Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 385: Hai năm sau

Phù Đồ Sơn.

Một đạo độn quang đen nhánh lượn một vòng trên không, sau đó hạ xuống chân núi, thân hình nam tử tuấn mỹ hiện ra.

"Diêm Ma Đạo Cung này nhìn như hoang phế yên tĩnh... Nhưng dường như ẩn giấu nguy hiểm gì đó rất lớn, dù tu tiên giả bản địa cũng biết một chút."

Phương Tịch thì thào.

Vừa rồi hắn lượn quanh một vòng, mặc dù cũng không phát hiện được nguy hiểm gì nhưng thần thức của hắn lại không thể xuyên vào thành cung của Đạo Cung, mà xung quanh không thấy cỏ cây, lại không có bóng dáng chim thú... Những thứ này đã nói rõ vài vấn đề.

"Chỗ ở của tu sĩ Nguyên Anh có cấm chế là rất bình thường..."

"Dựa theo lời nói của người địa phương thì chỉ cần không tiến vào phạm vi của Đạo Cung thì xung quanh vẫn an toàn... Xem ra nguy hiểm chỉ ở trong Đạo Cung..."

Quang mang trong mắt của Phương Tịch nhấp nháy, bất chợt hắn lắc trường phiên màu đen trên tay.

Hào quang đen nhánh nhấp nháy trên trường phiên, trên mặt phiên hiện ra hình Độc Giác Quỷ Vương dữ tợn.

Trong miệng hắn không ngừng niệm chú, đánh từng đạo pháp quyết vào trong ma phiên.

"Gào gào!"

Một đám sương mù xuất hiện, từ trong đó có một con Độc Giác Quỷ Vương nhảy ra, nó nhìn Phù Đồ Sơn Đạo Cung lại có chút e ngại không dám tiến lên.

"Còn không đi nhanh, muốn bị ma hỏa luyện hồn sao?"

Phương Tịch cười lạnh, kháp một pháp quyết, dốt Độc Giác Quỷ Vương đến mức nó quái khiếu liên tục, cuối cùng nó mới khống chế một đoàn hắc phong, xông và Diêm Ma Đạo Cung.

"Phụ Thể Thuật!"

Phương Tịch thấy vậy thì đổi thủ quyết, một phần thần thức lập tức bám lên thân của Độc Giác Quỷ Vương, theo nó tiến vào Diêm Ma Đạo Cung.

Đây là một thiên vận dụng thần thức trong Khống Thi Quyết, chỉ có thể tạm thời bám vào vật bị khống chế, nhận được giác quan của đối phương, nếu vượt qua thời hạn nhất định sẽ mất hiệu lực.

Phương Tịch sẽ không đặt mình vào nguy hiểm, đương nhiên sẽ dùng phụ thân Quỷ Vương để điều tra Đạo Cung quỷ dị rồi.

"Chỗ này... Chắc chắn có cấm chế hạn chế thần thức."

Thân thể Độc Giác Quỷ Vương cao khoảng một trượng vượt qua cửa cung, đi vào một mảnh vách nát tường xiêu.

Cảm nhận thần thức bị hạn chế, khó mà ly thể quá xa, Phương Tịch nói thầm trong lòng.

Nó đi ngang qua một cái lư hương đã bị ngã đổ, lư hương này có chiều cao hơn một người, trong đó đầy các loại tàn hương, có thể tưởng tượng được hương hỏa năm đó rất cường thịnh.

Chân to trần trụi của Độc Giác Quỷ Vương lưu lại một dấu chân lớn trong tro bụi, nó ngẩn đầu nhìn thấy một tấm biển - Hoàng Tuyền Điện!

Dường như có hơi e ngại nhưng dưới sự thúc giục của Phương Tịch nó vẫn bước vào trong điện đường.

Là chính điện của Đạo Cung nên điện đường này được xây dượng vô cùng nguy nga to lớn, khắp nơi đều là cột lớn sơn đỏ phải hai người ôm mới hết, từng cây như cao vút đến tận mây xanh.

Phương Tịch nhìn qua thần đài.

Chỉ thấy ở giữa tiếp nhận chủ tế cũng không phải các loại tượng thần Đạo Tôn gì đó, mà là...

"Ma Tôn? !"

Phương Tịch nhìn cảnh trước mắt, không tự giác thì thào.

Ở trên thần đài rõ ràng là một tượng Ma Tôn.

Toàn thân ma tượng đen nhánh, ba đầu, sáu tay, tướng mạo dữ tợn, giữa mi tâm còn có một con mắt đỏ thẫm nằm dọc.

Sau lưng Ma Tôn này còn có sáo phù điêu lỗ đen, tạo hình đều rất quỷ dị như muốn hút tâm thần của người khác vào trong đó vậy.

"Quả nhiên... Là những ma đầu mà ma đạo cung phụng sao?"

"Ma tượng này ta cũng chưa thấy miêu tả trong điển tịch cùng loại..."

Phương Tịch thì thào, Độc Giác Quỷ Vương chợt gầm lên.

Màn che mục nát ở bốn phía gảy lìa, một tấm vải không hoàn chỉnh từ giữa không trung rơi xuống, Quỷ Vương duỗi tay ra bắt được.

"Là một thiên pháp quyết... Dẫn Ma Quyết? Pháp quyết mà đệ tử Luyện Khí tu tập sao?"

Phương Tịch liếc sơ qua thì đã hơi khinh thường.

Dẫn Ma Quyết mà là công pháp cùng cấp bậc với Bác Bì Quyết, chỉ có thể thành Đạo Nhân nhập đạo, đương nhiên hắn sẽ không coi vào đâu.

Nhưng sau khi lướt qua hai lần thì thần thức của hắn lại chấn động, mang theo vẻ bất ngờ: "Tê... Công pháp nhập đạo này quá hung hiểm rồi chứ? Lại muốn chủ động tiếp dẫn ngoại ma nhập thể... Sau đó thuần phục, luyện hóa ma đầu... Nhập đạo bằng cách này!"

"Quả nhiên... Công pháp của thế này đều rất hung tàn quỷ dị..."

Hắn thở dài, nhưng vẫn ghi nhớ lại thiên pháp quyết này.

Đúng lúc này, thần thức của Phương Tịch chợt động: "Ai?"

Độc Giác Quỷ Vương gầm lên, hiện ra chân thân, chính là một quỷ vật cao ba trượng, nó há miệng phun một cái, lập tức có ngọn lửa xanh quét qua bốn phía.

Hừng hực!

Một màn quỷ dị xuất hiện.

Chân hỏa cấp ba của Quỷ Vương chạm đến vách tường và tượng Ma Tôn lại bị hào quang lóe lên ngăn cản.

Dường như trong đại điện này cũng có ẩn giấu cấm chế lợi hại bảo vệ.

Lúc thanh sắc quang mang tăng vọt, Phương Tịch cũng thấy ngọn nguồn khiến mình bất an.

Chỉ thấy trong bóng tối, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một bóng người.

Không, đây không phải người, mà là...

"A..."

Bên ngoài Diêm Ma Đạo Cung, Phương Tịch ôm trán, cảm thấy đầu đau như muốn nứt.

Hắn đã vĩnh viện mất đi phần thần thức phụ thể kia.

Tạp sát!

Một tiếng tiếng vang lanh lảnh truyền đến.

Phương Tịch mặt không thay đổi quay đầu lại, chỉ thấy ma phiên trong tay hắn chẳng biết từ lúc nào đã có vết nứt.

"Ngay cả Độc Giác Quỷ Vương cấp ba cũng bị diệt sát trong nháy mắt... Gần như không có bao nhiêu sức hoàn thủ."

"Đại khủng bố trong Diêm Ma Đạo Cung này vẫn vượt ngoài dự liệu của ta..."

Hắn nhìn đại môn cung điện đổ nát trước mặt, sắc mặt âm tình bất định một hồi, cuối cùng hóa thành một đạo ma quang đen nhánh xoay người rời khỏi.

Ngoài mấy chục dặm.

Một bóng người lén lén lút lút hướng đến Phù Đồ Sơn.

Nhìn thân hình mập mạp của y, lại chính là Bàng cung phụng!

Y nhìn phương hướng Phù Đồ Sơn, trong con ngươi mang theo sự sợ hãi, tưởng nhớ... Thậm chí còn có chút chờ mong.

"Chuyện liên quan đến Đạo Cung ta đã nói hết, ngay cả nguy hiểm cũng không khuếch đại hoặc giấu giếm... Dù sao vị chân nhân kia nhất định sẽ hỏi thăm nhiều nơi..."

"Nhưng nếu người này vẫn không tin tà, khăng khăng tìm tòi Diêm Ma Đạo Cung... Vậy thì chuyện này không liên quan đến ta."

"Với sự nguy hiểm của Đạo Cung, dù là Chân Nhân Vũ Sĩ, nói không chừng cũng sẽ thân tử đạo tiêu, sau đó... Kim Đan..."

Cũng không biết Bàng cung phụng đã thi triển pháp thuật gì mà thân hình lại biến mất trong màn đêm, khiến người khác rất khó phát hiện.

"Hử? Ngươi cảm thấy ta sẽ chết sao?"

Mà lúc này, một tiếng nói nhàn nhạt chợt vang lên bên cạnh.

Bàng cung phụng bị giật nảy mình, phát hiện ra thanh niên tuấn mỹ ban ngày hỏi đường, chẳng biết từ lúc nào đã đứng trên tảng đá xanh, mỉm cười nhìn y.

Y vội khom người: "Tiền bối nói đùa rồi... Chỉ là vãn bối lo lắng an nguy của tiền bối nên muốn đến xem thử... Bây giờ thấy tiền bối không sao, quả thật vui mừng không thôi..."

"Ha ha."

Phương Tịch cười lạnh, hắc mang nhấp nháy trong mắt, chợt hỏi: "Đồ vật trong Đạo Cung kia đến tột cùng là vật gì? Đó là căn nguyên khiến nhiều tà vật đều tránh không kịp sao?"

"Đó là... Đạo Nghiệt!"

Bàng cung phụng chỉ cảm thấy tâm thần mê mang, không tự giác mở miệng.

Chờ sau khi y nói ra thì sắc mặt lại đại biến, che miệng mình lại.

"Đạo Nghiệt?"

Phương Tịch biến sắc lại chuyển thành cười lạnh: "Xem ra, quả nhiên ngươi biết rất nhiều..."

"Đây... Gia sư Hiểu Phong chân nhân đã từng được nghe giảng ở Đạo Cung..." Bàng cung phụng vội nói.

"Một lão sư Kim Đan..."

Phương Tịch cười lạnh, thân ảnh chợt lóe, đã xách cổ người này, quang mang lấp lánh trong đôi mắt: "Thôi... Tự ta xem!"

Sau khi sưu hồn, biểu lộ Phương Tịch khẽ biến: "Vậy mà lại là như vậy... Giới này, cũng thú vị... Nhưng mà vẫn phải chuẩn bị một chút."

"Nhìn như vậy thì công pháp của giới này vẫn phải tu tập một, hai môn... Cũng không biết sẽ hao của ta bao nhiêu thời gian... Chờ một chút, đây không phải quá ngu rồi sao, trực tiếp đi tìm người ma đạo tội ác chồng chất thì chẳng phải sẽ lập tức tốc thành rồi sao?"

...

Hai năm sau.

Tu tiên giới Nam Hoang.

Rìa Vạn Thú Sơn Mạch.

Mấy đạo lưu quang đang khống chế linh khí ác đấu với một con yêu thú.

"Thần thông của Cung đạo hữu thật lợi hại, chiêu phi kiếm thuật này quả thật là được chân truyền của Điểm Tinh Môn!"

Ánh mắt một thanh niên Trúc Cơ mê say nhìn qua một vị nữ tu, không ngừng tán thưởng.

Nữ tu kia mặc một bộ lục sắc cung quần, trên mặt vẫn mang theo vài phần ngây thơ, dung mạo rất đẹp, đang khống chế một thanh phi kiếm trâm gài tóc bích ngọc, tỏa ra từng đạo quang hoa xanh biếc, vây công một con yêu thú phía trước.

Thân hình yêu thú này như viên hầu, lại mọc bốn cánh tay, lông toàn thân có màu vàng đất, am hiểu thuật độn thổ, dáng vẻ như cấp hai.

Nếu không thì không thể nào chèo chống dưới sự vây công của mấy tu sĩ Trúc Cơ đến bây giờ được.

Mặc dù gương mặt củ nữ tu họ Cung non nớt, tu vi cũng chỉ Trúc Cơ sơ kỳ nhưng một tay ngự kiếm thuật vô cùng cao mình, hình như là chủ lực trong mấy người này.

"Dát!"

Đúng lúc này, viên hầu bốn tay gầm lên, yêu lực bùng lên trên thân nó, cơ bắp toàn thân bành trướng, đôi mắt khỉ trở nên đỏ bường, dường như đã tiến cấp đến cấp hai thượng phẩm.

"Không tốt... Yêu hầu này lại thức tỉnh thiên phú yêu thuật Huyết Cuồng Thuật!"

Một nam tu thấy thế thì không khỏi quá sợ hãi kêu lên.

Nhưng đã quá trễ, sau khi viên hầu bốn tay thi triển Huyết Cuồng Thuật, toàn thân nó lóe lên huyết quang, vậy mà có thể đẩy linh khí của họ ra, rồi mạnh mẽ nhảy lên, đến trước mặt tu sĩ Trúc Cơ thanh niên kia.

"Cát!"

Hai cánh tay của viên hầu như cột sắt, mạnh mẽ đập xuống.

Tu sĩ Trúc Cơ thanh niên chỉ một cái, một tấm hắc thiết thuẫn đang vờn quanh người y lập tức huyền phù lên, cả hai chạm vào nhau phát ra âm thanh va chạm như chuông lớn.

Y biến sắc, văng ra rất xa, khí tức yếu ớt, rõ ràng bản thân đã bị trọng thương.

Tu sĩ Trúc Cơ này vừa lui thì vòng vây lập tức xuất hiện sơ hở.

Viên hầu bốn tay không lùi mà tiến đến, bộc lộ bộ mặt hung ác, vọt đến trước mặt nữ tu họ Cung.

"Bích Vân!"

Nữ tu họ Cung chỉ vào phi kiếm, linh khí này lập tức hóa thành một đạo lưu quang màu bích lục tập kích sau lưng yêu thú.

Nhưng sau lưng của con viên hầu này như có mắt, hai cánh tay của nó quào một cái, vậy mà lại bắt được phi kiếm bích ngọc trâm kia rồi nắm chặt trong tay.

Mười ngón tay trên hai cánh tay còn lại của nó siết chặc, yêu khí bốn phía tụ lại như thiết chùy, đập bừa bãi lên linh khí phòng ngự vân mạt của nữ tu họ Cung.

Thấy thần sắc của nữ tu họ Cung càng ngày càng tái nhợt, mấy tên Trúc Cơ còn lại liếc nhau, vậy là lập tức hóa thành độn quang, chạy trốn ra phía sau...

"Các ngươi..."

Nữ tu họ Cung thấy cảnh này thì không khỏi tức giận.

Xoẹt xẹt!

Linh khí phòng ngự vân mạt của nàng sau khi nhận mấy lần trọng kích thì cuối cùng quang mang ảm đạm, rơi xuống bên cạnh.

Mặt mũi dữ tợn của yêu viên đã gần trong gang tấc.

Ngay khu nữ tử họ Cung nhắm mắt chờ chết thì ở chân trời chợt truyền đến tiếng phượng minh to rõ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận