Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 646: Báo thù

"Hình dạng và cấu tạo này đúng là cổ truyền tống trận!"

Tang Thanh Tùng nhìn hình ảnh trong ngọc giản thì lập tức không dám chậm trễ mở trận pháp hộ sơn ra, mời Phương Tịch vào trong sơn môn Thánh Hỏa Giáo: "Lão tổ đang ở Thánh Hỏa Điện chiêu đãi hai vị khách quý, xin đạo hữu chờ một lát..."

Giữa các tu sĩ Hóa Thần nói không chừng còn phải luận đạo mấy ngày, thậm chí mấy tháng để giao lưu kinh nghiệm tu hành, phải chờ khi nào rảnh mới có thể tiếp kiến tu sĩ Nguyên Anh.

Phương Tịch tỏ ra đã hiểu, rồi vào ở trong một động phủ của Thánh Hỏa Giáo.

Nhưng mà hắn cũng không chờ bao lâu.

Dù sao Hỏa lão tổ vẫn rất quan tâm đến chuyện của Thanh Hòa Tử, mà trong ngọc giản của Phương Tịch cũng không có vị trí cụ thể của cổ truyền tống trận.

Rất nhanh, một Nguyên Anh mang theo ngạo khí đã đến cửa bái phỏng: "Có phải là Hắc Sa đạo hữu không?"

"Đúng vậy, các hạ là?"

Phương Tịch nhìn người này, phát hiện y tương đối trẻ, đại khái chỉ mới hơn ba trăm tuổi mà tu vi đã đến Nguyên Anh trung kỳ.

Như vậy thì y rất có thể đột phá Nguyên Anh hậu kỳ trước năm trăm tuổi, tương lai có hi vọng Hóa Thần.

"Tại hạ Cô Hỏa Tử, phụng lệnh của lão tổ mời đạo hữu đến Thánh Hỏa Điện."

Cô Hỏa Tử rất khách khí nói.

Dù trong lòng y có một cỗ ngạo khí nhưng y đối nhân xử thế lại vô cùng có lễ có tiết, khiến người khác tìm không ra được một chút sai lầm nào.

"Thì ra Hỏa lão tổ đã rảnh rồi sao? Xin nhờ đạo hữu dẫn đường..."

Phương Tịch mừng rỡ, đi theo Cô Hỏa Tử này đến bên ngoài một đại điện xích hồng.

"Lão tổ... Hắc Sa Chân Quân đã đến rồi."

Kèm theo tiếng nói của Cô Hỏa Tử, trong chốc lát Phương Tịch đã cảm nhận được có mấy loại thủ pháp thăm dò đảo qua người mình.

Nếu hắn vẫn là Nguyên Anh viên mãn thì có lẽ lúc này đã lộ tẩy.

Nhưng sau khi hắn Hóa Thần đã có thể che giấu hoàn toàn pháp lực, hắn lại có bí thuật đến từ Xích Luyện Ma Tôn, khiến bây giờ vừa nhìn hắn đúng là Hắc Sa Chân Quân.

"Vào đi!"

Một tiếng nói khiến Phương Tịch khắc sâu ấn tượng vang lên.

Phương Tịch bước vào điện thì nhìn thấy Hỏa lão tổ.

"Hoàng Sa Phái Hắc Sa Chân Quân?"

Hỏa lão tổ nhìn Phương Tịch, mỉm cười: "Nghe nói ngươi tìm được một cỗ truyền tống trận đúng không? Không tệ, không tệ... Bản lão tổ nhất định sẽ trọng thưởng."

"Bái kiến Hỏa lão tổ!"

Phương Tịch ôm quyền, mỉm cười bái một cái, ăn nói mạnh mẽ: "Xin lão tổ chịu chết!"

"Hả?"

Hỏa lão tổ lập tức phản ứng kịp, toàn thân hóa thành một đoàn hỏa diễm, chính là Hỏa Linh Chi Thể.

Cùng lúc đó một quyển trục đỏ rực hiện ra, bao phủ quanh người lão.

Thánh Hỏa Điện oanh minh, từng cấm chế xuất hiện.

Trong nháy mắt lão đã khoát lên ba lớp phòng ngự.

Nhưng tất cả những thứ này ở trước mặt một đạo huyền quang khó hiểu lại vô dụng không khác gì giấy thường...

Trên mặt Hỏa lão tổ hiện ra một nụ cười đắng chát, chậm rãi gục đầu, khí tức trên người nhanh chóng tiêu tán.

Lão đã chết rồi...

"Lão tổ tông?"

Cô Hỏa Tử nhìn thấy cảnh này thì đầy gương mặt đều là vẻ kinh hãi, thậm chí y còn cho rằng lão tổ tông đang nói đùa.

Đây chính là tu sĩ Hóa Thần! Sao có thể chết dễ dàng như vậy được?

Nhưng một khắc sau, một đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang đã xuất hiện ở trước mặt y.

Vù vù!

Không lâu sau, hai đạo độn quang bay đến đây, đều tản ra ba động pháp lực cấp Hóa Thần.

"Vân Hi tiên tử, đã lâu không gặp."

Phương Tịch nhìn thấy một nữ tử tuyệt mỹ mặc cung quần lam chậm rãi bước đến thì không khỏi cười rồi lên tiếng chào hỏi.

Vân Hi tiên tử nhìn thấy một thiếu niên phiên phiên, ngồi trên vị trí của Hỏa lão tổ, khí chất đã trẻ tuổi lại tang thương, mang theo cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ.

Cô ta chợt mỉm cười: "Vân Hi nên gọi đạo hữu là Vân Kiệt Tử hay là Thanh Hòa Tử đây? Bất kể thế nào cũng chúc mừng đạo hữu đã tấn thăng Hóa Thần."

"Hả? Hắn chính là Thanh Hòa Tử sao? Hỏa lão tổ đâu?"

Lão tổ Bạch gia lấy làm kinh hãi, một tấm băng thuẫn lơ lửng quanh thân nhưng vẫn không mang đến cho y chút cảm giác an toàn nào.

Một suy nghĩ khó tin hiện ra trong đầu của lão tổ Bạch gia: 'Hỏa lão tổ... Đã vẫn lạc rồi sao? Người này là tên điên, vất vả lắm mới tấn thăng Hóa Thần Kỳ, thọ nguyên hai ngàn, vậy mà lại đổi mạng với Hỏa lão tổ?'.

Dù lão tổ Bạch gia cũng không thể không thừa nhận, Hỏa lão tổ ở trong ba người bọn họ có tu vi thâm hậu nhất, thủ đoạn đấu pháp cũng phong phú nhất.

Lại không ngờ, chỉ trong mấy hơi thở đã bị hạ.

Ngoại trừ Khô Vinh Huyền Quang thậm chí đại thần thông Tư Mệnh trong truyền thuyết kia ra thì lão tổ Bạch gia đã không thể nghĩ ra khả năng nào khác.

Càng như vậy thì trong lòng của y càng kiêng kị Phương Tịch, trên mặt y không thể không nặn ra nụ cười cứng nhắc: "Thánh Hỏa Giáo hành sự bá đạo, đã có xu hương thiên về ma đạo... Đạo hữu đã làm gì Hỏa lão tổ rồi?"

"Hỏa lão tổ?"

Phương Tịch cười lên, hàm răng trắng tinh lộ ra: "Trên thế gian từ nay về sau đã không còn người này..."

Mà lúc này, mới có một đạo độn quang Nguyên Anh lững thững bay đến: "Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao bản mạng hỏa của Hỏa lão tổ lại bị tắt?"

Bọn họ xông vào Thánh Hỏa Điện, nhìn thấy Phương Tịch ung dùng ngồi trên chủ vị thì trong lòng lập tức xuất hiện dự cảm không ổn.

"Hừ!"

Phương Tịch hừ lạnh, ba động pháp lực Hóa Thần sơ kỳ tràn ra, khiến ngực của từng tu sĩ Nguyên Anh như bị đá đè.

Thủy Linh Tâm còn kinh ngạc thốt lên, cô ta nhìn thân ảnh vừa quen thuộc lại xa lạ kia, cảm thụ trong lòng phức tạp khó tả.

Phương Tịch dùng thần thức quét qua rồi chợt cười lạnh: "Hai vị đạo hữu, tu sĩ của Thánh Hỏa Giáo lại chơi xấu... Chúng còn định kéo tất cả chúng ta chôn cùng đấy!"

Thần sắc của Vân Hi tiên tử và lão tổ Bạch gia đột biến.

Trên Quang Minh Phong.

Một tu sĩ Nguyên Anh gương mặt đầy sẹo, mặc một bộ bạch bào rách nát đang đứng trước Tam Dương Thánh Hỏa thiêu đốt hừng hực, trong miệng liên tục niệm chú ngữ: "Thánh hỏa hừng hực, chiếu khắp bát phương, thiên địa nhân tâm yêu ma quỷ quái..."

Y chợt rơi lệ đầy mặt: "Tổ sư ở trên, đệ tử bất tài, bây giờ tông môn đứng trước đại địch, Hóa Thần vẫn lạc... Chỉ có thể khởi động thủ đoạn cuối cùng, đồng quy vu tận với đại địch để bảo vệ ẩn mạch..."

Tu vi của tên Nguyên Anh này lại đạt đến hậu kỳ, chính là một đại tu sĩ, bình thường y trầm mặc ít nói, dù tu sĩ trong giáo cũng có rất ít người quen biết y.

Mà sao khi y hay tin bản mạng hỏa của Hỏa lão tổ bị tắt thì y lập tức đến chỗ này, chuẩn bị mở bố trí của tổ sư ra.

Đại trận cấp năm của Thánh Hỏa Giáo vừa là một trận pháp, đồng thời cũng ẩn giấu cơ quan hủy diệt.

Nếu có cường địch xâm lấn vào trong giáo, đến lúc không thể vãn hồi thì có thể kích phát cấm chế trong Tam Dương Thánh Hỏa, nghịch chuyển trận pháp, trong nháy mắt hủy diệt tất cả.

Uy năng như vậy, dù tu sĩ Hóa Thần cũng khó mà chạy trốn được.

Đây cũng là thủ đoạn tốt nhất để bảo vệ mấy nhánh truyền thừa bí mật ở bên ngoài!

Tu sĩ mặt đầy sẹo lấy ra một tấm lệnh bài, trực tiếp phun một ngụm tinh huyết lên trên đó, y sắp hạ mệnh lệnh tự hủy cho nửa trận linh Tam Dương Thánh Hỏa.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một thanh trường kiếm xanh rất lớn đã hình thành ở giữa không trung.

Cự kiếm kia như một ngọn núi xanh biếc, hung hăng chém lên trên Quang Minh Phong, tiêu hao lẫn nhau với vô số hỏa diễm cấm chế.

Xem ra chỉ cần thêm mấy kiếm nữa thì chắc chắn sẽ chém hỏng cấm chế.

"Ha ha... Quang Minh Phong chính là trọng địa số một của bản giáo, dù tu sĩ Hóa Thần thì cũng phải mất nhất thời nửa khắc mới có thể... Mới có thể..."

Tu sĩ mặt đầy sẹo chợt nhìn hai tay của mình, chỉ thấy trên đó đã đầy nếp nhăn và trổ đồi mồi.

Y còn định nói gì đó nhưng thân hình đã ngã xuống đất, Nguyên Anh thiên nhân ngũ suy hóa thành từng quang điểm đỏ thẫm tiêu tán...

"Là Diễm Tận Lục Tuyệt Trận!"

Ba đạo lưu quang xuất hiện ở đỉnh Quang Minh Phong, lão tổ Bạch gia nhìn cảnh này, sắc mặt rất khó coi, y chợt chân thành cảm ơn Phương Tịch: "Nếu đạo hữu chậm một bước thì dù lão phu không chết cũng phải trọng thương, dù sao đây cũng là linh diễm cấp năm phối hợp với lực lượng tự hủy của trận pháp..."

Mà khi nhìn thấy Phương Tịch không chút do dự vận dụng thần thông, cắt thọ nguyên của tên đại tu sĩ kia thì lão tổ Bạch gia oán thầm trong lòng: ' Hỏa lão quỷ hại người không ít... Nói không chừng người này đã tu luyện đại thần thông Tư Mệnh từ lâu...'.

Càng biết được sự khủng bố của Thanh Đế Sơn thì lão tổ Bạch gia cũng càng không muốn thành địch.

Dù sao bây giờ thượng giới đã cắt đứt liên hệ với Nhân Gian lâu lắm rồi, cần gì phải trêu chọc một cường địch chứ?

Vân Hi tiên tử lại không biết nói gì, cô ta chỉ nói Thủy Linh Tâm ở phía sau đến gần hơn một chút.

Thủy Linh Tâm nhíu mày, chủ động tiến lên một bước: "Chúc mừng tiền bối đã báo được đại thù, không biết tiền bối định xử lý những tu sĩ Thánh Hỏa Giáo thế nào?"

Thần thức bây giờ của Phương Tịch đã có thể dễ dàng xuyên qua mạng che mặt của Thủy Linh Tâm.

Hắn nhìn cô ta, lại hơi trầm mặc.

Mấy lần gặp mặt trước đó hắn đã phát hiện, chẳng hiểu sao người này lại mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc.

Có lẽ chính vì vậy mà trong lúc đổi tinh huyết Ngạc Giao lúc trước hắn mới cho đối phương lựa chọn một lần xuất thủ.

Với tính cách luôn sợ phiền phức của Phương Tịch thì sẽ không thể nào làm như vậy.

"Nhất định phải diệt Thánh Hỏa Giáo! Phàm là tu sĩ của Thánh Hỏa Giáo..."

Ánh mắt của Phương Tịch rơi xuống, nhìn những tu sĩ Kết Đan, Nguyên Anh.

Lúc này những nhân vật cao cao tại thượng của tu tiên giới ở trước mặt hắn chỉ như sâu kiến.

"Nếu không tuyên bố phá môn xuất giáo thì sẽ giết không tha!"

Thần thức Phương Tịch khẽ động, thiên địa lực lượng hội tụ hóa thành từng thanh trường kiếm xanh, treo trên đỉnh đầu của mỗi tu sĩ Thánh Hỏa Giáo.

Nhìn từ xa, mấy vạn thanh phi kiếm treo giữa không trung, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.

Trong những tu sĩ Nguyên Anh kia cũng có Tuyệt Diễm Tử và Tang Thanh Tùng, thần sắc cả hai đều đờ đẫn, dáng vẻ như tâm ma xuất hiện.

Lúc này hắn đánh ra một pháp quyết, thanh sắc cự kiếm xé rách cấm chế trên Quang Minh Phong khiến nó rơi lên đỉnh núi, hắn lập tức vung tay, thu Tam Dương Thánh Hỏa lại.

Dù sao nó cũng là hỏa diễm cấp năm, lại trải qua Thánh Hỏa Giáo bồi dưỡng nhiều năm, uy lực không thể khinh thường, còn là trận nhãn của đại trận cấp năm.

Sau khi phá bỏ hoàn toàn thì hắn sẽ không sợ một đám tu sĩ Nguyên Anh phản kích.

Sưu!

Đúng lúc này, một tu sĩ Nguyên Anh chợt bắn về phía sau.

Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang biến thành phi kiếm cũng lập tức rơi xuống, nó dùng tốc độ khó tin mà xuyên thấu ngực của tên này.

Một Nguyên Anh hiện ra, hai tay kháp quyết rồi lại hóa thành ba đạo kỳ quang, chạy ra các hướng khác nhau.

Thanh sắc phi kiếm oanh minh, hóa thành ba sợi tơ mỏng, xuyên thấu ba đạo kỳ quang này, hoàn toàn xóa bỏ gã...
Bạn cần đăng nhập để bình luận