Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1395: Nhớ mãi không quên (2)

“Trong Nhật Nguyệt Thần Sơn quả thật là hổ nằm, rồng ẩn...”
“Đương nhiên, người có thể thông qua thử thách mảnh vỡ trận đồ vốn nên có chất lượng cao như vậy.”
Trong lòng Phương Tịch nghĩ thầm và thu Hỏa Diễm Liên Tử Đạo Chủng, thi lễ trước:
- Chẳng qua trước đây chuyên tâm vào một đạo, tích lũy qua vô số năm lại tìm hiểu Thiên Bia Sơn, cuối cùng mới có chút thu hoạch mà thôi... Tại hạ Thanh Hòa Tử, không biết đạo hữu là ?
- Hóa ra là Thanh Hòa Tử đạo hữu, tại hạ là Vạn Hiểu Thông...
Ánh mắt Vạn Hiểu Thông lập tức sáng lên:
- Thanh Hòa Tử đạo hữu chắc hẳn mới gia nhập Nhật Nguyệt Thần Sơn gần đây?
- Ồ? Sao Vạn đạo hữu biết được vậy?
Phương Tịch có phần kinh ngạc.
Hắn tự nghĩ, mình chắc hẳn không lộ ra sơ hở gì mới đúng.
- Ha ha, Thanh Hòa Tử đạo hữu có phần không biết rồi. Tại hạ thích kinh doanh giao dịch tin tức. Bây giờ trong Nhật Nguyệt Thần Sơn có ba mươi nghìn sáu nghìn tám trăm bảy mươi hai đệ tử ký danh, Vạn mỗ không nói biết hết nhưng ít nhất cũng biết bảy tám phần... Đương nhiên, cũng có thể đạo hữu chính là Tiên Nhân thích che giấu tung tích, sử dụng thân phận Thanh Hòa Tử này tới trêu đùa Vạn mỗ...
Vạn Hiểu Thông hơi vênh váo mở quạt giấy phe phẩy.
“Hóa ra là cùng một kiểu với Bách Hiểu Sanh...”
“Lại không biết từ trước tới nay người như Bách Hiểu Sanh thường có kết cục không tốt... Sớm muộn gì đều sẽ chết bởi cái miệng...”
Trong lòng Phương Tịch oán thầm, tiếp theo lại nhìn về phía tu sĩ đang ngồi xếp bằng khổ luyện:
- Vạn huynh có biết người này không?
- Ta tất nhiên biết rồi. Vị đạo hữu này tên là Điền Xung, chính là một vị tu sĩ thật sự khổ luyện... Tuy pháp lực Tiên Nhân chưa từng viên mãn, nhưng quyết chí tìm hiểu nghìn tiên bia, bây giờ đã qua một triệu năm...
Vạn Hiểu Thông lắc đầu:
- Hắn lại không biết... Cho dù là những Đạo Quân kia cũng chỉ quyết định lựa chọn tuyến đường tìm hiểu, cuối cùng có thể được trăm bia ngọc đã không chịu nổi rồi.
Ngụ ý dĩ nhiên là Điền Xung Tiên Nhân này không biết lượng sức.
Đạo Quân cũng chỉ tìm hiểu thêm trăm tòa!
Hắn cho rằng mình là Đạo Tôn sao? Hắn lại muốn tìm hiểu nghìn tòa bia ngọc?
- Thì ra là thế... Chẳng qua Tiên Nhân chúng ta có thọ nguyên vô hạn, thích làm gì đều dựa vào hứng thú...
Phương Tịch ôn hoà trả lời.
Hắn thật sự không hứng thú với chuyện người khác làm gì.
Ngược lại, Vạn đạo hữu Vạn Hiểu Thông này khiến hắn hơi động tâm.
- Đạo hữu vừa khéo làm kinh doanh tình báo, vậy bản tọa muốn mua tin tức của một vị Tiên Nhân, không biết giao dịch thế nào?
Phương Tịch dò hỏi.
- Ta với đạo hữu mới quen đã thấy thân, mọi người đều là đệ tử ký danh của Thiên Kiếm Lão Nhân, ta có thể tặng đạo hữu một tin tức tình báo.
Vạn Hiểu Thông cười dài và trả lời.
- Lạc Mật!
Phương Tịch nghĩ đến vị nữ kiếm tiên động tý lại quên, trí nhớ không được tốt này, khóe miệng lập tức cong lên.
- Hóa ra là Lạc tiên tử... Lạc tiên tử là người của Lạc thị ở Hoa Dương Tiên Vực. Lạc thị là thế gia lớn nhất ở Hoa Dương Tiên Vực, có Đạo Quân trấn giữ... Bản thân nàng phong nhã tài hoa, chỉ tiếc tu luyện kiếm đạo vô tình, lạnh như núi băng. Gần đây, nàng tu luyện Tọa Vong hình như xảy ra sự cố, thường quên rất nhiều chuyện...
Trên mặt Vạn Hiểu Thông hiện ra vẻ cổ quái:
- Chẳng lẽ đạo hữu cũng định qua kết giao bằng hữu với Lạc tiên tử?
Kết giao bằng hữu này dĩ nhiên là ý lợi dụng.
Mặc dù có một vị tiểu kiếm linh chống đỡ, nhưng các Tiên Nhân chung quy có cách vòng qua, nếu Lạc Mật đáp ứng cho mượn một số lớn tiên ngọc, sau đó lại quên, vậy cũng tính là kiếm lời một khoản không lớn không nhỏ.
Phương Tịch thấy vậy thì buồn cười.
Chẳng qua hắn suy nghĩ lại, mình hình như chỉ thuận miệng nói một câu, lại lừa từ chỗ Lạc Mật tiên tử mấy tuyến đường Đạo Quân.
Giá trị này hình như cũng không thấp...
Hắn lập tức không cười được nữa, nói tiếp:
- Ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi... Ngoài ra, tại hạ vẫn có vài nghi ngờ về lựa chọn đạo chủng, không biết ở chỗ đạo hữu có thể có tài liệu về các Đạo Quân, Đạo Tôn ở Chân Tiên Giới không?
Nhắc tới cái này, sắc mặt Vạn Hiểu Thông lập tức thay đổi, nói tiếp:
- Đạo Quân thì thôi, Đạo Tôn nắm giữ đại đạo, may mắn vì ở đây chính là ở trong Nhật Nguyệt Thần Tức Đại Trận, không quá quan trọng, nhưng ra khỏi đây, đạo hữu vẫn nên ít nhắc tới Đạo Tôn thì tốt hơn...
- Sao vậy?
Phương Tịch nghĩ đến những ghi chép ít ỏi liên quan tới Đạo Quân Đạo Tôn, sắc mặt không khỏi biến đổi:
- Chẳng lẽ đề cập tới tên của Đạo Tôn sẽ lập tức bị cảm ứng à?
- Thật ra không phải như vậy, nhưng không khác bao nhiêu... Có câu nhớ mãi không quên, nhất định sẽ có tiếng vọng! Nếu chỉ đọc tên Đạo Tôn thì thôi, dù sao loại tu sĩ này lên tới hàng vạn, mười vạn, Đạo Tôn sẽ không lần lượt đi quản, nhưng nếu tìm hiểu nhiều về một Đạo Tôn, hắn sẽ càng hiểu ngươi, cái này nói đại đạo có cảm ứng!
Vẻ mặt Vạn Hiểu Thông cực kỳ nghiêm nghị trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận