Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 43: Chú lực yêu ma (1)

Vài canh giờ sau.

Phương Tịch trở lại Bạch Vân võ quán.

"Sư đệ, thế nào?"

Lưu Đào Đào và Đường Toàn lập tức bước đến.

Bọn họ cũng là một trong những đệ tử kiên định lưu lại khi võ quán rối loạn.

Phương Tịch lắc đầu: "Thừa lúc những quái nhân kia trở về sào huyệt, ta đã đến cửa thành để xem xét... Bên ngoài thành đã bị một tầng hắc vụ bao phủ, lúc bước qua sẽ bị một lực lượng kì dị ngăn cản. Sợ rằng Hắc Thạch thành đã bị ngăn cách với bên ngoài rồi."

Lập tức Đường Toàn vô cùng tuyệt vọng.

Phương Tịch nhìn lên tán cây cao ngất trong thành, như có điều suy nghĩ: "Ta đề nghị... Trước hết chúng ta nên di chuyển đến gần tường thành của Hắc Thạch thành, thành lập một cứ điểm ở đó rồi lại tính tiếp..."

"Vì sao?"

Người hỏi là Mộ Phiếu Miểu, sau khi nàng đưa phụ thân vào phòng nghỉ ngơi, nãy giờ vẫn luôn im lặng, lúc này nàng mới mở miệng hỏi.

"Bởi vì Yêu ma thụ vẫn không ngừng phát triển cao hơn..."

Phương Tịch giải thích: "Những vật sống ở dưới chỗ tán cây bao phủ, chắc chắn sẽ bị những rễ phụ của nó quấy rối, vô cùng nguy hiểm..."

Còn một suy đoán trong lòng nữa mà hắn vẫn chưa nói ra.

Đó là Yêu ma thụ vẫn còn tiếp tục phát triển cao hơn.

Nếu nó cứ tiếp tục phát triển như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ cao ngất đến mây, sau đó tán cây sẽ thay thế bầu trời mà bao phủ toàn bộ Hắc Thạch thành!

Đến lúc đó, chính là ngày tận thế của toàn bộ Hắc Thạch thành!

'Đương nhiên, không loại trừ Yêu ma thụ này có lý trí, nó đang chủ động nuôi nhốt một phần nhân loại để cho nó từ từ hưởng dụng...'.

'Ma... Thật là một sinh vật thú vị! Dựa theo lời nói của Mộ Thương Long, thủ đoạn phong tỏa này của nó hình như được gọi là 'Ma vực' thì phải? Quả thật nó có mấy phần giống với hình thức ban đầu của trận pháp.'.

"Khụ khụ!"

Chẳng biết từ lúc nào mà Mộ Thương Long đã bước ra, lão ho khan vài tiếng, nói: "Phương Tịch nói đúng, cứ dựa theo lời nói của hắn mà hành động... Còn có, lúc di chuyển võ quán, những thứ khác đều bỏ qua hết, chúng ta chỉ cần lương thực và nước sạch..."

"Phụ thân, người cảm thấy sao rồi?" Mộ Phiếu Miểu lo âu nhìn qua phụ thân.

Phương Tịch cũng phát hiện ra, những hoa văn có hình dáng như nòng nọc kia ngày càng lan rộng trên thân thể của Mộ Thương Long, chúng nó đã lan đến cằm của lão.

"Vô dụng thôi, đây là độc, cũng là 'chú'".

Mộ Thương Long cười khổ trả lời.

"Xin hỏi sư phụ, vì sao lại gọi là 'chú'?" Phương Tịch hứng thú hỏi.

"Cái gọi là yêu ma, yêu quái bất quá chỉ có hình dáng kỳ quái, sức lực lớn một chút, có thể có thêm chút năng lực kỳ dị thôi..." Mộ Thương Long khoát khoát tay: "Nhưng ma lại khác biệt hoàn toàn, đặc biệt nhất là 'chú'! Đây là một loại lực lượng đặt thù của ma, gọi là chú lực! Trình độ kinh khủng của nó vượt xa với lực lượng khí huyết, thậm chí là chân lực, chân kình của võ giả chúng ta... Bởi vậy nếu bị dính phải, nó sẽ giống như là giòi ở trong xương, chắc chắn phải chết..."

"Thì ra là vậy." Phương Tịch gật đầu, ôm quyền nói: "Sư phụ, ta phải về nhà một chuyến, xử lý chút chuyện, rồi sau đó sẽ đến đây tụ họp."

Lúc này, những con quái vậy bên ngoài cửa điều bị treo trên tán cây, tình thế lúc này rất an toàn.

Một số đệ tử vốn là vẫn lưu lại, cũng đã lén lút bỏ chạy không ít.

Phương Tịch vẫn nghiêm túc cáo từ, bởi vì hắn là người lịch sự.

"Sư phụ... Ta cũng muốn về nhà một chuyến." Lưu Đào Đào nhút nhát phụ họa một câu.

"Ừm." Mộ Thương Long gật đầu, lão cũng không ngăn cản: "Các ngươi nhớ kỹ, khi xong việc chúng ta sẽ tụ hợp ở cửa thành đông, suy đoán trước đó của Phương Tịch không sai, chúng ta cần cách Yêu ma thụ càng xa càng tốt... Mặt khác, các ngươi phải cẩn thận những tên ma bộc kia, mặc dù bọn chúng chỉ bị nhiễm chú lực của yêu ma, nhưng cũng không dễ đối phó."

"Vốn là thế giới để ta hưởng thụ, làm sao lại biến thành cầu sinh trong ma tai rồi?"

Phương Tịch bước trên đường, hắn nhìn qua những cửa hàng bị tàn phá, những tàn thi trên mặt đất, ngẫu nhiên hắn còn phải xoay lại phía sau để cảnh giác, hắn thầm nói trong lòng: 'Mẹ nó, giống như là phiên bản cầu sinh trong tuyệt địa, còn là vòng độc còn không ngừng khuếch tán từ trong ra ngoài...'.

Vẫn còn may mắn.

Hắn vẫn còn cảm giác được, chỉ cần hắn muốn vẫn có thể trở lại Nam Hoang tu tiên giới.

Có cái này làm át chủ bài, kỳ thật Phương Tịch cũng không vội.

Một đường hắn vừa đi vừa suy nghĩ, đã đến phủ đệ của hắn.

Đại môn đã vỡ vụn, ngã qua một bên.

Thi thể của hộ viện rải rác khắp nơi, lại vẫn còn duy trì hình dáng đang gào thét.

"Quả nhiên..."

Đối với chuyện này Phương Tịch đã sớm đoán trước, đôi mắt của hắn lóe lên tinh quang, cất bước đi vào bên trong.

Vài nha hoàn đã ngã trong vũng máu, trong tay của bọn chúng còn đang nắm lá phỉ thúy, trân châu, các loại vàng bạc châu báo...

'Mẹ nó, vừa gặp phải nguy hiểm đã nghĩ đến chuyện trộm tài vật của gia chủ để chạy trốn...'.

Hắn vừa đi vừa quan sát, cơ bản đã xác định nhà của hắn cũng bị quái vật tập kích, nô bộc tử thương thảm trọng.

Những người còn sống cũng đã chạy hết, lại lấy đi không ít tài vật.

'Được rồi, xem như phí nghỉ việc là được rồi.'.

Đối với chuyện này Phương Tịch nhìn rất thoáng, dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.

Hắn bước vào phòng ngủ, bỗng nhiên ánh mắt của hắn tụ lại, đẩy cửa phòng ra.

trong phòng ngủ của hắn cũng bừa bộn khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận