Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 428: Nguyên Anh hiện

"Chúc mừng vị đạo hữu trong gian bao sương này đã dùng giá một trăm lẻ ba vạn linh thạch, đấu giá được Thủy Hành Kết Kim Đan..."

Gương mặt Linh Hồ tiên tử ửng đỏ, đôi mắt gần như chảy nước.

Trong bao sương, Phương Tịch đứng dậy rời đi.

Thời khắc quan trọng, Phượng Băng Tiên cũng không lấy được một viên Kết Kim Đan kia.

Dù sao Huyền Băng Cung chỉ là một thế lực nhỏ, tích lũy trong cung có hạn.

"Lần hội đấu giá này có thể lấy được Linh Nguyên Châu cũng là chuyện vui ngoài ý muốn."

Phương Tịch xen lẫn trong dòng người, rời khỏi đại môn của sàn bán đấu giá nhưng hắn cũng không về động phủ.

Mà dạo một vòng rồi đến trước một cửa hàng.

"Tiền bối đến rồi sao? Mời..."

Lễ tân thấy hắn đến thì hai mắt lập tức tỏa sáng, mời Phương Tịch vào bao sương dâng trà, hiển nhiên đã sớm quen biết.

Không lâu sau, một lão giả với chòm râu bồng bềnh, đôi mắt xanh trong suốt đến: "Tiền bối, lại gập nhau rồi."

"Cung chưởng quỹ, vật tư ta cầm đâu?"

Phương Tịch không nhanh không chậm uống một ngụm trà xanh, thuận miệng hỏi.

"Đương nhiên đã sớm chuẩn bị đầy đủ cho tiền bối, thật không giấu gì, vật tư số lượng lớn như vậy, còn phải chuẩn bị trong thời gian ngắn như vậy thì trong phường thị trừ Thanh Diệp Thương Hội ra cũng chỉ có mấy nhà có thể làm được."

Cung chưởng quỹ đã sớm chuẩn bị, đặt một túi trữ vật trên bàn.

Phương Tịch cầm lấy, thần thức tiến vào bên trong, sau khi cẩn thận kiểm tra một phen thì không khỏi gật đầu: "Không tệ, số lượng và chủng loại đều đúng..."

"Như vậy... Không biết giá tiền này." Cung chưởng quỹ chú ý cẩn thạn hỏi, trên mặt mang theo sự cảnh giác, đến mức Phương Tịch còn có thể phát hiện ở trong bóng tối có một tu sĩ Giả Đan ẩn nấp, đang dùng thần thức cẩn thận quan sát hắn.

Dù sao đây cũng là một vụ làm ăn lớn, nếu xảy ra sai sót thì băm chưởng quỹ này ra cũng không thường nổi, thậm chí của hàng cũng sẽ lập tức đóng cửa.

"Đương nhiên dựa theo lần trước đã bàn xong rồi."

Phương Tịch mỉm cười, phất tay một cái, một đống linh thạch thượng phẩm nhỏ đã xuất hiện trên bàn.

Cung chưởng quỹ không dám chậm trễ, lập tức kiểm kê từng cái, không những y quan sát màu sắc linh thạch mà ngay cả linh khí bên trong có dồi dào hay không cũng kiểm tra cẩn thận từng khối rồi mới thu hồi linh thạch: "Tiền hàng hai bên thoả thuận xong, tiền bối quả nhiên là người thống khoái... Đây là thiếp mời khách quý của bản thương hội, lần sau tiền bối lại đến có thể dựa vào nó để được hưởng ưu đãi."

"Đa tạ."

Phương Tịch chắp tay, cầm túi trữ vật rời khỏi cửa hàng.

Cung chưởng quỹ còn đích thân tiễn hắn ra đại môn, y còn định nói gì đó thì chợt có một trận rung rẩy kịch liệt truyền đến, khiến bước chân của người này mất thăng bằng.

Y vô ý thức khu động linh khí, hình thành một hộ tráo hình trứng gà bảo vệ quanh thân, lúc này mới kinh nghi bất định nhìn Phương Tịch. Nhưng thấy Phương Tịch cũng có vẻ ngạc nhiên, nhìn về phương hướng đại hội đấu giá: "Loại khí tức này... Có tu sĩ đấu pháp sao? !"

"Không thể nào!"

Cung chưởng quỹ vô ý thức lắc đầu: "Dù tu sĩ Kết Đan cũng không dám làm loạn ở Huyền Không Sơn, đây chính là địa bàn của Thanh Diệp Thương Hội, có đại trận cấp bốn thủ hộ..."

Vẻ mặt của Phương Tịch lại hơi cổ quái: "Ta nói với người là tu sĩ Kết Đan xuất thủ lúc nào?"

"Không phải là..."

Cung chưởng quỹ giật nảy mình, trên mặt lập tức hiện ra sự chấn kinh và sợ hãi: "... Nguyên Anh ? !"

Ầm ầm!

Vị trí sàn đấu giá, kiến trúc trước đó đã thất linh bát lạc trong vụ nổ kịch liệt.

Tại chỗ hiện ra rất nhiều mây, khói màu vàng, trùng trùng điệp điệp chồng lên nhau, huyễn hóa đến vài mẫu, linh quang kinh người lập lòe.

Ở trong đám mây vàng, khóe miệng của Linh Hồ tiên tử chảy máu, sắc mặt trắng bệch, bên cạnh còn có Hoàng Hồ Tử đang tế Hồng Bì Hồ Lô lên đỉnh đầu hai người.

Một tàng xích hồng quang hà từ miệng hồ lô chảy ra, cuồn cuộn không ngừng ngăn cản mây vàng ăn mòn.

"Là Nguyên Anh lão quái!"

Mặt Linh Hồ tiên tử đầy vẻ kinh hoàng, hét lớn: "Thương hội chúng ta cũng có Nguyên Anh cung phụng, sao tiền bối lại xuất thủ với bản thương hội?"

"Hừ... Thương hội các ngươi lại dám cướp ái đồ của bản tọa, còn đấu giá trước mặt mọi người... Chuyện này vô cùng nhục nhã, dù bản tọa giết các ngươi ở đây thì Cổ lão quỷ cũng tuyệt đối không dám nói gì..."

Một tiếng nói tức giận từ trong đám mây vàng truyền ra, khiến sắc mặt hai tu sĩ Kết Đan đại biến.

"Là nữ hài có linh căn thiên phẩm kia sao? Ta đã nói sớm là nó có vấn đề! Các ngươi lại hám lợi đen lòng, hại chết lão phu."

Hoàng Hồ Tử chửi ầm lên, Hồng Bì Hồ Lô trong tay y là một món pháp bảo đặc thù hiếm thấy, phòng ngự tương đối không tầm thường, mà vị tu sĩ Nguyên Anh trước mặt vội vàng tìm người, không đặt bao nhiêu tâm tư ở bên này nên y mới có thể miễn cưỡng chèo chống.

Nhưng đến bây giờ, pháp lực cũng từ từ kiệt quệ.

"Tiền bối tha mạng... Nữ đồng đó cũng không phải hội đấu giá chúng ta cướp mà là có người mang bán, Thanh Diệp Thương Hội ta nguyện ý phối hợp toàn lực với tiền bối để tìm người kia, lại nghiêm gia xử trí... Trước đó đối phương cũng tuyên bố tự nguyện nên chúng ta đều bị giấu kín."

Vẻ mặt Linh Hồ tiên tử đầy sự điềm đạm đáng yêu, chợt thần sắc kịch biến, phun ra ngoài từng ngụm từng ngụm tinh huyết.

"Hừ, một chút mị thuật thấp kém mà cũng dám thi triển với bản tọa... Người bán đó dùng Mê Hồn Thuật đối phó ái đồ của bản tọa, đã bị bản tọa câu hồn luyện phách, kế tiếp là người mua, sau đó chính là các ngươi!"

Tiếng nói lãnh khống tiếp tục truyền đến.

"Đáng chết..."

Trong đám mây vàng, một tiếng nói tinh tế tùy theo truyền ra: "Ta chính là hộ pháp của Xích Huyết Giáo, Xích Huyết Giáo ta cũng có Thái Thượng trưởng lão Nguyên Anh, tại hạ nguyện ý bồi tội, xin tiền bối bớt giận!"

"Muộn rồi..."

Tiếng của Nguyên Anh lão quái truyền đến, ngay lập tức là tiếng nói tinh tế kia điên cuồng hét lên: "Lão quái, ta liều mạng với ngươi, xem ta... A!"

Một tiếng hét thảm truyền ra, ngay sau đó là bị luyện hồn khủng bố kêu rên.

Linh Hồ tiên tử và Hoàng Hồ Tử liếc nhau, đều nhìn thấy sự kinh khủng trong đôi mắt của đối phương.

'Nghe đồn Nguyên Anh lão quái hỉ nộ vô thường, quả nhiên là thật!'.

Linh Hồ tiên tử cắn răng, lấy một lênh bài hai màu đen trắng ra: "Bây giờ tình hình khẩn cấp, thiếp thân chỉ có thể khởi động đại trận!"

Cô ta hung hăng rót pháp lực vào trong lệnh bài, cả ngọn Huyền Không Sơn cũng theo đó oanh minh!

"Lại có tu sĩ Nguyên Anh xuất thủ, không thể trêu vào, không thể trêu vào..."

Phương Tịch nhìn thoáng qua đám mây vàng bao phủ đại hội đấu giá, lập tức xoay người, không chút ý định tham dự nào.

Mặc dù hắn tự khoe là nửa tu sĩ Nguyên Anh, nhưng cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý ra mặt cho Thanh Diệp Thương Hội mà liều mạng với địch nhân cường đại.

Huống chi... Lần trước sau khi mình đấu giá xong lại bị đuổi giết, Thanh Diệp Thương Hội cũng xem như quản giáo bất lực, sớm đã bị hắn ghi vào cuốn sổ nhỏ, bây giờ càng không xuất thủ.

Phương Tịch phóng thần thức ra, muốn tìm tung tích của Phượng Băng Tiên.

Bất chợt...

Ầm ầm!

Toàn bộ phường thị Huyền Không Sơn đều chấn động, tiếp theo cớ hai đạo quang mang một đen một trắng lưu chuyển, phong tỏa toàn bộ bầu trời.

"Là Lưỡng Nghi Nguyên Từ Thần Quang!"

"Nguyên Từ Đại Trận... Mở ra toàn lực!"

"Đại hội đấu giá của Thanh Diệp Thương Hội bị hủy, mở trận này ra cũng là bình thường..."

Phương Tịch thấy từng đạo Lưỡng Nghi Nguyên Từ Thần Quang như lợi kiếm chui vào trong đám mây vàng.

Đấm mây vàng kia cũng không biết luyện từ công pháp gì mà Lưỡng Nghi Nguyên Từ Thần Quang có thể dễ dàng diệt sát tu sĩ Kết Đan sau khi tiến vào trong đó lại bị trừ khử không còn bóng dáng tăm hơi...

"Là Nguyên Anh lão quái!"

"Có Nguyên Anh lão quái xuất thủ với Thanh Diệp Thương Hội!"

Một tu sĩ Kết Đan bay lên giữa không trung, vốn định chi viện nhưng sau khi thấy cảnh này thì lập tức bỏ chạy không quay đầu lại.

"Vậy mà là tu sĩ Nguyên Anh xuất thủ... Phường thị Huyền Không Sơn này, e là phải..."

Một lão tu lo lắng, sắc mặt của lão chợt đại biến.

Một tà tu toàn thân bị hắc quang bao phủ không biết từ đâu xuất hiện, cười lạnh đâm một đao xuyên lồng ngực của lão.

"Phường thị đại loạn, chính là cơ hội tốt của bọn ta... Cướp đi, giết đi... Ha ha!"

Tà tu cười điên cuồng, lập tức giết vào một cửa hàng.

Bây giờ Nguyên Từ Đại Trận và tu sĩ cao giai của Thanh Diệp Thương Hội đều bị Nguyên Anh lão quái xa lạ kia hấp dẫn sự chú ý, chính là cơ hội trời cho!

Phương Tịch nhìn cảnh này, vậy mà lại có chút quen mắt.

Năm đó phường thị Thanh Trúc Sơn không phải như vậy sao?

Một khi gặp được cơ hội, tán tu có thể bạo phát ra lực phá hoại, quả thật khó có thể tưởng tượng.

Thậm chí hắn còn thất một tu sĩ Kết Đan chính giấu đầu lòi đuôi cũng bắt đầu lén lén lút lút cướp sạch những cửa hàng kia.

Cửa hàng vừa giao dịch với Phương Tịch kia dường như bị một tu sĩ Kết Đan để mắt tới.

Chỉ là đúng lúc này, một vị Giả Đan xuất hiện ở trong cửa hàng, kích phát pháp trận phòng ngự.

Cướp tu Kết Đan kia mới hậm hực thối lui, đi tìm con dê béo tiếp theo...

"Chung quy vẫn cảm thấy... Có âm mưu!"

Phương Tịch sờ cằm: "Lửa giận của Nguyên Anh lão quái kia không giống như giả, nhưng chuyện còn lại xem như..."

Phốc phốc!

Lúc hắn xem kịch, cũng có cướp tu không có mắt ngự sử linh khí pháp khí giết qua hắn, sau đó bị hắn tiện tay bắt pháp khí, cong ngón tay búng ra.

Hai đạo thanh quang lướt qua, bốn phía chỉ lưu lại một mảnh sương máu.

Những cướp tu còn điên cuồng ở xung quanh, không biết ai hét một câu Kết Đan lão tổ, sau đó lập tức giải tán, chạy sạch.

Ô ô!

Bất chợt, thần thức của Phương Tịch phát hiện ở nơi nào đó trong phường thị bộc phát quang tuyến cực hàn, đông kết phương viên mấy trăm trượng, khiến nước bốn phía đóng thành băng, chính là thần thông Băng Phách Hàn Quang!

Thân hình của hắn thoắt cái đã đến chỗ này, thấy mấy tu sĩ Kết Đan đang đấu pháp.

Phượng Băng Tiên vẻ mặt lạnh lùng, một viên ngoại đan trắng như tuyết lơ lửng ở sau đầu, phóng ra hàn khí lạnh thấu xương ra bên ngoài, không ngừng hội tụ thành Băng Phách Hàn Quang.

Mà đối diện nàng là hai tu sĩ Kết Đan, một cao, một thấp, tu vi đều khoảng Kết Đan sơ kỳ.

Đại địa gần đó nứt ra, cấm chế bình thường của cửa hàng không thể nào ngăn cản được uy năng của tu sĩ Kết Đan, bị xung kích đến thất linh bát lạc, rất nhiều thi thể ngã trên mặt đất.

Trong đó dường như còn có một thi thể của tu sĩ Kết Đan.

"Hàn Băng tiên tử, không cần che giấu nữa, huynh đệ chúng ta tận mắt thấy ngươi giết người mua được Thủy Hành Kết Kim Đan kia!"

Tu sĩ lùn cười lạnh: "Trước đó bọn Lý Chân liều mạng khiến người kia trọng thương, cuối cùng lại bị ngươi chiếm tiện nghi..."

Tu sĩ cao bên cạnh cũng không nói nhảm, chỉ hám miệng quát một tiếng, một đạo hắc quang bay ra hóa thành một thanh ngọc thường màu đen kỳ dị.

Ngọc thước này vốn chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, sau khi nó xoay một vòng đã tăng lên gần một trượng, từ đó phóng ra một ngọn lửa trắng, bảo vệ thân hình hai người.

Pháp bảo của tu sĩ lùng là một thanh phi đao đen nhánh, đang tung hoành qua lại, tìm cơ hội đột phá phòng ngự của Phượng Băng Tiên.

Dưới sự phối hợp của hai người, Phượng Băng Tiên đã tràn ngập nguy cơ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận