Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1540: Một chưởng (3)

“Không ngờ trước đây lúc ta Tọa Vong, trái lại có thể kết giao với một vị đạo hữu như vậy...”
Trong lòng Lạc Mật xuất hiện một ý nghĩ, tiếp theo đã nhanh chóng bỏ qua:
- Trong lòng Lạc Mật ghi nhớ ân tình của đạo hữu. Trước đây có mạo phạm, mong đạo hữu hãy lượng thứ cho... Chỉ là chúng ta giết bốn vị Đại A La Hán của Phạm Môn, lúc này chắc hẳn phải nhanh chóng tránh rời đi mới phải... Dù sao chúng ta đang ở gần Tân Linh Sơn.
- Thế Gian Tự Tại Trí Tuệ Vương Phật à?
Phương Tịch hỏi tình hình, sắc mặt bỗng nhiên trở nên kỳ lạ.
Tân Linh Sơn xây dựng ở trên vị trí cũ của Linh Sơn, chính là nơi hắn sinh sống một thời gian rất dài.
Hắn để lại tất cả tọa độ hư không lớn nhỏ xung quanh thật sự không ít.
Nếu Thế Gian Tự Tại Trí Tuệ Vương Phật kia ở Cực Nhạc Huyền Giới, có lẽ hắn còn phải phiền phức một lúc.
Nhưng đối phương đích thân trấn giữ Tân Linh Sơn, chính là tự rước lấy cái chết mà thôi.
Bên trong Bát Bảo Hương Xa, Phương Tịch Vũ Trụ Đại Đế Hóa Thân đang mải suy nghĩ.
Trên Tân Linh Sơn, trong ánh sáng màu bạc chớp động, một bàn tay vô cùng khổng lồ ầm ầm hạ xuống!
Trong một chưởng này, thời không dường như bị dừng lại.
Trong khoảnh khắc, phật tử khắp núi đồi, La Hán, Bồ Tát trong cung điện... đều dừng động tác, giống như từng bức tượng trông rất sống động.
Ở trong tất cả những bức tượng, bắt mắt nhất chắc chắn là Thế Gian Tự Tại Trí Tuệ Vương Phật!
Lúc này, trong đôi mắt Thế Gian Tự Tại Trí Tuệ Vương Phật vẫn còn một phần giãy giụa, run rẩy bấm một ấn quyết nào đó:
- Ò!
Một tấm Lục Tự Chân Ngôn Phù Lục màu vàng hiện ra, bốc cháy trong hư không.
Sáu chữ lớn Quang Minh Chú bạo phát gia tăng cấp bậc Đạo Tôn của hắn.
Đây không ngờ là một món vật bảo toàn tính mạng do Đạo Tôn ban tặng.
Phương Tịch xuyên qua phù lục này, dường như nhìn thấy một ngọn đèn đồng vĩnh viễn không tắt.
Trong ánh đèn có một Cổ Phật khó diễn tả được đang ngồi trong đài hoa sen, trong tay cầm pháp ấn Lục Tự Quang Minh Chân Ngôn.
Thế Gian Tự Tại Trí Tuệ Vương Phật được tăng cường, lập tức hóa thành một tia sáng vàng lao nhanh đi, Phật Đà Kim Thân trong ánh sáng màu vàng hiện ra hai gương mặt.
Trong đó một gương mặt tai to mặt lớn giống như Phật Đà viên mãn, một mặt khác lại là Thiên Ma dữ tợn, pháp lực cấp Đạo Quân tăng vọt, lại muốn rời khỏi phạm vi bàn tay lớn bao phủ...
Thế Gian Tự Tại Trí Tuệ Vương Phật độn quang kinh người. Đó chính là Tâm Linh Độn Pháp của Phạm Môn!
Phạm Môn chú trọng tu tâm, mở ra chín thức, Tâm Linh Độn Pháp còn được xưng là chỉ cần tâm niệm có thể tới, không có chỗ nào không tới được!
Hắn được vị Nhiên Đăng Cổ Phật kia che chở, tâm linh vừa độn quang, lại bay ra khỏi phạm vi của bàn tay.
Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, Thế Gian Tự Tại Trí Tuệ Vương Phật lại phát hiện mình lùi về phía sau!
Không!
Hắn không phải lùi về phía sau mà đang ngược dòng thời gian!
Thậm chí, ngay cả ý niệm của hắn cũng đang lùi lại, bắt đầu quên đi một đoạn ký ức...
Tâm linh không tới, độn pháp sao sinh?
- Không!
Trong vô số suy nghĩ, Thế Gian Tự Tại Trí Tuệ Vương Phật phát ra ánh sáng cuối cùng, từng ma khí phóng lên cao.
Thế nhưng ở dưới thời gian đại đạo, hắn vẫn giống như con kiến hôi.
Đúng vào lúc này, Lục Tự Chân Ngôn Phù Lục kia cũng cháy gần hết.
Thế Gian Tự Tại Trí Tuệ Vương Phật ngồi xếp bằng ở trên đài hoa sen chính giữa Linh Sơn, nhìn bàn tay kia với vẻ mặt mờ mịt.
Hắn không phải nên chạy trốn sao? Tại sao hắn còn ngồi ở chỗ này chờ chết?
Vị Đạo Quân này đồng thời tu luyện phật ma, lấy trí tuệ vô thượng của mình cuối cùng tìm hiểu ra được một sự khủng khiếp.
Thời gian của hắn đã bị kích thích quay về giây phút trước, thậm chí cả bản thân hắn cũng quên mất tất cả những điều này.
- Phật kiếp à...
Mà lúc này, bàn tay khó diễn tả được kia đã ầm ầm hạ xuống!
Một chưởng, Tân Linh Sơn lại bị hủy diệt.
Ở ranh giới Bắc Thần Tiên Vực, theo một tiếng rồng ngâm vang lên, tử khí cuồn cuộn kéo dài ba nghìn dặm uốn lượn lao đến, trong đó còn có một chiếc Bát Bảo Hương Xa.
Trên xa giá, Phương Tịch mỉm cười:
- Kim Trúc Hải này bị Thời Không Đạo Tôn hủy diệt hai lần, cũng coi như một đoạn nghiệt duyên...
Tuy Đạo Tôn có uy năng vô tận, nhưng nếu không phải vì Thời Không Đạo Tôn, hắn đã không thể cách không ra tay thuận tiện như vậy.
Thậm chí Phương Tịch còn hơn Thời Không Đạo Tôn kia đôi chút. Dù sao đối phương không có Chư Thiên Bảo Giám trợ giúp, sẽ không có cách nào cách không biết bao nhiêu vạn dặm ấn chết một vị Đạo Quân, trừ khi đối phương tìm đường chết dẫn dắt Đại Đạo Hồi Hưởng mới có vài phần khả năng.
Nếu không phải Đạo Tôn về phương diện hư không, cho dù đối phương dẫn dắt Đại Đạo Hồi Hưởng cũng khó có thể cách không ra tay.
Lúc này, ở trong tay hắn hiện ra một bánh xe cầu nguyện màu đỏ sậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận