Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 426: Huyền quang đại thành

Tu tiên giới Nam Hoang.

Nơi nào đó trên không trung.

Quang mang chợt lóe, bóng dáng Phương Tịch lập tức xuất hiện.

"Bây giờ hai trăm sáu mươi ba tuổi, tính ra vì Ngoại Đạo Nguyên Anh đã tốn gần hai mươi năm..."

"Nhưng mà cũng đáng giá."

Phương Tịch kháp một pháp quyết, Ngoại Đạo Nguyên Anh trong cơ thể mỉm cười, cũng kháp quyết, pháp lực cấp Nguyên Anh mãnh liệt tràn ra.

Trong nháy mắt, hắn đã thay hình đổi dạng, hóa thành một thư sinh mày kiếm mắt sáng, đeo kiếm.

Ngay cả ba động pháp lực cũng ở khoảng Kết Đan sơ kỳ.

"Một pháp thuật tiện tay của tu sĩ Nguyên Anh cũng không phải thứ mà tu sĩ Kết Đan có thể chống cự... Đây là nghiền ép đại cảnh giới, với thực lực của ta bây giờ, dù tùy ý thi triển một huyễn thuật thay hình đổi dạng thì tu sĩ dưới Nguyên Anh dù có tu luyện linh nhãn thuật cũng phải trở thành mù mắt!"

Phương Tịch dùng thần thức quét qua đã xác nhận phương hướng: "Sắp đến ước hẹn trăm năm, cũng nên trở về tu tiên giới ba nước, không biết mọi người ở Long Ngư Đảo thế nào rồi?"

Hắn và lão quỷ Cửu Diệp Phái còn có một cái ước hẹn trăm năm, tính thời gian thì cũng còn khoảng hai mươi năm nữa sẽ đến.

Phương Tịch cũng không định bỏ lỡ ước định này.

Dù sau bây giờ thực lực của hắn đầy đủ, mà đối với chuyện lão quỷ nói dùng Khô Vinh Quyết phối hợp với Ất Mộc Pháp Thân có thể gia tăng xác suất ngưng kết Nguyên Anh thì hắn nhất định muốn lấy được.

Hơn nữa hắn cũng rất hứng thú với thượng cổ Thanh Đế Sơn, bất kể Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy trong di tích kia hay các loại linh vật, hay là công pháp Khô Vinh Quyết thiên Hóa Thần đều khiến hắn động tâm!

Năm đó, lão quỷ chỉ cho hắn công pháp Khô Vinh Quyết tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ, còn lại đều giấu đi.

'Có lẽ... Đây cũng có thể tính là một đại cơ duyên chứ?'.

'Đáng tiếc, lúc trước còn định để thân ngoại hóa thân thay ta đi...'.

'Nhưng mà dường như cũng chưa chắc không còn cách nào... Ít nhất nắm giữ bí thuật ma đạo của Diêm Ma Đạo Chủ cũng tuyệt đối có thể khiến cho chuyến đi này an toàn hơn mấy phần.'.

Phương Tịch sờ cằm, chợt hóa thành một đạo thanh quang, biến mất không còn tăm tích...

Phường thị Tinh Nguyệt.

Bóng người chợt lóe, Phương Tịch với hình dáng thư sinh đeo kiếm bước vào trong phường thị.

Mặc dù hắn đã quyết định về tu tiên giới ba nước nhưng vừa đi vừa về tốn thời gian rất lâu, cũng không biết phải trì hoãn thời gian bao lâu.

Đương nhiên Phương Tịch chuẩn bị bổ sung một số linh vặt đặc thù của Nguyên Quốc.

Hơn nữa năm đó hắn thả bom nguyên tử xuống rồi bỏ chạy, bây giờ tình hình Nguyên Quốc thế nào, đúng là cũng cần một số tin tức.

"Sao người ít như vậy?"

Nhìn lẻ tẻ tu tiên giả trên đường, Phương Tịch nhướng mày, quẹo vào một hẻm nhỏ.

Không lâu sau, hắn đã đến Tiết Gia Lão Điếm.

Tấm biển điếm này loang lổ, mang theo hơi thở tuế nguyệt.

Phương Tịch bước vào trong, chỉ thấy một thanh niên mặc nho sam đến nghênh đón, thấy Phương Tịch không chút che giấu tu vi cấp Kết Đan thì cung kính thi lễ: "Tiết Thanh xin ra mắt tiền bối..."

"Ôn Lam đâu?"

Hắn cau mày, hỏi.

"Bá mẫu đã đi về cõi tiên từ năm năm trước..." Trên mặt thanh niên hiện ra một tia bi thương: "Bây giờ điếm này do ta quản lý..."

"Thì ra là vậy."

Phương Tịch ngồi xuống, thần sắc không nhanh không chậm: "Ta cần tin tức các phe ở Nguyên Quốc gần đây..."

"Quả nhiên là khách cũ, xin ngài chờ một chút."

Tiết Thanh bước ra sau tủ, không bao lâu sau đã bưng khay tiến lên: "Tin tức của bản điếm có phân cấp..."

"Không cần nhiều lời. Ta biết quy củ."

Phương Tịch vẫy tay, một cái ngọc giản đã rơi vào trong tay của hắn, nhanh chóng dùng thần thức đọc.

Rất nhanh, hắn đã tìm được tin tức mình muốn:

"Khương Quốc rung chuyển... Thất Sát Điện thảo phạt Thái Hư Tông..."

"Thanh Diệp Thương Hội và Xích Huyết Giáo hoà giải..."

"Trong vòng hai mươi năm gần đây không hiểu sao trưởng lão Kết Đan của Hỗn Nguyên Tông tọa hóa rất nhiều..."

"Xem ra quả bom lúc trước ta thả vẫn có tác dụng rất tốt."

Đối với Thiên Minh muốn tính toán mình, đương nhiên Phương Tịch phải hung hăng trả thù.

Hắn đọc nhanh như gió, nhìn thấy những thế lực nhỏ kia lên lên xuống xuống, ánh mắt chợt ngưng lại: "Cung chủ Huyền Băng Cung nghi là thu được ngoại đan, tấn thăng chiến lực Kết Đan, tuyên bố ra bên ngoài Thái Thượng trưởng lão Vân Kiệt Tử bế tử quan..."

Thấy Huyền Băng Cung cũng bình yên vô sự thì Phương Tịch không tránh khỏi hơi mừng.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn hạ xuống một nhóm tin tức: "Đại hội đấu giá Huyền Không Sơn sẽ cử hành ở hai tháng sau à?"

"Cũng đúng lúc xuất ra chút vật tư, lại đổi một số tài nguyên tu luyện đặc thù của Nguyên Quốc... Cách ước hẹn trăm năm vẫn còn sớm, cũng không trễ thời gian."

Phương Tịch rời khỏi phường thị, phóng xa giá của Thánh tử ra.

Ma Huyết Giao gào thét, kéo xa giá khởi hành, oai phong lẫm liệt.

Bây giờ hắn hoàn toàn có năng lực như vậy nên cũng không quan tâm phách lối sẽ bị ngấp nghé.

Ở Nguyên Quốc, tu sĩ Nguyên Anh đã là trời!

Mặc dù hắn cũng chưa phải Nguyên Anh chân chính, nhưng ít ra có thể tính như nửa cái.

Trong toa xe.

Phương Tịch đang ngồi xếp bằng, im lặng lĩnh hội Khô Vinh Huyền Quang.

Khoảng thời gian đi đường này không thích hợp tu hành nên hắn dùng để lĩnh hội thần thông.

Điểm điểm quang huy xanh vàng lấp lánh trên người hắn, lại lan tràn không dứt, từ từ dung hợp hóa thành một đạo hôi sắc quang mang.

Hôi sắc quang mang càng ngày càng thịnh, cuối cùng hình thành một vòng tròn.

"Khô Vinh Huyền Quang... Xem như đã đại thành rồi sao?"

Phương Tịch mở mắt ra, nhìn vòng tròn màu xám trong tay như tản ra khí tức mục nát suy bại, nói thầm.

Môn thần thông bổ sung của Khô Vinh Quyết này, lúc hắn Kết Đan đã miễn cưỡng dựa vào Ất Mộc Pháp Thân tu hành nhập môn.

Đến Kết Đan trung kỳ mới miễn cưỡng tiểu thành.

Đến bây giờ, cuối cùng đã đại thành!

"Khô Vinh Huyền Quang đại thành thì tỉ lệ đổi thọ với địch nhân đạt đến một so một, nếu gặp lại Thánh tử thì ta chỉ cần hơn ba trăm năm thọ nguyên là có thể xử lý hắn..."

"Đương nhiên nếu bây giờ ta đối đầu Nguyên Anh lão quái thì dù ta hao phí trăm ngàn năm thọ nguyên vẫn không thể gọt đi được một năm của đối phương... Bởi vì vẫn còn chênh lệch đại cảnh giới, ta vẫn chỉ là Kết Đan, có phản phệ!"

"Nhưng chờ sau khi ta ngưng kết Nguyên Anh thì tình hình sẽ thật sự khác, thiên hạ rộng lớn chỗ nào ta cũng có thể đến!"

Trong mắt Phương Tịch có chút ánh sáng thoáng qua.

Bây giờ lại dùng mạng đổi mạng với Kim Đan thì quá lỗ rồi.

Thọ nguyên dài dằng dặc của mình vẫn nên giữ lại đến Nguyên Anh mới dùng, dù sao vẫn còn Yêu Ma Thụ ở đây.

"Hi vọng trong đại hội đấu giá Huyền Không Sơn lần này có thể có vật ta cần..."

Hắn suy nghĩ một lúc, lại lấy một cái hộp ngọc trong nhẫn trữ vật ra.

Sau khi mở ra, bên trong là một bàn cờ bằng bạch ngọc lớn khoảng bàn tay.

"Tinh La Kỳ Bàn!"

Thấy linh bảo này, Phương Tịch hít một hơi thật sâu.

Một khắc sau, thanh quang chợt lóe trên thiên linh của hắn, Ngoại Đạo Nguyên Anh trực tiếp hiện lên.

Nguyên Anh mọc hai sừng màu xanh đen cười hì hì, giương hai tay lên, lập túc có một đạo pháp lực trùng trùng điệp điệp tràn vào trong Tinh La Kỳ Bàn.

Cành cạch!

Khác với mấy lần trước, lần này lạc ấn pháp lực mà Thánh tử lưu lại trong Tinh La Kỳ Bàn thoáng cái đã tiêu tán.

Không những vậy, quang hoa chợt lóe, bàn cờ lập tức từ cỡ bàn tay biến đến kích cỡ bình thường, trên đó có từng quân cơ đen trắng, trơn bóng như ngọc, hiện ra phù văn thần bí.

Phương Tịch đã muốn tế luyện linh bảo này từ lâu, thế nhưng mấy lần trước tu vi quá thấp, không làm nên chuyện gì.

Lần này đã ngưng luyện Ngoại Đạo Nguyên Anh nên không cần cố kỵ.

Lúc này, Phương Tịch cũng có thể cảm nhận được, một cỗ linh tính trong bàn cờ vẫn mơ hồ có kháng cự với mình.

Hắn cười lạnh, hai tay Ngoại Đạo Nguyên Anh kháp quyết sáu lỗ đen giáng lâm, rơi vào bốn phía của Tinh La Kỳ Bàn: "Linh bảo không cho ta sử dụng thì cũng không khác gì phế vật... Nếu khí linh ngươi có hiểu biết thì nên biết rằng với thực lực bây giờ của ta, hoàn toàn có thể liều mạng khiến linh bảo này rớt cấp, cưỡng ép biến mất linh tính của ngươi!"

Phương Tịch không chỉ nói vây mà cũng làm như vậy.

Ngoại Đạo Nguyên Anh há miệng phun ra một ngọn lửa nhỏ đen nhánh lập tức rơi lên Tinh La Kỳ Bàn, đây là anh hỏa của Nguyên Anh, bị lửa này thiêu đốt, phía trên Tinh La Kỳ Bàn sáng tối chập chờn, dường như hắn thật sự muốn trực tiếp hủy đi món linh bảo quý giá này.

Trên Tinh La Kỳ Bàn, quang mang trắng mù mịt chợt lóe, chống cự lại anh hỏa thiêu đốt, nhưng nó cũng không có chủ nhân ở đây truyền pháp lực vào nên rõ ràng loại đối kháng như vậy sẽ thiệt thòi rất lớn.

Cuối cùng...

Bàn cờ rên rỉ, Phương Tịch cảm thấy trong nháy mắt pháp lực của mình thông suốt, luyện hóa tất cả cấm chế của bàn cờ này, thậm chí hắn còn hung hăng đánh xuống lạc ấn pháp lực trên linh tính của nó.

Đến lúc này, cuối cùng hắn đã hoàn toàn luyện hóa Tinh La Kỳ Bàn này, bắt được di sản lớn nhất mà Thánh tử lưu lại.

"Sau khi có được món linh bảo này, ta thật sự không khác gì với những lão quái Nguyên Anh sơ kỳ... ."

Phương Tịch cầm lên một quân cờ, cảm nhận được cấm chế cường đại trong đó thì trên mặt không khỏi hiện ra sự vui mừng.

Nguyên Anh lão quái khác, đa phần cũng chỉ có một món linh bảo từ bản mạng pháp bảo của mình bồi dưỡng thành.

Mình có Tinh La Kỳ Bàn so với bản mạng linh bảo của họ tuyệt đối không yếu hơn chút nào.

"Huống chi... Đây còn là một món linh bảo có thuộc tính hư không, e là trong linh bảo cũng rất hiếm có."

Phương Tịch sờ cằm, ánh mắt hơi sâu thẳm...

Ngoại Đạo Nguyên Anh lại không lo lắng như vậy, nó cười hì hì vẫy tay, Tinh La Kỳ Bàn trong nháy mắt thu nhỏ lại bị nó ôm vào trong ngực.

Ngay sau đó, thanh quang chợt lóe, Nguyên Anh đã trở lại trong khí hải đan điền của Phương Tịch, ngồi xếp bằng ở dưới Kim Đan.

"Với thực lực bây giờ của ta trong toàn bộ Nguyên Quốc cũng chỉ có mấy người ta không nắm chắc mà thôi..."

Phương Tịch có chút đắc ý vô cùng.

Thậm chí hắn còn bắt đầu suy tính đến cách giải Oán Hồn Dẫn.

"Thái Hư Tông cũng có quan hệ với điển tịch này... Thì Thất Sát Điện phải có mới đúng, thế nhưng tông này chính là thế lực ma đạo đệ nhất ở Khương Quốc, nói không chừng Nguyên Anh cũng có mấy người... Không dễ tiếp xúc tạo quan hệ."

"Nhưng mà Xích Huyết Giáo thì đúng la chỉ có một Nguyên Anh lão ma... Thế nhưng nội tình không đủ, cũng không biết họ có phương pháp giải chú hay không..."

Ngay lúc Phương Tịch trầm ngâm, Ma Huyết Giao kéo xa giá, cứ một đường mạnh mẽ đi thẳng, hướng đến phường thị Huyền Không Sơn.

Tu tiên giả dọc đường cũng không phải người ngu, thấy kéo xe là một khôi lỗi Giao Long cấp bậc Kết Đan thì tự nhiên cũng không dám ồn ào tiến lên, mà sắc mặt tất cả điều đại biến, lui tránh, còn vô cùng cung kính hành lễ từ xa.

Lúc gần đến Huyền Không Sơn, Phương Tịch thu Giao Long Xa, vẫn ăn mặc như thư sinh đeo kiếm, hóa thành một đạo kiếm quang phi hành.

Một lúc sau, hắn nhìn ngọn núi đang lơ lửng trên không trung, trên mặt hiện ra vẻ khác lạ.

"Nguyên Từ Đại Trận... Trận pháp cấp bốn... Có lẽ bây giờ cũng không giữ được ta."

Sau khi thở dài, bóng dáng Phương Tịch chợt lóe, đã đến ngọc đài mà phường thị chuyên môn tiếp dẫn tu sĩ cao giai.

"Hoan nghênh đạo hữu đến phường thị Huyền Không Sơn, bản nhân Hoàng Hồ Tử, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?"

Một lão giả Kết Đan sơ kỳ lưng đeo một cái Hồng Bì Hồ Lô to lớn có mùi vị hũ hèm, mỉm cười tiến lên, chắp tay thi lễ rồi hỏi.

"Ngọc Kiếm Thư Sinh!"

Phương Tịch mỉm cười trả lời, ngay lúc hai người đang định hàn huyên thì thần thức của hắn đảo qua, cảm ứng được có một đạo ba động pháp lực Kết Đan sơ kỳ đến gần.

Không bao lâu, hàn phong trên trời gào thế, mơ hồ hóa thành một con Băng Phượng, nhiệt độ bốn phía chợt hạ xuống.

Đi kèm với tiếng hót trong trẻo là một nữ tử mặc cung quần trắng như tuyết, thân hình yểu điệu thon dài đến đài cao.

'Vậy mà nàng cũng đến."

Phương Tịch nhìn người đến, trong lòng hơi cổ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận