Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 561: Liệt diễm

Chốc lát.

Với thần thức có thể so với Nguyên Anh của Phương tịch thì hắn có thể cảm ứng được có một đạo huyết sắc độn quang đang âm thầm theo sau hắn, truy tung một mạch theo phương hướng Thiết Dực Ưng.

"Quả nhiên... Là vì Hóa Cốt Huyết Diễm mà tiết lộ tung tích sao?"

Hắn thì thào, nhìn thiếu nữ có diện mạo hồn nhiên trong huyết sắc độn quang, đúng là tu sĩ Nguyên Anh đã bán ma hỏa này.

'Nhìn lộ tuyến của cô ta, chính là truy tung theo Hóa Cốt Huyết Diễm... Xem ra cô ta thật sự dùng dấu vết của huyết diễm để truy tung.'.

Trước đó Phương Tịch thả Thiết Dực Ưng ra chính là muốn thử một phen.

Dù sao hắn hành sự luôn cẩn thận, cơ bản không thể nào bị người khác truy tung, mà khi hắn phát hiện có người truy tung đến, còn là thiếu nữ này thì lập tức hoài nghi Hóa Cốt Huyết Diễm.

Bây giờ đã chứng minh thật sự là như vậy!

'Cô ta cũng có chút tâm cơ, lúc trước giao dịch ở trong thành, không dối trên lừa dưới, e là đã sớm có dự định nếu người đến có thực lực cao cường thì sẽ giao dịch đàng hoàng, nếu thực lực hơi yếu thì sẽ lập tức giết người đoạt bảo hay sao?'.

'Cô ta thăm dò được tin tức của Thiên Khôi Chân Quân thì chắc chắn sẽ biết ta có hai khôi lỗi cấp bốn hạ phẩm, cộng với nhiều khôi lỗi Kết Đan, ở trong tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ cũng tính như là loại phi thường khó chơi, vì sao còn dám hạ thủ với ta?'.

'Hử... Không đúng, vẫn còn một người? !'.

Thần thức Phương Tịch đảo qua đã cảm nhận được một cỗ pháp lực của tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ ẩn giấu, thậm chí thuật ẩn giấu của người này còn có chút cao minh, trên mặt hắn lập tức hiện ra vẻ đã hiểu.

Hắn khống chế khôi lỗi Thiết Dực Ưng cấp tốc quay đầu, không tiến mà lại thụt lùi, không lâu sau, đã xuất hiện ở trong tầm mắt của thiếu nữ.

"Ngươi là... Không đúng, là khôi lỗi!"

Con ngươi của hồng báo thiếu nữ rụt nhỏ lại.

Mà lúc này, Phương Tịch phiên nhiên xuất hiện ở sau lưng nữ tu này, hắn đưa tay thả khôi lỗi đầu ưng thân người và rất nhiều khôi lỗi Kết Đan ra, mơ hồ vây kín cô ta: "Đạo hữu có phần quá không giảng thành tín... Nhưng mà bản nhân càng hiếu kì hơn là ngươi làm sao có thể truy tung Hóa Cốt Huyết Diễm?"

"Ha ha... Quả nhiên không thể khinh thường bất kỳ Nguyên Anh nào."

Thiếu nữ nở nụ cười xinh đẹp trả lời: "Tiểu nữ tử có thể truy tung ngọn lửa này đương nhiên là vì nó do tiểu nữ tử đích thân thúc đẩy sinh trưởng ra, thậm chí còn chia ra một nữa, luyện hóa thành bản mạng linh hỏa... Nên đương nhiên có thể cảm ứng được hỏa chủng đồng nguyên."

Nhìn như cô ta ăn ngay nói thật nhưng thật ra là có tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ ẩn nấp trong bóng tối kia làm yểm hộ.

Đối phương đang thi triển một loại thần thông ẩn nấp cực kì cao minh, không ngừng đến gần, pháp lực ngưng tụ trên người, sắp bộc phát kinh thiên nhất kích.

"Quả nhiên, người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà vong... Cổ nhân nói không sai mà!"

Phương Tịch chợt thở dài, sau đó giơ một tay lên.

Sưu sưu sưu!

Từng thân ảnh khôi lỗi hiện ra.

Ở trong đó vừa có một con ngưu yêu mi tâm huyễn hóa một vầng trăng tròn, cũng có một con Ngũ Thải Thiên Phượng to lớn.

Hai con này đều tản ra khí tức cấp bốn trung phẩm vây quanh thiếu nữ khiến sắc mặt của cô ta đại biến.

Sau đó một bóng người màu xanh khác lại yên lặng không chút tiếng động đi đến hư không nào đó, năm ngón tay co lại hóa thành một quyền đánh ra.

Kỳ lạ là trên nắm đấm có từng ngân sắc quang mang lấp lóe, dường như mở ra khe hở hư không vậy.

Phốc!

Dưới một quyền, trong hư không hiện ra một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.

Tu sĩ này có dáng vẻ trung niên, lông mày và tóc đều có màu đỏ như lửa, vốn dĩ gã còn đầy mặt hung lệ.

Nhìn thấy bóng người màu xanh đánh tới thì lại lộ ra sự hoảng sợ cực hạn: "Đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ... Thần thông Hư không?"

Gã hú lên quái dị, há mồm phun một đạo xích hồng ma diễm bay ra, rơi lên bóng người màu xanh, lại bị một tầng ngân sắc quang tráo trực tiếp cản lại.

Vô tận hỏa diễm thiêu đốt lại giống như đốt ở không trung vậy, ngay cả nhiệt độ ở bốn phía cũng không đề cao mấy phần.

Mà thế đến của bóng người không giảm, mạnh mẽ đập đến một quyền.

Nguyên Anh tóc đỏ bất đắc dĩ, chỉ đành há miệng lần nữa, phun một tấm thuẫn đen nhánh ra.

Tấm thuẫn này có tạo hình cổ xưa, mặt ngoài khắc hoa văn phức tạp, mang theo chút phong cách cổ.

Tấm thuẫn nháy mắt biến lớn, một đạo hào quang đen nhánh xuất hiện, bao quanh thủ hộ gã vào bên trong.

Ầm!

Nắm đấm của Thanh trưởng lão đập lên tấm thuẫn, món linh bảo tấm thuẫn nhìn như phẩm cấp bất phàm này lập tức phát ra một tiếng rên rỉ, từng vết nứt xuất hiện, dường như một khắc sau đó sẽ lập tức chia năm xẻ bảy.

"Thiên Khôi Chân Quân... Tha mạng!"

Nhìn thấy Phương Tịch có khôi lỗi cấp bốn thượng phẩm thì tên Nguyên Anh tóc đỏ này lập tức mặt trắng bệch, lớn tiếng cầu xin tha thứ.

"Ồ? Nguyên Anh trung kỳ, có xích hồng ma diễm... Người là Liệt Diễm lão ma? !"

Phương Tịch dùng nắm đấm đấm vào lòng bàn tay, nhớ lại.

Hắn vốn còn định sau đó sẽ đi tìm đối phương gây phiền phức, không ngờ tên Liệt Diễm lão ma này lại chủ động ship hàng đến cửa.

Mặc dù gã dựa vào ma hỏa, có chiến tích đánh bại hai tu sĩ Nguyên Anh nhưng đối với Thanh trưởng lão nắm giữ thần thông 'Hư Hóa' thì gã thật sự không khác gì Nguyên Anh nhân tộc bình thường... Đều yếu như nhau!

"Hừ!"

Nhìn thấy tên Liệt Diễm lão ma còn định lấy linh bảo gì đó ra, Phương Tịch hừ lạnh, Thiên Ma Ngâm theo đó phát động.

Liệt Diễm lão ma chợt cảm thấy tâm thần thất thủ, tâm ma vốn đã kiềm chế xuống cũng rục rịch ngóc đầu dậy.

Mặc dù gã dựa vào một món pháp bảo an thần nên khôi phục rất nhanh nhưng ở trong đấu pháp, thất thần trong chớp mắt gần như là sơ hở chí mạng.

Lúc đôi mắt của Liệt Diễm lão ma khôi phục sự trấn tĩnh thì đã thấy thiết thuẫn của mình bị chia năm xẻ bảy, một bàn tay trắng như ngọc duỗi ra.

Bàn tay này ở giữa không trung hóa thành một cái vuốt chim đen nhánh, chỉ một trảo thì linh tráo hộ thân của gã đã chia năm xẻ bảy.

Trảo phong còn sót lại tàn sát bừa bãi, xé rách thân thể của Liệt Diễm lão ma chia năm xẻ bảy.

Xích hồng quang huy chợt lóe, một con Nguyên Anh xích hồng lảo đảo hiện ra ở ngoài trăm trượng.

Nguyên Anh này có lan da xích hồng, gương mặt cũng giống y hệt Liệt Diễm lão ma, trong tay nó còn bưng một ngọn hỏa diễm như hồng liên.

Gã cũng không dám nhìn Thanh trưởng lão mà kháp một pháp quyết, hồng liên hỏa diễm chợt hư ảo, bành trướng, thủ hộ gã vào trong, sau đó gã định thi triển Thuấn Di Thuật thoát khỏi tên địch nhân đáng sợ này.

Ai có thể tưởng tượng được, Nguyên Anh sơ kỳ như Thiên Khôi Chân Quân, vậy mà không những có được hai khôi lỗi cấp bốn hạ phẩm mà còn có khôi lỗi cấp bốn trung phẩm thậm chí thượng phẩm chứ?

Đặc biệt là khôi lỗi cấp bốn thượng phẩm, đây đã gần như tương đương với một vị đại tu sĩ!

Dù mắt của Liệt Diễm lão ma gã bị mù cũng không dám động thủ với một vị đại tu sĩ!

Lần này gã còn âm thầm thể trong lòng, nếu có thể chạy thoát sẽ lập tức trốn xa trăm vạn dặm, sau đó bế quan mấy trăm năm, không lú đầu ra.

Đáng tiếc, xích hồng Nguyên Anh này còn chưa thuấn di được bao xa thì một màn khiến gã kinh hãi muốn tuyệt vọng xuất hiện.

Lệ! !

Thanh trưởng lão phát ra tiếng hót của loài chim, toàn thân được thanh quang bao phủ, sau đó hóa thành một con thanh sắc đại điểu.

Con Thanh Hỏa Loan này vô cùng thần tuấn, trên đôi cánh xanh mang theo từng đường vân bạc, nó chợt vỗ cánh đã đuổi kịp Nguyên Anh của Liệt Diễm lão ma vừa chạy đi.

Nguyên Anh này còn muốn thuấn di, kết quả Thanh Hỏa Loan mở mỏ ra, một đạo ngân quang bay ra.

Thanh sắc lông vũ đầy trời bay xuống như mưa, mơ hồ mang theo hình thức ban đầu của Phượng Triện Văn, phong tỏa hoàn toàn hư không bốn phía.

Sau đó đạo ngân quang kia hóa thành một sợi lông vũ bạc trắng, trực tiếp xuyên thủ lồng ngực của xích hồng Nguyên Anh.

"Ta!"

Liệt Diễm lão ma cúi đầu khó tin thì thấy được ma hỏa mình luyện hóa bắt đầu phản phệ, nuốt hết toàn bộ thân thể Nguyên Anh của gã, đốt cháy hầu như không còn... Sao đó lại cuốn vào phía trong, hóa thành một ngọn hồng liên hỏa diễm, chậm rãi nở rộ ở giữa hư không...

"Ma hỏa phản phệ sao? xem ra tế luyện loại ma hỏa này làm bản mạng linh diễm cũng tương đối nguy hiểm..."

"Quả nhiên ngụy trang thân phận Nguyên Anh sơ kỳ vẫn có không ít chỗ tốt."

Phương Tịch xoay người nhìn thiếu nữ.

Thực lực của đối phương kém xa Liệt Diễm lão ma, Ngũ Thải Thiên Phượng do Phượng Thập Tam hóa thành chợt bay xuống, phun một đạo ngũ thải quang trụ bao phủ cô ta lại.

Tiếp theo thiếu nữ đã hóa thành tro tàn trong quang trụ, ngay cả Nguyên Anh cũng không chạy thoát.

Chờ đến khi Phượng Thập Tam chậm rãi thu hồi ngũ thải quang trụ thì chỗ cũ chỉ còn lại một đoàn hỏa diễm đỏ thắm như máu.

Lúc Phương Tịch nhìn qua thì hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

"Đáng thương... Chỉ là một Nguyên Anh sơ kỳ, sao có thể chống nổi bốn khôi lỗi..."

Hắn lẳng lặng than thở vì thiếu nữ Nguyên Anh, sau đó thu hồi khôi lỗi rồi đánh ra một đạo pháp quyết.

"Ộp ộp!"

Ngũ Hỏa Cổ bay ra, há miệng phun một ngọn hỏa diễm cũng đỏ thắm như vậy, đúng là Hóa Cốt Huyết Diễm.

Ngọn lửa này như đồng nguyên với ngọn lửa mà thiếu nữ Nguyên Anh lưu lại, mang theo sức hấp dẫn mãnh liệt.

Nửa đoàn Hóa Cốt Huyết Diễm kia lập tức bay qua, dung hợp với nó, hóa thành Hóa Cốt Huyết Diễm hoàn chỉnh.

Cảm nhận được nhiệt độ và uy năng của nó không ngừng bạo tăng thì Phương Tịch không khỏi gật đầu: "Một đoàn ma hỏa tốt, dù tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ nắm giữ cũng đủ để tạo thành uy hiếp với Nguyên Anh trung kỳ đi?"

Đáng tiếc, thủ hạ Phượng Thập Tam và Ngưu Mãng của hắn cũng không phải tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường có thể so được.

"Ộp ộp!"

Ngũ Hỏa Cổ hút Hóa Cốt Huyết Diễm hoàn chỉnh vào bụng, nó lại nhìn về phía đoàn ma diễm như hồng liên của Liệt Diễm lão ma sót lại.

Nó mở cái miệng rộng ra, nuốt luôn đóa hồng liên kia vào trong bụng, phần lưng lại nhô lên cục u thứ hai.

"Cũng không biết Liệt Diễm lão ma có quan hệ thế nào với thiếu nữ Nguyên Anh kia? Cha con? Đạo lữ?... Quên đi, dù sao cũng không liên quan với ta."

Phương Tịch thấy không quan trọng, dù sao từ đầu tới đuôi hắn cũng chưa tửng hỏi tên của đối phương.

Phàm là kẻ địch của hắn thì trở thành người chết đã là kết cục tốt nhất.

'Ai... Phượng Thập Tam động thủ quá ác, Yêu Ma Thụ chỉ còn hài cốt của Liệt Diễm lão ma để ăn mà thôi...'.

Hắn cẩn thận dọn dẹp chiến trường một phen rồi mới hóa thành một đạo thanh quang bay xa...

Đông Bát Vực.

Sơn môn Hoàng Sa Phái.

Hắc Sa Chân Quân nhiều lần sinh tử ở tiền tuyến Thành Thiên Vệ, nguyên khí trọng thương, gần như rớt xuống Nguyên Anh sơ kỳ đang ngồi khoanh chân trong động phủ, yên lặng vận huyền công.

Một hồi lâu sau, y mới mở mắt ra, có phần cười khổ: "Cuối cùng cũng chặn được thương thế... Không đến mức rớt xuống Nguyên Anh sơ kỳ... Hừ, bản tọa chỉ mới bị thương mà bốn phía đã có rất nhiều thế lực không yên tĩnh, lần này xuất quan nhất định phải đại sát một phen mới có thể khiến bọn chúng tạm thời ghi nhớ giáo huấn này."

"Hắc Sa đạo hữu, sát tính thật lớn..."

Đúng lúc này, một tiếng nói có chút quen thuộc vang lên.

"Ai?"

Thần thức Hắc Sa Chân Quân khẽ động, sau đó trên mặt y hiện ra sự chấn động rồi hóa thành một đạo hắc sắc lưu quang, bay lên trên không của Hoàng Sa Phái.

Trong đám mây mù mịt đang có một tu sĩ thanh bào, cầm bầu rượu, lười biếng nằm trong đám mây, chính là Phương Tịch đã khôi phục hình tượng Mộc Chân Quân.

"Mộc Chân Quân? !" Hắc Sa Chân Quân nhìn Phương Tịch, một bồn lửa giận, chấn động, thậm chí tâm tư âm u cũng nổi lên.

Nhưng y nhớ lại vừa rồi thần thức của đối phương tiến vào chỗ bế quan của y như vào chỗ không người thì lại tiêu tán toàn bộ.

"Mộc Chân Quân, nhiều năm không gặp..."

Hắc Sa Chân Quân chắp tay chào, cười khổ nói: "Mấy chục năm gần đây, vì hành động vĩ đại của người mà Thành Thiên Vệ bị Ngũ Hành Lân Tộc chơi đùa thật thê thảm mà."

Không cần nói nhiều, bản thân y cũng là một nét trong chữ 'thảm' đó.

"Đại chiến nhân tộc và yêu tộc, tổ chim bị phá thì không còn trứng lành..." Phương Tịch lắc đầu: "Hôm nay bản chân quân đến đây là muốn nói cho đạo hữu một tin tức... Đã có gian tế của yêu tộc lẻn vào, dùng tên giả Bích Ngọc Chân Quân, bây giờ kẻ đó đang ở trong Hắc Long Tông, thậm chí còn có thể đã lôi kéo Hắc Thiên Chân Quân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận