Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 175: Thuật Luyện Đan

"Đan điền loại mộc, để cầu trường sinh..."

Trong động đá vôi dưới mặt đất.

Phương Tịch ngồi xếp bằng dưới Yêu Ma Thụ, sau lưng có một sợi rễ phụ kết nối với tán cây.

theo mỗi ngày vận chuyển nguyên khí tinh thuần, thể phách của hắn càng ngày càng tràn ngập sức sống.

Thậm chí tiến độ tu luyện Trường Sinh Thuật cũng ngày đi ngàn dặm.

Lúc này, linh thức nội thị cũng có thể nhìn thấy trong toàn cơ thể hắn có mạng lưới xanh biếc ẩn hiện, lấy đan điền khí hải làm trung tâm, lan ra gân mạch, xương cốt, da thịt...

Đây là quá trình tạo dựng Thanh Mộc Linh Thể.

"Vài năm nữa, có lẽ sẽ có thể luyện thành Thanh Mộc Linh Thể?"

Phương Tịch mở mắt ra, trong đồng tử có hai đạo lục mang hiện ra.

Một khi luyện thành Thanh Mộc Linh Thể, tư chất Mộc linh căn cái này hạ phẩm của hắn sẽ có thể so với đám thiên tài linh căn thượng phẩm.

Mà tham vọng của Phương Tịch không chỉ như vậy!

Hắn muốn ít nhất cũng phải luyện thành Ất Mộc Pháp Thân!

Loại linh thể này chỉ nghe đồn đôi câu vài lời trong tu tiên giới, nhưng có thể xác định tu sĩ có được linh thể này chỉ cần không nửa đường vẫn lại thì sau này đều trở thành Nguyên Anh đại năng.

Với tốc độ phát triển của Yêu Ma Thụ, hao phí mấy chục năm, ngưng tụ Ất Mộc Pháp Thân cũng không phải là chuyện không thể.

Mỗi ngày sau khi tu luyện, Phương Tịch đều như thường lệ đi tuần sát linh điền.

"Ác ác!"

Trên bờ ruộng một tiểu thí hài cởi truồng đang vui vẻ chạy theo một con hổ cơ quan thú, nó đang dùng tốc độc chậm rãi chạy bằng bốn chân.

"Tiểu Hổ, con cơ quan thú này ở đâu ra vậy?"

Phương Tịch dừng lại, thuận miệng hỏi một câu.

"Nương của con mới mua ở phường thị Linh Không về cho con."

Tiểu Hổ hít nước mũi, cười khúc khích trả lời.

"Ừm, đi chơi đi."

Phương Tịch xoa đầu Tiểu Hổ, hơi buồn bực: 'Mẹ nó, lão tử tìm bao nhiêu năm một cái bóng Khôi Lỗi Thuật cũng không thấy... Kết quả bây giờ trồng cây thì ở phường thị Linh Không lại xuất hiện tác phẩm của Khôi Lỗi sư? Ồng trời ông đang chơi ta sao?'.

'Quên đi, đều không như ý trong cuộc sống phải sáu, bảy phần mười, tâm phải bình tĩnh, tâm phải bình tĩnh...'.

Hắn thần nhắc nhở mình.

Không phải chỉ là truyền thừa Khôi Lỗi Thuật thôi sao? Chỉ cần sống đủ lâu, sau này chắc chắn sẽ có.

"Lão gia!"

Hắn bước đến nhà của Vương quả phụ, Vương quả phụ lập tức nở nụ cười ra nghênh tiếp: "Phường thị Linh Không kia vừa lớn vừa đẹp, linh khí cũng rất sung túc... Ta còn đặc biệt mua cho lão gia một túi linh trà, đanh định mang đến cho lão gia."

"Ừm, đa tạ."

Linh trà không đáng một khối linh thạch, nhưng ít ra là thái độ tốt.

Phương Tịch không nhận thì Vương quả phụ sẽ lo sợ.

Thấy hắn cười tủm tỉm nhận, nụ cười trên mặt Vương quả phụ càng tươi hơn: "Ta đã đến xem cửa tiêm của đảo chủ ở phường thị Linh Không, gọi là Hỏa Luyện Các, đại chưởng quỹ chính là Mộc Văn."

Đối với kết quả này Phương Tịch cũng không ngoài ý muốn.

Dù sao thì Phong Mãn Lâu cũng không muốn tranh với Mộc Văn.

Mà Mộc Văn cũng là chịu chi mạnh tay, lại mang mấy mẫu linh điền của gia tộc đi thế chấp rất nhiều linh thạch, chuẩn bị đầy đủ.

Lại thêm Phong Mãn Lâu chủ động rút lui nên Nguyễn Tinh Linh cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể giao vị trí này cho đối phương.

"Ta thấy Long Ngư Chung gia thật sự chấp nhận chuyện này, dù sao thì nếu Tam Thập Lục Đảo chúng ta liên hợp lại, tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ tối thiểu cũng hơn Chung gia mấy lần... Liên hợp tạo thành đội chấp pháp, trị an ở những hòn đảo phụ cận cũng rất tốt, một đường ta đi cũng không thấy có cướp tu..."

Vương quả phụ hơi ao ước: "Ta thấy lần này gia chủ Mộc gia thành công, sắp kiếm món hời lớn..."

"Như vậy... Cũng là chuyện tốt!"

Phương Tịch mỉm cười.

Mặc kệ vì chuyện gì mà Chung gia thu tay lại chỉ cần không đánh là tốt rồi.

Hắn ở đây trồng cây, cần một hoàn cảnh hòa bình an ổn.

Về phần Mộc Văn tiểu nhân đắc chí sao? Vậy thì cứ để y đắc chí đi, nhất thời phong sinh thủy khởi không tính là gì.

Trăm năm sau, nhìn lại người này có còn hay không.

"Vương thẩm!"

Đúng lúc này, nhà Vương quả phụ lại có một người đến, là Lô Quá!

Nó nhìn thấy Phương Tịch, theo thối quen thân thể hơi run, sau đó hành lễ: "Lão gia!"

"Ừm."

Phương Tịch gật đầu, phát hiện kẻ này đã dẫn khí nhập thể, trở thành một vị tu sĩ Luyện Khí tầng một.

'Không hổ là tư chất linh căn trung phẩm, mới chỉ mấy tháng chứ?'.

' lúc trước nguyên thân mất bao lâu mới tấn thăng Luyện Khí tầng một? Một năm? Hay là hai năm?'.

' Quên đi... Tâm bình tĩnh, tâm bình tĩnh.'.

Hắn đè nén khóe mắt giật giật, bước ra ngoài không quấy rầy Vương quả phụ nói chuyện với Lô Quá.

Không bao lâu, đã thấy Lô Quá rời khỏi nhà Vương quả phụ, trong tay nó còn cầm một thanh Tiểu Mộc Đao.

Sau khi rót phát lực vào, thanh đao gỗ này lại lơ lững giữa không trung.

' Pháp khí hạ phẩm?'.

'Không... Không phải pháp khí, chỉ là đồ chơi nhỏ bất nhập lưu, có lẽ là cái loại vài linh tinh kia...'.

Phương Tịch nhìn một chút đã nhận ra, loại đồ chơi nhỏ này cũng như cơ quan thú của Tiểu Hổ, không có lực sát thương gì, hoàn toàn là đồ chơi cho tiểu hài tử.

Ngay cả như vậy thì Lô Quá cũng rất yêu quý xoa xoa đao gỗ, trịnh trọng đeo ở hông.

"Xem ra... Cũng là thời điểm truyền thụ mấy tầng sau của công pháp Trường Xuân Quyết rồi."

Phương Tịch nhìn thấy một màn này, như có ý tưởng.

Tư chất linh căn trung phẩm, đúng là tốt hơn linh căn hạ phẩm rất nhiều.

Từ nhỏ lại tu luyện trong linh địa, khả năng tương lai đột phá Luyện Khí vẫn phải có.

Cũng không biết Nguyễn Tinh Linh rốt cuộc có ý định gì.

Hạ đi thu đến.

Trong nháy mắt, đã đến cuối năm.

Phương Tịch kiểm tra năm mẫu linh điền một phen sau đó chi sáu bốn với Vương quả phụ, khiến Vương quả phụ xem như có một năm béo.

So sánh cùng nhau thì Lô Quá đã có vẽ lãnh lãnh thanh thanh thậm chí vẫn còn ở lều gỗ.

Ngày hôm đó, trong bách hoa bay múa, pháp khí của Nguyễn Tinh Linh hạ xuống trong Tiểu Vân Vũ Trận.

"Đảo chủ đại giá quang lâm, bồng tất sinh huy."

Phương Tịch đến nghênh đón, cười nói: "Ta đã chuẩn bị Thanh Trúc Tửu, xin mời đảo chủ nể mặt uống một chén."

"Ừm!"

Nguyễn Tinh Linh và Phương Tịch bước đến gốc cây hoa đào, mở một bình Thanh Trúc Tửu ra.

Không biết Nguyễn Tinh Linh chỉ thích loại này.

Khẩu vị Phương Tịch thì lại phức tạp, Thanh Trúc Tửu có thể uống, Xích Huyết Tửu cũng có thể uống, gần đây hắn còn cất một nhóm Đào Hoa Tửu.

Rượu này có hương thơm của hoa đào, được rất nhiều nữ tu yêu thích.

Nhưng chẳng biết tại sao, Nguyễn Tinh Linh vẫn ưu ái Thanh Trúc Tửu.

"Lô Quá đã Luyện Khí tầng một, ta thấy sang năm nó sẽ có thể tấn thăng tầng hai..."

Phương Tịch rót cho Nguyễn Tinh Linh một chén rượu, điềm tĩnh nói.

"Quả nhiên linh căn trung phẩm, không tệ, đánh tiếc vẫn kém hơi Đan nhi một chút."

Thần sắc Nguyễn Tinh Linh điềm đạm, nhìn không ra hỉ nộ gì, ngược lại nàng bắt đầu quan tâm đến Phương Tịch: "Ngươi bây giờ hai mươi tám tuổi, đã Luyện Khí tầng sáu, nếu có thể trong vòng vài năm đột phá Luyện Khí hậu kỳ thì tương lai có hi vọng Trúc Cơ!"

"Đảo chủ nói đùa..."

Phương Tịch đắng chát: "Ta mới vào tầng sáu, chỉ là tích súc pháp lực đã phải mấy mấy năm, không có năm sáu năm tu luyện không đến tầng sáu viên mãn, lại càng không cần phải nói còn đại bình cảnh có hậu ở nơi đó... Nếu có thể ở trước bốn mươi tuổi đột phá Luyện Khí hậu kỳ ta đã cám ơn trời đất."

"Bình cảnh Luyện Khí trung kỳ đến hậu kỳ đích xác vô cùng phiền phức..."

Nguyễn Tinh Linh nhớ lại Phong gia và Mạc gia, năm đó sau khi gia chủ Luyện Khí hậu kỳ chết, đã thật sự loạn một trận.

Vãn là nàng đến giúp đỡ, nâng đỡ... Lại tiêu hao đại lượng nội tình gia tộc, đến phường thị mua hai viên đan dược phá giai, mới thuận lợi bồi dưỡng được hai vị tộc nhân Luyện Khí hậu kỳ để ổn định tình thế.

Đối với tán tu mà nói, ngay cả đan dược tăng tiến pháp lực cũng mua không nổi, còn nói gì tới mua đan dược phá giai?

"Ngươi nơi này trừ linh mễ bị sâu bệnh ra, gần như mỗi năm đều bội thu, lại tích góp mấy năm, đến phường thị đấu giá được đan dược phá giai có lẽ không có vấn đề..."

Dường như Nguyễn Tinh Linh đang chân tâm thật ý tính toán cho Phương Tịch.

Dựa vào tư lương tu tiên mười mấy mẫu linh điền này, Phương Tịch vẫn có khả năng trùng kích Luyện Khí hậu kỳ.

Cho dù sản xuất không đủ, mang linh điền thế chấp vài mẫu như Mộc Văn mổ gà lấy trứng, cũng nhất định đủ!

"Ai..."

Nhắc đến chuyện này, Phương Tịch thở dài, đầy thổn thức: "Thật ra trong kho của ta cũng không còn bao nhiêu linh mễ."

"Hả?"

Nguyễn Tinh Linh hơi kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngươi mang đi cất rượu hết rồi sao?"

"Không phải vậy!"

Phương Tịch cười khổ, dẫn Nguyễn Tinh Linh đến đan thất.

Đây là hắn đặc biệt mở ra dùng để tu luyện Thuật Luyện Đan, trong phòng mùi thuốc xông vào mũi, mà trong góc thì chất rất nhiều linh mộc và linh than.

Ngay giữa phòng thì để một đan lô tử đồng ba chân hai lỗ tai, lại có đẳng cấp là pháp khí hạ phẩm.

"Ngươi... Đang nghiên cứu Thuật Luyện Đan sao?"

Đôi mắt đẹp của Nguyễn Tinh Linh sáng lên: "Có thu hoạch chưa?"

"Bây giờ nếu luyện chế Ích Cốc đan thì miễn cưỡng có thể không lời không lỗ... Còn lại vẫn là bệnh thiếu máu!"

Phương Tịch mặt không thay đổi trả lời: "Luyện đan nghèo ba đời, học hủy cả đời, xem như tại hạ đã biết được..."

"Ai..."

Tu sĩ có thể luyện chế Ích Cốc đan chỗ nào cũng có, căn bản là không có cách nào dựa vào đây để kiếm linh thạch.

Nguyễn Tinh Linh nhìn lò luyện đan này, linh dược... Đã biết hắn hao phí không ít.

Đối với chuyện Phương Tịch hao phí linh mễ mua linh dược luyện tập, nàng không khỏi rất là xem thường: "Thuật Luyện Đan bác đại tinh thâm, sau khi phát hiện mình không có thiên phú, nên lập tức dừng tổn hại, thế nào còn có thể như vậy?"

Thật ra, những tài liệu và phế đan này, đều là Phương Tịch dùng những linh thạch khác mua.

Phần kiếm tiền chính của hắn mãi mãi cũng là đến từ tài liệu yêu thú, mà không phải làm ruộng hay linh mễ gì cả.

Để luyện đan thất ở chỗ này, chính là muốn chế tạo cớ tiêu hao linh mễ.

Bây giờ xem ra, Nguyễn Tinh Linh đã tin thật sự.

"Ai... Tư chất của ta không tốt, nên muốn luyện chế đan dược để kiếm tài nguyên... Sau đó bỏ vốn lớn rồi lại không nỡ buông tay, chỉ có thể tiếp tục bỏ vốn..."

Vẻ mặt Phương Tịch như luyện đan luyện đến tẩu hỏa nhập ma.

"Ngươi... Ai!"

Nguyễn Tinh Linh liên tục lắc đầu: "Cũng may ngươi vẫn chưa chậm trễ tu vi, từ giờ trở đi tạm dừng luyện đan, cứ tu luyện, tích trữ linh mễ... Sau này lại phấn đấu một phen, cũng chưa chắc không thể trước bốn mươi tuổi tranh thủ được tài nguyên đột phá Luyện Khí hậu kỳ."

"Việc này... Bây giờ ta chỉ muốn an an ổn ổn tu luyện tới Luyện Khí hậu kỳ, về phần đại nạn bốn mươi? Thành cũng vui vẻ, bại cũng là số mệnh của ta như vậy."

Phương Tịch thở dài, uống một ngụm Thanh Trúc Tửu: "Gia tộc tu chân truy cầu trước bốn mươi tuổi đạt tới Luyện Khí hậu kỳ, bất quá là vì tranh một đường cơ duyên Trúc Cơ thôi, ta đã buông xuống chấp niệm với Trúc Cơ, có thể thái thái bình bình mài mất bình cảnh, cũng không tệ... Dù sao thì đời này ta cũng định ở lại Đào Hoa Đảo làm ruộng nuôi cá, an độ quãng đời còn lại..."

Đối với Phương Tịch cá mặn như vậy, nhất thời Nguyễn Tinh Linh cũng cạn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận