Thiên Tiên Bí Cảnh đoạt được, tìm tòi mấy ngàn năm, mới dần dần thu được chút đầu mối...
Sử Ngọc Thư cười khổ:
- Kết quả môn kiếm trận này yêu cầu khá cao, nhất định phải Tiên Nhân mới có tư cách triển khai, tại hạ cầm cũng vô dụng, liền hiến cho tiền bối!
- Ngươi có lòng.
Phương Tịch liếc nhìn Sử Ngọc Thư.
Năm đó ở Liệt Nhật Tiên Thành, nghe người này giết ngược Trương gia, hắn liền cảm thấy người này không bình thường.
Bây giờ xem ra, xác thực phúc trạch thâm hậu.
- Chỉ là... nếu vật này quý giá như thế, vì sao không sớm lấy ra?
Hắn hiếu kỳ hỏi:
- Bất kỳ Tiên Nhân nào, đều sẽ bị đánh động a?
Dù sao chỉ lấy cái tên mà thôi, căn bản không cần ra tay.
- Tại hạ cùng tiền bối quen biết hơn vạn năm, biết rõ tính cách của tiền bối... Năm đó tiền bối biết tại hạ mở ra Thiên Tiên Bí Cảnh, nhưng cũng không mơ ước, ròng rã vạn năm đều như vậy, có thể thấy được nhân phẩm! Như đổi thành Tiên Nhân khác, đối mặt bảo vật, biểu hiện thực khó có thể bảo đảm... Nói không chừng còn có thể bắt tại hạ sưu hồn.
Sử Ngọc Thư cười khổ nói.
Nguyên lai... ta cũng được công nhận nhân phẩm tốt sao?
Phương Tịch nghe xong, không biết nên khóc hay nên cười.
Sở dĩ hắn không động Sử Ngọc Thư, thuần túy là không lọt mắt mà thôi.
Dù là Thiên Tiên truyền thừa, cũng không cách nào ngăn cản mình một lòng đi về phía Địa Tiên.
Dù sao cầm vào tay, mới là tốt đẹp nhất.
Huống chi Sử Ngọc Thư cũng không lấy được Thiên Tiên truyền thừa, còn một ít kỳ trân dị bảo, thì càng không ở trong mắt Phương Tịch.
Này trái lại khiến Sử Ngọc Thư nhận định Phương Tịch nhân phẩm tốt, đáng giá dựa vào.
Điểm ấy rất không dễ dàng!
Dù sao Sử Ngọc Thư trải qua Chính Dương Môn tiêu diệt cùng Trương gia phản bội, đã như chim sợ cành cong, khó có thể tín nhiệm tu sĩ khác.
- Đã như vậy, ta liền nhận lấy.
Phương Tịch thu thạch bi, cảm giác bản thân lĩnh ngộ Nhân Quả pháp tắc sâu sắc thêm không ít.
Năm đó Thiên Tiên Bí Cảnh mở ra, ta không cưỡng cầu...
Kết quả Thiên Tiên truyền thừa bị Độc Cô Phương đoạt được, mà một truyền thừa không tệ khác, lại trằn trọc vạn năm, cuối cùng đến trong tay ta.
Chẳng lẽ đây chính là một uống một mổ, sớm có thiên định? Đáng tiếc... Tu sĩ tin mệnh không tin vận, Nhân Quả pháp tắc này, ta không có ý thâm nhập...
Hắn suy nghĩ một chút, lấy ra khế đất của Nhẫn Tàng:
- Sự tình Tam Nguyên Môn trên danh nghĩa, ta đáp ứng, ngoài ra, tòa lầu này là tài sản của ta, ngươi thay ta thu tiền thuê, một thành tiền thuê có thể cho ngươi làm thù lao.
Giống như Sử Ngọc Thư dùng vạn năm xác thực nhân phẩm của hắn.
Phương Tịch cũng dùng vạn năm, xác thực nhân phẩm của người này không tệ.
Tề Hống phó thác, hắn liền dùng hết toàn lực bảo vệ Tam Nguyên Môn, vì thế không tiếc lấy ra nội tình của mình!
Uy tín này, tự nhiên đủ tư cách làm người thu tiền giúp hắn!
- Một tòa lầu ở Linh Sơn?!
Sử Ngọc Thư nắm khế đất, con ngươi nhất thời trừng lớn:
- Cái này... một thành quá nhiều.
- Mặc dù kiếm trận truyền thừa vô dụng với ngươi, nhưng đối với ta lại khá có chỗ tốt, đây là tiêu nhân quả, ngươi không cần từ chối.
Phương Tịch phất tay, đánh gãy đối phương.
Đối với hắn hôm nay mà nói, chỉ là một chút tiên ngọc, xác thực không tính là gì.
Mà kiếm trận của Sử Ngọc Thư, xác thực vật siêu giá trị!
Mấy ngày sau, một chiếc linh chu lái ra Kim Trúc Hải, bay về phía Phong Tuyết Sơn.
- Sư phụ, chúng ta muốn đi tổng bộ Phong Duyên Trai sao?
Phương Tiên chạy nhảy ở trên boong thuyền, sau đó lại đi tới bên người Phương Tịch, hiếu kỳ hỏi.
- Nửa đường trước về Liệt Nhật Tiên Thành, thăm một vài cố nhân!
Phương Tịch chậm rãi trả lời, trong tay còn có một chiếc thẻ ngọc.
Đây là hỏi Thất tiểu thư muốn tình báo của Liệt Nhật Tiên Thành vạn năm qua.
Liên quan tới mấy vị bằng hữu của hắn càng trọng điểm đánh dấu, vị Thất tiểu thư kia sớm đã chuẩn bị những thứ này, có thể thấy được là hữu tâm nhân.
Năm đó ta cảm thấy sau lưng Cát lão nghi như có vòng xoáy, lại lười ồn ào với đám người Lục tiểu thư, bởi vậy trực tiếp trốn ra...
Bây giờ nhìn lại, là có chút đa nghi.
Nhìn thấy Liệt Nhật Tiên Thành bình an không có chuyện gì, đã phồn vinh kéo dài vạn năm, Phương Tịch cười khổ.
Năm đó mình thật có chút thần hồn nát thần tính.
Nhưng dù thế nào, cẩn thận chặt chẽ luôn không sai.
Dù lại tới một lần, mình cũng sẽ chọn lựa như vậy!
Trong bóng tối nhớ kỹ mấy chỗ then chốt, hắn thu thẻ ngọc, lại lấy ra thạch bi của Sử Ngọc Thư.
Tay Phương Tịch đặt ở trên thạch bi, pháp lực Địa Tiên chuyển động theo.
Một tầng hào quang xanh biếc đi vào trong bia đá, không ngừng rèn luyện.
Từng cấm chế bị luyện hóa, khiến thần niệm của Phương Tịch không ngừng tiến vào nơi càng sâu.
Răng rắc!
Bỗng nhiên, trên tấm bia đá hiện ra một vết nứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận