Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 279: Tiểu yến trăm tuổi

"Nhất Tịch cô nãi nãi... Phương lão tổ là người như thế nào?"

Một chiếc Diệp Thanh Chu từ trên Đào Hoa Đảo bay ra, lại dạo một vòng quanh Bạch Vũ Đảo, Hắc Sa Đảo tập hợp nhân thủ rồi bay về hướng Long Ngư Đảo.

Đây là đảo chủ Vi Nhất Tịch dẫn đầu đội ngũ thay mặt Đào Hoa Đảo đến Long Ngư Đảo chúc mừng đại thọ trăm tuổi của Phương Tịch.

Linh chu xanh có không gian khá lớn, lại có linh tráo thông khí, đứng ở khoang linh chu không cảm giác được chút gió lớn nào, rất thoải mái.

Một thiếu niên mày rậm mắt to, mặc pháp bào đay hỏi Vi Nhất Tịch.

Người này tên là Mộc Hoài Hải, chính là tu sĩ nhất mạch núi Song Tử Đông Mộc gia.

Mặc dù năm đó Mộc gia bị gia chủ bại gia tử hại rất thảm, gần như bán sạch linh địa nhưng cuối cùng vẫn còn một mạch giữ lại được, dựa vào khổ cày vài mẫu linh điền, ngoan cường mà kéo dài đến bây giờ.

Mà Mộc Hoài Hải có Thổ linh căn trung phẩm được xem là hi vọng của Mộc gia, lần này do lão gia chủ Mộc gia ra mặt, khẩn cầu Vi Nhất Tịch dẫn y đến Long Ngư Đảo để thấy chút chuyện đời.

Xuất phát từ tình nghĩa của ba nhà nên Vi Nhất Tịch cũng đồng ý.

Người trên thanh chu không nhiều, trừ Vi Nhất Tịch và Mộc Hoài Hải ra cũng chỉ có Hải Đại Quý, Mạc Tiêu Dao và gia chủ Phong gia Phong Khiếu Thiên.

Gia chủ Mạc gia và Phong gia nghe đến đó cũng không khỏi vểnh tai lên.

Phương Tịch cưỡi rồng ngao du và Đào Linh tiên tử là truyền kỳ gần đây của Hồ Vạn Đảo, đều là truyền thuyết mà vô số tu sĩ Luyện Khí dốc lòng.

Thậm chí nhân khí của Phương Tịch ở tầng dưới chót còn cao hơn cả sư đồ Nguyễn Tinh Linh một chút.

Dù sao sư đồ Nguyễn Tinh Linh tốt xấu gì cũng có linh đảo, có truyền thừa... Mà Phương Tịch lại thật sự là cọng cỏ, xuất thân trước đó là Linh nông làm công cho người ta, khiến tán tu tầng dưới chót có sự đồng cảm.

Nói không chừng, sau này bọn họ cũng có thể Trúc Cơ thì sao.

"Đại thúc..."

Ánh mắt Vi Nhất Tịch hơi mê ly: "Lúc trước thúc ấy một lòng trồng trọt, thẳng đến sau đó Long Ngư Đảo đại chiến, bản thân thúc ấy cũng đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ mới rời đảo hoạt động... Sau đó không còn tin tức, lại qua mấy năm ta mới biết được thúc ấy vậy mà Trúc Cơ..."

Trên cơ bản, người hiểu rõ Phương Tịch đều công nhận hắn tham gia trận chiến hủy diệt Long Ngư Chung gia cũng từ đó mà thu hoạch được chỗ tốt rất lớn.

Nếu không thì sao có thể cấp tốc tu luyện đến Luyện Khí viên mãn, sau đó Trúc Cơ thành công?

"Khí chất của đại thúc rất tốt, làm người cũng thẳng như tùng bách, mỗi một bước đều đi rất ổn..."

Vi Nhất Tịch lầm bầm.

Nàng hơi xúc động, có lẽ bản thân không học được sự vững vàng của đại thúc nên Trúc Cơ mới không thành công.

Mộc Hoài Hải nghe vậy cũng không khỏi sinh ra sự kính nể với vị lão tổ Trúc Cơ kia: "Phương lão tổ đúng là tấm gương cho chúng ta..."

Long Ngư Đảo.

Đại thọ trăm tuổi của Phương Tịch cũng không gióng trống khua chiêng tổ chức, người được mời cũng rất ít.

Hơn nữa vốn là tu sĩ ở Long Ngư Đảo rất ít, mấy năm gần đây thông qua vài lần trắc thí linh căn nên cũng chọn được vài hài đồng có tư chất tu tiên, Phương Tịch không thu đồ, cũng không sửa họ mà chỉ phân vào dưỡng ngư tràng và Linh Dược Cốc.

Ngày hôm nay.

Vi Nhất Tịch phong trần mệt mỏi dẫn theo mấy người cố gắng đuổi theo, cuối cùng cũng đến được Long Ngư Đảo trước điển lễ.

"Đây là..."

Linh chu xanh dừng giữa không trung, thần sắc Vi Nhất Tịch khẽ biến.

Chỉ thấy ở xung quanh Long Ngư Đảo bất ngờ có một tầng sương mù xám đen khiến người khác không thể nhìn rõ cảnh vật sau đó.

"Trận pháp thật lớn... Thế mà bao phủ toàn bộ Long Ngư Đảo?"

Mạc Tiêu Dao thở dài: "Trận pháp như thế, cùng đại trận hộ tộc của Long Ngư Chung gia năm đó cũng không chênh lệch lớn?"

Phong Khiếu Thiên cũng liên tục gật đầu, trong lòng y cảm khái Phương lão tổ không hổ là Luyện Đan Sư cấp hai, lại có thể tiêu xài linh thạch kếch xù như thế để mua trận pháp cấp hai.

"Các ngươi chờ một chút..."

Lần trước Vi Nhất Tịch đến đại trận thủ hộ của Long Ngư Đảo vẫn chưa có bộ dáng như vậy, đương nhiên nàng sẽ không dám mạo hiểm tiến vào, chỉ vung ống tay áo lên, một linh phù bao ra, chui vào trong đại trận.

Không lâu sau, một đạo độn quang bay ra, chính là Hạ Hầu Oánh.

Trong tay nàng cầm một lệnh bài đen nhánh, nàng mỉm cười tiến lên nghênh đón: "Vi tỷ tỷ đã lâu không gặp..."

"Ừm, dẫn ta đến Trường Thanh Các!"

Vi Nhất Tịch nhận ra người đến là Hạ Hầu Oánh mới nhẹ lòng, bay theo Hạ Hầu Oánh vào Long Ngư Đảo, nàng vừa quan sát cây đại thụ che trời kia vừa trò chuyện: "Sao trận pháp ở đây không giống với lúc trước vậy?"

"Công tử mới tinh chỉnh trận pháp... Còn đỏi lệnh bài cấm chế mới..."

Hạ Hầu Oánh giải thích.

Thật ra lệnh bài cấm chế trong tay của nàng quyền hạn rất thấp, cũng chỉ có thể mở được đại môn bên ngoài cùng.

Mấy nơi cấm địa trên đảo, tỉ như chỗ Yêu Ma Thụ và Thái Tuế cùng nhà kho linh mễ, thậm chí phòng bế quan, phòng luyện khí, phòng vẽ phù của Phương Tịch... Nàng cũng không thể vào được.

"Công tử đang bế quan nhưng đến tiệc tối hôm nay chắc chắn sẽ ra, xin tỷ tỷ chờ một lát..."

Hạ Hầu Oánh dẫn mấy người họ vào phòng khách để nghỉ ngơi.

"Không sao!"

Vi Nhất Tịch phất tay, để Hạ Hầu Oánh đi làm chuyện của mình, bản thân thì đả tọa khôi phục pháp lực.

"Sớm đã nghe nói Long Ngư Đảo chính là linh mạch cấp hai..."

Mạc Tiêu Dao cảm nhận được linh khí nồng nặc trong không khí, gương mặt đầy ao ước: "Nếu có thể ở đây đả tọa tu luyện có lẽ công pháp của ta có thể sớm thăng cấp hơn..."

"Linh đảo cấp hai ở toàn bộ Hồ Vạn Đảo cũng không có mấy nơi, linh mạch cấp hai thượng phẩm càng hiếm hơn, chỉ có ở đây và Phong Diệp Đảo... Tiêu Dao nếu ngươi có ý thì không bằng đánh chủ ý lên Linh Không Đảo."

Gia chủ Phong gia Phong Khiếu Thiên ở bên cạnh trêu ghẹo.

Lão tổ Trúc Cơ của Ngôn gia chết, bây giờ chỉ là một gia tộc Luyện Khí, vậy mà chiếm linh đảo cấp hai, thật sự khiến rất nhiều tu sĩ bản thổ Hồ Vạn Đảo đều không phục.

Dù sao Ngôn gia cũng xem như gia tộc ngoại lai, vẫn chưa đứng vững gót chân lại mất đi võ lực cường đại, đương nhie sẽ bị xa lánh.

"Ngôn gia vẫn luôn bế đảo không ra... Hơn nữa còn có người thính dụng ở trước mặt lão tổ Trúc Cơ, cũng không tiện có ý đồ..."

Mạc Tiêu Dao lắc đầu liên tục: "Huống chi... Người ta còn có mấy tên tộc nhân tư chất không tệ đang làm đệ tử ở Huyền Thiên Tông nữa chứ..."

"Đệ tử đại phái cạnh tranh cũng kịch liệt, tu sĩ tiểu gia tộc chúng ta đến đó có gì khác với tán tu? Nếu thái thượng Ngôn gia còn ở đây thì còn có thể cắn răng duy trì... Bây giờ thì khó."

Dường như Phong Khiếu Thiên nghĩ đến gì đó rồi thở dài.

Mộc Hoài Hải và Hải Đại Quý thì mặt mũi đầy sự mới lạ, nhìn chỗ này một chút lại sờ chỗ kia một chút, cảm giác của họ như được mở rộng tầm mắt.

Trong phòng bế quan.

Phương Tịch dùng thần thức nội thị, mỗi lần hô hấp thổ nạp đều có từng sợi linh khí bị hút vào trong cơ thể, ngưng kết thành pháp lực trong đan điền.

"Nay đã tròn trăm tuổi, trồng cây gần mười năm, pháp lực thể lỏng trong đan điền dự trữ được tám mươi lăm giọt, cực hạn thần thức đột phá một trăm bảy mươi trượng..."

"Điều quan trọng hơn là thọ nguyên của ta đột phá năm trăm năm... Đây xem như là... Càng sống càng trẻ sao?"

Phương Tịch tính thời gian, tiểu yến trăm tuổi của mình đã sắp bắt đầu nên hắn cũng chậm rãi thu công rồi rời khỏi phòng luyện công.

Ngôn Hồng Tụ đã chờ sẵn ở bên ngoài, trong tay bưng một bộ pháp bào xanh tím, trên đó có dùng huyền kim tuyến thêu chữ thọ, thấy Phương Tịch xuất quan nàng lập tức quỳ xuống: "Nô tỳ chúc mừng công tử trăm tuổi, tương lai thiên thu trường trú!"

"Ha ha, ngươi có lòng rồi."

Phương Tịch cười ha ha, Ngôn Hồng Tụ hầu hạ hắn thay pháp bào, rồi đi đến yến hội sảnh của Trường Thanh Các.

Trước khi hắn vào sảnh đã dùng thần thức đảo qua, đã biết người nào đến.

Thật ra người có giao tình với Phương Tịch ở Hồ Vạn Đảo cũng không nhiều, tiểu tu Luyện Khí khác cũng không dám mạo muội đến yến hội của tu sĩ Trúc Cơ.

Người trong phòng khách rất ít, Vi Nhất Tịch dẫn đầu, tự ngồi một bàn, còn lộ ra rất trống.

"Nay đại thọ trăm tuổi của bản nhân đã làm phiền các vị đường xa đến chúc thọ, thật sự là bồng tất sinh huy..."

Khóe miệng Phương Tịch nở nụ cười, chậm rãi bước vào hội trường.

"Không dám..."

Bọn người Mạc Tiêu Dao vội đứng dậy hành lễ: "Chúc Phương tiền bối vạn thọ vô cương, thọ cùng trời đất..."

"Ha ha, khách khí khách khí, mời nhập tọa!"

Phương Tịch khoát tay chặn lại, cho mọi người ngồi xuống rồi vỗ tay một cái: "Mở yến!"

Hạ Hầu Oánh và Ngôn Hồng Tụ chủ trì, lệnh thị nữ bắt đầu.

bày yến hội.

Linh mễ là Long Lân Tinh Mễ cấp hai, còn có thịt Thái Tuế nướng thơm phức, canh là Tiểu Thanh Long Thang...

Ngoài ra linh tửu có Đào Hoa Nhưỡng và Tứ Vị Tửu đặc biệt mua, loại rượu này từ lúc ngửi được mùi đến vào cổ họng tổng cộng sẽ gặp bốn mùi vị biến hóa khác nhau, khiến người dư vị vô tận.

"Vậy mà... Đều là linh vật cấp hai sao?"

Cảnh xa xỉ như vậy đừng nói là Mộc Hoài Hải, dù là hai gia chủ Phong, Mạc đều nhìn phát ngốc.

Mạc Tiêu Dao nhìn món ngon đầy bàn, khó khăn nuốt nước miếng, lại sờ túi trữ vật ở ngực mình cảm thất lễ vật mừng thọ đã dày công chuẩn bị lại không thể lấy ra.

"Chư vị đều là bằng hữu hoặc là hậu nhân hảo hữu của ta, hôm nay không cần câu nệ lễ nghi..."

Phương Tịch nâng chén rượu bạch ngọc lên: "Uống thắng!"

"Đa tạ lão tổ!"

Mấy tu sĩ Luyện Khí uống linh tửu cấp hai đều đang im lặng vận công tiêu hóa.

Đúng lúc này, có Truyền Âm Phù bay vào trong trận pháp, từ trong đó truyền ra một đạo linh âm thanh thúy.

Trận trận linh âm hóa thành giọng một nữ tử: "Nguyễn Tinh Linh đến chúc thọ Phương Tịch đạo hữu!"

"Là tiền bối Đào Linh tiên tử!"

Gia chủ hai nhà Phong, Mặc vội đứng dậy, theo Phương Tịch ra ngoài Trường Thanh Các đón.

Trận pháp mở ra, một đạo độn quang hạ xuống trước Trường Thanh Các, rõ ràng là Nguyễn Tinh Linh!

"Nguyễn đạo hữu, đa tạ đã đến, mời vào uống một chén rượu nhạt!"

Phương Tịch cười hớn hở, mời Nguyễn Tinh Linh vào phòng khác, trong nhất thời, chủ và khách trong sảnh đường đều vui vẻ.

Vi Nhất Tịch nhìn cảnh này thì đáy mắt xuất hiện chút u ám.

Bây giờ đại thúc một trăm tuổi, nàng cũng đã bảy mươi bảy tuổi...

Cực hạn thọ nguyên của tu sĩ Luyện Khí khoảng một trăm hai mươi tuổi nhưng nàng tu luyện không phải công pháp dưỡng sinh, lại trùng kích Trúc Cơ thất bại, hao tổn nguyên khí, có lẽ không sống được đến đó.

'Cũng tốt... Để đại thúc tiễn ta đi để ta khỏi thương tâm... Nhất Tịch thật sự là người ích kỷ đó nha...'.

Vi Nhất Tịch cảm thấy khóe mắt nóng lên, vội dùng tay áo lau đi, lộ ra khuôn mặt tươi cười...

...

Sau tiệc mấy tên tu sĩ Luyện Khí đều về phòng khách nắm chặt thời gian đả tọa để khỏi lãng phí cơ duyên khó được như thế.

Phương Tịch thì cùng với Nguyễn Tinh Linh tản bộ ở Long Ngư Đảo.

"Trận này..."

Nguyễn Tinh Linh chỉ nhìn thấy tán cây Yêu Ma Thụ to lớn, còn lại đều bị một tầng khói đen che phủ, khiến người khác không thể nhìn rõ được nhưng lại gây cho nàng cảm giác kinh hồn táng đảm.

"Đây là ta tìm được một cây linh thực cấp hai, cũng là hạch tâm bố trí Huyền Mộc Đại Trận..."

Phương Tịch cười giải thích, cũng không có ý định dẫn Nguyễn Tinh Linh đến xem thử: "Lần trước Nguyễn tiên tử có cảm giác Đạo đồ gian nan, gần đây ta lại có được một thiên bí pháp, muốn tặng cho Nguyễn tiên tử, chỉ là điều kiện của bí pháp này rất hà khắc, Nguyễn tiên tử xin thận trọng, thận trọng..."

Nếu lần này Nguyễn Tinh Linh không đến thì hai người không có duyên phận, Phương Tịch cũng sẽ không đưa ra.

Nhưng Nguyễn Tinh Linh đã đến rồi, Phương Tịch cũng không để ý mà thuận nước đẩy thuyền.

Dù sao giết Tống Thanh... Sau khi Cửu U Huyền Mộc Đại Trận thành thì thật sự đã không tính là đại sự gì.

Huống chi Nguyễn Tinh Linh chắc chắn sẽ giữ bí mật cho hắn.

Nguyễn Tinh Linh nhận công pháp và bí thuật sao chép của Phương Tịch, đôi mắt trừng to: "Đây là..."

Nàng nhìn Phương Tịch, chỉ cảm thấy trên người đối phương như có một tầng mê vụ bao phủ, cho đến bây giờ mình cũng chưa thật sự nhìn rõ người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận